Tra Vương Tác Phi

"Dung Vũ Hinh tiểu thư...."

"Dung cửu đang ở đâu?"

"Cửu tiểu thư đang ở trong phòng, nô tỳ...ô...." Nha đầu còn chưa nói hết đã bị hất ra, Dung Vũ Hinh tự tiện bước vào phòng.

Nha đầu vuốt vuốt bả vai, cúi đầu, không dám nhiều lời, vội nhanh chân bước theo.

Vừa vào phòng đã nhìn thấy Dung Khuynh nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, không biết là đang ngủ, hay là đang giả bộ chết, Dung Vũ Hinh hé miệng, bước lên, không nói hai lời, nhấc chân đạp một cước: "Dung cửu, ngươi đứng lên cho ta!"

Bắp chân đột nhiên đau xót, âm thanh kiêu căng lọt vào tai, Dung Khuynh mở mắt ra, thứ đầu tiên chứng kiến chính là cảnh tượng như vầy: một nữ hài rất giống với Ngụy thị, còn có vài cái nha đầu đang cúi gằm xuống, khoanh tay mà đứng

"Dám làm chuyện không ra người như thế, khiến danh dự của bọn ta bị ảnh hưởng theo, mà đến bây giờ vẫn chưa chịu dứt khoát tự vẫn, còn mặt mũi để nằm chỗ này ngủ nữa sao?" Khiến trách, nhục mạ, khi dễ Dung Khuynh là những chuyện từ khi còn nhỏ Dung Vũ Hinh đã rất thuần thục, quen thuộc.

Thứ muội lấy việc bắt nạt nàng làm vui. Nha đầu mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy, cố tình đùa cợt sau lưng nàng.

Hơn mười năm, Dung Khuynh đã sống như thế hơn mười năm.

Từng màn kí ức ùa về, như vũ bão xẹt qua trong đầu, Dung Khuynh nhìn Dung Vũ Hinh đôi mắt sắc sắc dần dần trở nên âm u.

"Ngươi còn dám trừng ta?" Ánh mắt Dung Khuynh càng khiến cho Dung Vũ Hinh tức giận: "Ai nha, Dung cửu, lá gan của ngươi dài ra rồi." Lời còn chưa dứt, nhấc chân, lại một cước phi tới.

Dung Khuynh chuyển động chân, né một cước đó, sau đó đứng dậy!

"Ngươi còn dám trốn...."

"Chát...."

Tiếng bạt tay vang dội phát ra từ trên mặt Dung Vũ Hinh, khiến bọn nha đầu cùng bừng tỉnh.

Lục Lâm đứng ở chỗ xa nhất khẽ cử động mí mắt, rồi sau đó rũ mắt xuống, tiếp tục duy trì trạng thái bất động.


"Lục Lâm!"

"Cửu tiểu thư."

"Nếu còn đang thở phì phò ở đó thì mau nhúc nhích tay chân đi, sang mời tổ phụ qua đây một chuyến!"

Lục Lâm nghe phân phó, khẽ cau mày, còn chưa mở miệng trả lời, Dung Vũ Hinh đã chặn ngang, tức giận mắng chửi.

"Dung cửu, đồ vô liêm sỉ ngươi lại dám đánh ta?" Dung Vũ Hinh nổi giận.

"Cửu tiểu thư, sao ngươi có thể ra tay đánh tiểu thư của bọn ta như thế được chứ!"

"Nô tỳ đi mời lão phu nhân và phu nhân..."

Nha đầu kia còn chưa dứt lời, chỉ thấy trong chớp mắt Dung Khuynh đã vững vàng bắt lấy bàn tay đang vung lên của Dung Vũ Hinh, kéo một cái, cánh tay thành công ghìm chặt cổ Ding Vũ Hinh.

"Cửu tiểu thư, ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

"Dung cửu, ách...."

Dung Khuynh mặt không chút thay đổi nhìn các nàng, cánh tay dùng sức, siết chặt, không mặn không nhạt nói: "Đi mời đi! Nhưng nhớ phải mau chóng trở về, nếu không sẽ không kịp nhặt xác nàng ta nữa!"

