"Chủ tử ta có chuyện quan trọng cần thương lượng với Cửu tiểu thư, tạm thời không ai được quấy rầy!"
Một câu nói, mang tính dặn dò. Đồng thời, viện nhỏ của Dung Khuynh, cũng do người của Trạm vương phủ tiếp quản, ngăn cách hoàn toàn với Dung phủ!
Bá đạo, cường thế, ngang ngược, không nói đạo lý. Đây chính là tác phong làm việc trước sau như một của Trạm vương!
Quy định của hắn, ngươi nhất định phải nghe theo!
Mà quy định trên đời này, trước giờ chưa từng có liên quan tới hắn!
Thương lượng với Dung Khuynh? Nghe lí do thoái thác này của hộ vệ Trạm vương phủ, trên dưới Dung gia, chỉ cần là người có chút đầu óc, đều biết đó cùng lắm cũng chỉ là một câu nói nhảm!
Trạm vương gia với Dung Khuynh có chuyện gì để nói với nhau? Chuyện quốc gia, chuyện gia đình, hay chuyện thiên hạ hả? Chuyện đó sao có thể nói cùng Dung Khuynh. Thứ duy nhất có thể "nói", sợ chỉ có thân thể!
Trạm vương đi chuyến này công khai như vậy, lòng người Dung gia đều hiểu rõ, mà tâm tình được phân thành hai loại!
Một loại, cảm thấy xấu hổ.
Giữa ban ngày, Trạm vương làm việc như thế, thật làm lòng người bị đè nén, tức giận, lẽ nào Dung gia trong mắt Vân Xuân không bằng cả cái rắm? Nên hắn mới không cần đếm xỉa tới! Nhưng mà, bực mình thì bực mình, trong lòng còn có một loại mong đợi khó hiểu!
"Nếu Dung Khuynh có thể hầu hạ tốt Trạm vương, nhận được danh phận từ Trạm vương, đó...." Đối với Dung gia cũng coi như là một chuyện tốt, Dung lão phu nhân lẩm bẩm.
Loại thứ hai, phẫn hận!
Cắn răng, kéo khăn, lòng đau buồn, thở không nhuận. Tiểu kỹ nữ Dung Khuynh kia, Trạm vương ngủ một lần rồi, thế nhưng còn chạy đến ngủ lần thứ hai, thật sự là.... Trạm vương thật đáng ghét!
"Dung Khuynh đừng đắc ý, với cái đầu gỗ kia của nàng ta, dù vào được Trạm vương phủ, cũng không lấy được thứ gì tốt! Bị Trạm vương chán ghét cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn!" Dung Vũ Hinh đen mặt, cắn răng nguyền rủa!
Bên ngoài phòng, tâm tình mọi người Dung gia không thống nhất.
Trong phòng, bầu không khí cũng thế!
Một nam một nữ, khoảng cách thân mật, tư thái nóng bỏng dán khăng khít cùng một chỗ. Nhưng, loại hừng hực này, lại không hề liên quan đến lòng dạ hai người.
Còn chưa chết, rất tốt!
Ý này là Trạm vương cũng không muốn giết nàng, mạng nhỏ của nàng được bảo trụ rồi sao? Không....
Nhìn một chút nam nhân đè lên người nàng, còn có cánh cửa bị đá bay, hay loại sát khí kia. Dung Khuynh cảm thấy, có lẽ mình sẽ bị *tiền dâm hậu sát!
(tiền dâm hậu sát: hiếp trước giết sau -.-")
"Xin hỏi, Trạm vương gia tới đây...."
"Để nằm trên ngươi!"
Câu trả lời này, rõ ràng rất đơn giản, còn đơn giản đến thô bạo!
Này thì khuôn mặt tuấn mỹ, này thì thân phận tôn quý, này thì cái miệng lưu manh!
Quan trọng hơn là, khi nói câu trả lời lỗ mãng này, ánh mắt không có lấy một chút ôn nhu. Giải thích rõ ràng, xem ra, loại sự tình Trạm vương "đột nhiên ái mộ" Dung Khuynh, cuối cùng, vẫn không có xảy ra! Nàng mong đợi hụt.
Thở dài, nếu xảy ra thì hẳn là tốt, tối thiểu nhất nàng vẫn có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, nhưng bây giờ....
Không có tình tiết Mary Sue, chỉ có hiện thực tàn khốc.
Trạm vương gia đúng thật không phải là một người đa tình, không, phải nói hắn là người không có nhân tính mới đúng.
"Vương gia, thế này không ổn!" Rất rất không ổn. Giữa ban ngày không ổn, cửa lớn rộng mở không ổn, bị kẻ tà ác phạm vào lại càng không ổn.
Hắn nhìn người dưới thân, nữ nhân này vẫn còn có lòng dạ thanh thản nói với hắn cái gì mà đạo lý. Vân Xuân hé mắt: "Không ổn sao? Dung gia không ai có thể nói được gì!"
Nam nhân này, thật sự là mở miệng bắn ra đao mà, vừa mở miệng, máu chảy đầm đìa một vùng, khiến lòng người co rút mãi!
Thân tình, vào lúc này, Dung Khuynh lựa chọn làm như không thấy!
"Vương gia nói không sai. Ta ra sao, đối với Dung gia mà nói, không quan trọng!" Dung Khuynh ngước mắt, ánh mắt sâu kín, tràn đầy yếu đuối: "Cho nên, xin Vương gia mềm lòng, hạ thủ lưu tình!"
Vân Xuân nghe thấy, không lên tiếng, chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn Dung Khuynh!
