Dung Khuynh hành động lần này, Dung lão gia hẳn là không thuận.
Lòng tức giận, tự nhiên muốn có người chịu đựng phần tức giận này. Vì thế... Hai nha đầu hầu hạ Dung Vũ Hinh bị xử trí, Dung lão phu nhân bị giận chó đánh mèo.
"Loại chuyện như kế muội khi dễ đích tỷ kia nếu còn xảy ra lần nữa, thì tất cả việc bếp núc trong phủ ngươi không cần phải lo nữa." Sau khi Dung lão gia bỏ lại một câu đó cho Dung lão phu nhân xong, liền tức tối rời đi.
Muốn thu lại quyền uy của nàng? Đối với Dung lão phu nhân mà nói, sao có thể chịu được!
"Mau, mau gọi Ngụy thị tới đây cho ta!" Xoa xoa trán, vuốt ngực, cố nén khó chịu, việc bảo vệ quyền uy bây giờ mới là quan trọng nhất.
Ngụy thị căng thẳng đi tới, hai nha đầu thì bị xử lí, Dung Vũ Hinh thì hai gò má đỏ ao, các sự việc đó đều khiến nàng cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên...
Vừa đến, không chờ nàng mở miệng, đã bị Dung lão phu nhân ập một trận quở trách lên đầu, nói xong, lão phu nhân còn vuốt vuốt bộ ngực đang ngột ngạt, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn. Thở dài một cái, lạnh lùng nói: "Mặc dù không biết tại sao lão gia lại đột nhiên che chở cho Dung Khuynh, nhưng ngươi trước phải nên quản tốt Dung Vũ Hinh cho ta, đừng để nàng ta lại làm thêm chuyện gì tự thiêu thân nữa. Nếu không đừng trách cái tổ mẫu ta vô tình."
Ngắn gọn, nhưng lại vô cùng thấu triệt. Ngụy thị tức giận đến ngực đau, tay siết thành quyền, cúi đầu: "Nhi tức đã biết, mẫu thân yên tâm, loại chuyện như ngày hôm nay chắc chắn sẽ không xuất hiện nữa."
"Thế thì tốt!"
Dung Khuynh đối với Ngụy thị, vốn là một cái đinh, tuy chướng mắt nhưng lại có thể lợi dụng được.
Còn bây giờ.... Dung lão gia đột nhiên trở mặt, Dung lão phu nhân nảy sinh ác độc như thế. Dung Khuynh bỗng chốc đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong lòng, đáng ghét đến mức không thể hơn được nữa đối với Ngụy thị.
Mà hành động lần này của Dung lão gia, nhìn như bảo vệ, kỳ thật lại là đang kích Ngụy thị, giúp Dung Khuynh có thêm cừu hận!
Bất quá, dù có thế nào, Dung Khuynh vẫn được sống yên ổn được vài ngày. Còn Ngụy thị lại bị Dung Kỳ bỏ rơi nhiều ngày. Hắn ngủ ở nơi của tiểu thiếp, là vì Dung Khuynh bị bắt nạt, muốn cho Ngụy thị thấy, người làm phụ thân hắn đang muốn bảo vệ Dung Khuynh.
Dung Khuynh bị bắt nạt, phụ thân hắn cũng phải làm gì đó để bày tỏ sự bất mãn, đó là hắn không ngủ với Ngụy thị.
Đối với chuyện này, Dung Khuynh: Haha... Nàng không cẩn thận đã trở thành lí do chính đáng cho phụ thân đi ngủ với tiểu thiếp mất rồi.
Lắc đầu, không còn gì để nói!
Một ngày, sau giờ ngọ, Dung Dật Bách biến đâu mất mấy ngày qua bỗng hiện ra trước mắt Dung Khuynh, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy nàng...
"Có muốn tạm thời rời khỏi Dung gia không?"
Dung Khuynh thần sắc hơi chuyển động: "Đi đâu?"
"Ở ngoài thành, ta có một thôn trang, nếu ngươi đồng ý, có thể đến đó ở một thời gian."
"Chỉ cần ta đồng ý là được sao?"
"Ừ! Ta đã nói qua chỗ đó với tổ phụ và phụ thân, bọn họ đều đã đồng ý!"
Dung Khuynh nghe thế càng hiếu kì: "Ngươi nói thế nào?"
"Ta nói nếu Thái hậu hay Trạm vương còn cho đòi gặp ngươi. Thì trên đường đi về từ thôn trang đến phủ, sẽ có thời gian để Dung gia sắp xếp, dặn dò ngươi trên đường."
Dung Dật Bách nói xong, Dung Khuynh cười ra tiếng: "Lời ca ca rất đúng!"