"Dung cửu, ngươi dám...."

"Tiểu thư..."

Dung Vũ Hinh đỏ mặt, không chỉ do nghẹt thở, mà còn do tức giận. Bọn nha đầu xanh mặt, là bị hù dọa, là bị kinh hãi.

Dung Khuynh đảo mắt nhìn về phía Lục Lâm, bỗng nhiên câu môi, nhu hòa nói: "Âm thanh vặn gẫy cổ kêu răng rắc kia, ngươi muốn nghe thử sao?"


Lục Lâm nhìn Dung Khuynh một cái, chạm đến màu sắc ảm đạm trong mắt nàng, lập tức không nói thêm gì, xoay người đi ra ngoài.

Các nha đầu cũng cúi đầu, lặng lẽ chuồn êm định tìm viện binh, lại bị Dung Khuynh chặn lại.

"Nếu không muốn tiểu thư của các ngươi xảy ra chuyện gì không hay thì ngoan ngoãn chờ đợi đi."

Nha đầu hé miệng định nói gì đó.

"Nếu như nàng ta có mệnh hệ gì, mạng nhỏ của các ngươi cũng không giữ được. Đạo lí đơn giản như thế, các ngươi phải hiểu. Cho nên, yên phận một chút, nghe lời một chút, đừng ngu ngốc tiếp tục khiêu chiến tính nhẫn nại của ta nữa."

Lần này, bọn nha đầu không động đậy thật.

Dung Vũ Hinh nằm vật xuống trên đất, nha đầu nào cũng xanh mặt ngồi chồm hổm, chỉ có Dung Khuynh là vẻ mặt bình thản lặng lẽ ngồi ở cửa.

Lúc Dung Lâm đến đây, thứ chứng kiến được chính là cảnh tượng đó.

Thấy Dung Vũ Hinh nằm sõng soài trên đất, lòng Dung Lâm không khỏi trầm xuống.

"Tổ phụ yên tâm, người vẫn chưa chết, chỉ là hôn mê mà thôi. Nàng ta quá ồn, chỉ làm thế này mới có thể im lặng được một chút." Dung Khuynh không nhanh không chậm giải thích.

Dung Lâm nhìn nàng một cái, nhấc chân bước vào phòng.

Dung Khuynh lại nhìn về phía tổng quản đi theo sau lưng Dung Lâm: "Không phòng thủ bên ngoài nữa sao?"

Tổng quản nghe nhưng không có động.

Dung Khuynh không nhanh không chậm nói tiếp: "Tỷ muội tương tàn, đó là chuyện đáng gièm pha, nếu làm quá lớn sẽ trở nên càng khó coi. Cho nên, những dạng nữ nhân kia, các trưởng bối thường hẳn sẽ có cách xử lí thích đáng. Ngươi thấy đúng không?"

Tổng quản nghe thế, nhìn về phía Dung Lâm, thấy Dung Lâm gật đầu, khom người ra ngoài.


"Kéo ba kẻ chủ tớ lòng dạ hiểm độc này ra ngoài phơi nắng! Để các nàng nhìn thấy ánh nắng mặt trời, hi vọng tâm lí cũng có thể sáng sủa lên được một chút."

Tổng quản nhận lệnh, mang người ra ngoài, nha đầu muốn nói lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt cảnh cáo của tổng quản, trầm mặc đi ra.

"Nói đi, ngươi muốn làm gì?" Trong phòng yên tĩnh, Dung Lâm đi thẳng vào vấn đề.

"Muốn làm gì? Chẳng lẽ tổ phụ không nhìn ra được sao?"

"Đừng giả bộ ngớ ngẩn, nói đi."

"Rất đơn giản, chỉ là một người từng thường bị bắt nạt đánh đập, bây giờ muốn thay đổi cách sống."

Dung Lâm nghe, nhíu mày.

Dung Khuynh thanh thanh đạm đạm nói: "Những năm trước ta sống thế nào, đừng bảo là tổ phụ ngươi một chút cũng không biết."