Lần trước làm việc, nàng như gặp quỷ, khóc đến nước mắt bay tứ tung, vô cùng bẩn thỉu... Khiến Vân Xuân thiếu chút nữa đã trực tiếp bóp chết nàng!
Mà lần này.... Không có nước mắt bẩn thỉu kia, rất tốt!
Còn như bộ dạng yếu đuối, lời thốt ra toàn cầu tình của Dung Khuynh, Vân Xuân xem nghe, không có cảm giác gì!
Ai quan tâm ngươi nói gì, ai quan tâm ngươi nghĩ cái gì, mục đích của Trạm đại gia chỉ có một, chính là ngủ với ngươi!
Ngoài loại mục đích này, trên người vẫn còn tràn ngập một loại tâm tình khác. Ngoài muốn ngủ với ngươi, hắn hiện tại còn rất không vui lòng!
Loại tâm tình này, Dung Khuynh cảm giác được, vì nam nhân không hề che dấu!
Nghẹn đến không còn gì để nói, ngàn vạn khốn kiếp chạy loạn trong lòng, đồng thời cũng tò mò, nếu không muốn ngủ, còn chạy đến đây như bị thiêu đốt để làm gì?
Trên người phát lửa, động dục, nữ nhân Trạm vương phủ không đủ để hắn sủng hạnh sao? Hắn có cần thiết phải chạy đến đây không?
Hơn nữa, thoang thoáng nghe nói, Dung Khuynh cũng không cho rằng là sai: người có thể bức bách được vị đại gia này, không hề tồn tại trên thế gian! Vậy thì....
Hắn không vui lòng như thế, thì lý do đến đây đòi ngủ với nàng là gì đây? Dung Khuynh suy nghĩ đến thất thần!
Trạm đại gia vốn chỉ muốn mau hành sự, giải lửa trên người, tiêu trừ độc trong cơ thể, còn chuyện khác hắn một mực không thèm quan tâm, chỉ là...
Vật nhỏ dưới thân này, biểu hiện thái độ không yên lòng quá rõ ràng, đã ảnh hưởng đến mức độ hào hứng của hắn.
Một nữ nhân nằm dưới người hắn, không thụ sủng nhược kinh, không khủng hoảng thất thố, chỉ như đang suy nghĩ về điều khác. Nữ nhân đáng khinh này, khiến Trạm vương gia vô cùng mất hứng!
"Ngươi không chú tâm!!"
Dung Khuynh nghe vậy, trái tim đập mạnh lên. Đúng là nhạy cảm như quỷ! Nhưng đúng là, nàng quả thật có chút khờ, bị một nam nhân nằm sấp ở trên người, nàng nghĩ những thứ kia có hay không cũng được, đích xác là không có trứng dùng! Điều quan trọng trước mắt là bảo trụ mạng nhỏ, còn nữa, cầu mong sẽ không bị cưỡng gian lần nữa....
"Thần nữ không dám. Chẳng qua thần nữ cảm thấy, khí trời cuối thu khoan khoái dễ chịu như thế, nếu có thể ngồi ngắm lá rụng cùng Vương gia, ngâm một chút thơ, có lẽ sẽ tốt hơn!" Chỉ cần không nằm, thì sao cũng được! Dù phải đứng chổng ngược cũng không thành vấn đề.
"Ngươi không giống lần trước!" Cảm giâc này càng hiện ra rõ ràng, khiến người ta không muốn chú ý tới cũng khó.
Dung Khuynh gật đầu, nghiêm túc mà chân thành nói: "Đúng, lần trước hoa cúc là khuê nữ, lần này đã không còn phải nữa!" (các ái khanh có hiểu không????)
Lời này nói ra, Vân Xuân nháy mắt cười một cái, nhếch miệng lên, trán nhuộm màu, nhẹ nhàng chậm rãi, giống như mùi cây thuốc phiện, mị hoặc tươi đẹp, dẫn dụ, mê người....
Quá mức mê mắt, lòng lóe lên, yêu nghiệt nha! Thất thần trong phút chốc, hoàn hồn trong nháy mắt, nam nhân đột nhiên thu dáng tươi cười lại, vẻ mặt chuyển thành âm mị, trầm hàn, tiếp theo lạnh lùng ném ra một câu như cặn bã....
"Cởi!"
"Trạm vương... A...." Lời nói im bặt, đau nhức đột nhiên đánh tới cắt đứt ý nghĩ của nàng. Con bà nó, đúng là đủ hỉ nộ vô thường mà.
"Nói nhảm nhiều quá!"
Bởi vì nói nhiều, nên cái cằm bị cắn!
Đau đến lởn vởn nước mắt, đồng thời cũng hiểu rõ một chút. Cầu tình, vờ đáng thương, quả nhiên hoàn toàn không có tác dụng với nam nhân này!
Tâm tình nam nhân nóng nảy, không cho phép cầu xin tha thứ!
Cầu xin tha thứ, không được!
Giả bộ đáng thương, không thể làm được!
Phản kháng? Nếu nàng dám, bây giờ là bị cắn cằm, tiếp theo chính là chỗ khác. Cho nên, phản kháng là trò cười, trứng chọi đá, mới chính là thực tế!
Tự sát? Không muốn, dựa vào cái gì phải làm vậy!
Con bà nó, lão tử bất cứ giá nào cũng phải sống!
Muốn cưỡng gian ta, không có cửa đâu! Là lão tử ta cưỡng gian ngươi trước!
Hóa bi phẫn thành sức mạnh, xoay người lên trên.
Đôi mắt nam nhân tối sầm lại,......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...