Trên đường, đúng là có thể nói được rất nhiều, vừa có thể dặn dò, vừa có thể cảnh cáo. Nếu nhỡ nàng không muốn nghe lời, bọn họ còn có thể tạo ra hình huống ngoài ý muốn nào đó. Lúc ấy, mọi người ai cũng sẽ được thanh tịnh.
Bất quá, mặc dù có ẩn chứa nguy cơ thì thế nào? Dung Khuynh vẫn cứ muốn đến trang.
Trên đời này, không hề có gì gọi là an toàn tuyệt đối, không âm mưu thì cũng lỡ như, cho nên...
"Lúc nào thì ta có thể xuất phát?"
"Bất cứ lúc nào cũng được!"
"Vậy ta đi thay y phục, bây giờ xuất phát!" Dung Khuynh nói xong, vừa đứng lên đi được hai bước, đã dừng lại, giữa lúc Dung Dật Bách lặng im không tiếng động, Dung Khuynh bỗng nhiên duỗi tay ra, ôm lấy Dung Dật Bách: "Ca ca, cảm ơn ngươi."
Một cái ôm chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, lúc buông ra, nàng ngẩng đầu lên cười một tiếng, sau đó đi vào trong.
Dù đã không còn thấy bóng dáng Dung Khuynh nữa, nhưng thân thể Dung Dật Bách vẫn cứng ngắc như cũ, da mặt căng lên, không còn chút thanh đạm ôn hòa trước kia. Tiếp xúc thân mật với tiểu muội mình như thế, cái loại ấm áp từ cái đụng chạm cơ thể ấy, kể từ khi mẫu thân qua đời thì hắn đã không còn cảm nhận được lần nào nữa.
Ôm, hắn thấy rất xa lạ, cũng không có thói quen đó. Chỉ là.... Đưa tay xoa lên ngực, rũ xuống mi mắt, loại cảm giác khổ sở nhè nhẹ này, là từ đâu mà đến?
"Phụ thân, để Dung Khuynh đi lúc này, ổn sao?" Dung Kỳ nhìn Dung Lâm, nhíu mày.
Trạm vương còn chưa mở miệng yêu cầu Dung Khuynh bước vào phủ, lúc này chẳng phải nên để nàng quây quẩn bên cạnh hắn thì tốt hơn sao? Nếu rời đi, Trạm vương quên mất nàng thì làm sao?
"Nàng rời đi, để bớt người nhìn chằm chằm vào Dung gia chút, cái này có gì là không tốt."
"Nhưng mà...."
"Đừng nói nữa, đi ra ngoài đi!"
Nghe thấy giọng Dung Lâm đã có phần âm trầm, biểu hiện sự mất kiên nhẫn. Dung Kỳ muốn nói lời cuối, nhưng rốt cuộc vẫn nuốt xuống.
Dung Kỳ rời khỏi thư phòng, Dung Lâm mím môi thành một đường thẳng. Các đời hậu bối của Dung gia, chưa từng có ai như Dung Khuynh. Vốn là con thỏ mềm mại vô dụng, đột nhiên đoàng một cái lại trở thành mãnh thú khó khống chế, điều này khiến Dung Lâm hết sức phẫn nộ.
Dung Lâm do dự chưa diệt trừ nàng là vì Trạm vương còn dây dưa chưa chịu đưa ra quyết định của hắn. Nhưng để nàng ở phủ, bây giờ Dung Lâm cảm thấy rất chán ghét. Nên hắn mới dứt khoát đồng ý với Dung Dật Bách đưa nàng rời đi, nhắm mắt làm ngơ.
Vừa ra khỏi cửa phủ Dung gia, Dung Khuynh cảm thấy việc hô hấp dễ dàng hơn rất nhiều. Mặc dù chưa biết mình sẽ được thanh tịnh bao nhiêu ngày, nhưng loại cảm giác này thật sự rất tốt!
"Dung Dật Bách, khoảng bao lâu nữa chúng ta mới tới nới?"
"Tầm hai canh giờ!"
"Thật tốt! Chúng ta cứ từ từ mà đi, không vội!" Lần đầu tiên nàng có cảm giác nếu gấp rút lên đường sẽ giống như kì nghỉ phép, cảm giác thoải mái sẽ rất ngắn ngủi.
Dung Dật Bách gật đầu, vừa muốn nói chuyện, một tiếng kêu lớn đột nhiên vang lên ngoài xe!
"Khuynh Nhi, Khuynh Nhi...." Tiếng kêu kia hệt như đang gặp quỷ vậy, tràn đầy kích động. Khiến mọi người xung quanh đều bị kinh hãi mà chú ý nhìn sang.
Trong tửu lâu gần đó, hai nam nhân cũng ghé mắt sang. Một người vừa nhìn, liền quay lại người đối diện, nhịn không được mở miệng: "Hoàng thúc, là Dung cửu tiểu thư!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...