"Bởi vì vậy, nên ngươi liền muốn giết người sao?"

"Nếu thật sự muốn giết nàng ta, vừa rồi đã không để nàng đi. Tình cảnh bây giờ của ta rất đáng lo, mà ta lại không thích người khác chú ý chuyện của mình." Dung Khuynh nói xong, nhìn Dung Lâm, thần sắc khó lường, ý vị thâm trường nói: "Quan trọng hơn là, ở chỗ Thái hậu ta vừa thể hiện mình là một hiếu nữ, ở trước Trang gia thể hiện mình là một người thiện lương. Nếu vừa trở lại Dung gia đã để tay chân dính máu, vậy thì...."

Nhìn sắc mặt Dung Lâm ngày càng biến hóa, âm trầm, Dung Khuynh cười, nhẹ như mây gió nói: "Giết Dung Vũ Hinh, các trưởng bối chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết! Đó chính là bất hiếu, không hợp với hình tượng của ta. Hơn nữa, loại chuyện tàn nhẫn này cũng không phải là chuyện người thiện lương như ta nên làm. Để Thái hậu biết được, sẽ hiểu lầm..."

Càng nói giọng càng thanh đạm, trầm thấp: "Lừa gạt Thái hậu, tội danh này cũng không nhỏ. Tổ phụ, ngươi nói xem, phải hay không?"

Dung Khuynh nói xong, sắc mặt Dung Lâm đã hoàn toàn trầm xuống: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Dung Khuynh câu môi cười: "Ta nghĩ Thái hậu đã bắt đầu tò mò về ta, chứng minh là nàng vừa mời ta vào cung. Nếu ta đoán không sai, nàng ta nhất định sẽ âm thầm điều tra thăm dò về ta. Sau khi dò xét, sẽ thế nào đây?"

Dung Lâm không lên tiêng, chỉ nhìn chằm chằm vào Dung Khuynh. Tôn nữ trước kia vốn đã xa lạ, nay lại còn xa lạ hơn!

"Tất nhiên sẽ càng thêm hiếu kì, Cửu tiểu thư Dung gia vốn mềm mại thiện lương, hay chỉ là giả bộ?" Dung Khuynh nói, cười càng tươi hơn, lúc nhìn Dung Lâm, đôi mắt sắc càng phát ra âm trầm, toát ra một loại yêu kí kì lạ: "Giữa lúc Thái hậu đang nghẹn lửa vì chuyện Trang gia, lúc nàng đang hoài nghi về ta nhất, nếu ta nói thêm câu nữa, nói rằng tất cả đều là do tổ phụ bày mưa đặt kế, thiết lập cục diện. Vậy, kết quả sẽ thế nào?"

"Vô liêm sỉ...." Giận dữ mắng to, kèm theo một bạc tay. Nhưng lại bị Dung Khuynh nhẹ nhàng bắt được, sau đó bỏ ra.

Dung Lâm bạo nộ: "Dung cửu, có phải ngươi muốn tạo phản rồi không?"


"Haha... Xem tổ phụ như thế. Lẽ ra lúc ở Trạm vương phủ ta nên gánh tất cả tội lỗi vào mình. Như vậy, Thái hậu thấy ta vì chịu tiếng xấu thay cho Trang gia, nói không chừng sẽ ưu tiên cho ta được toàn thây. Còn Dung gia...cùng biến mất theo ta, kết thúc, sau đó chúng ta lại đoàn tụ ở địa ngục." Thanh thanh đạm đạm, nhưng lại lạnh kẽo đến tận xương.

Sắc mặt Dung Lâm khẩn trương, đôi mắt ngày càng đen nhánh, lạnh lùng. Từ trong ra ngoài, đều lởn vởn một loại khí lạnh, ngập tràn sát ý.

Một màn hung tợn kia, không ngoài dự kiến của Dung Khuynh.

Đại gia tộc ở cổ đại, đông con đông cháu. Nàng nói chuyện với Dung Lâm ám muội như vậy, kèm theo đả kích, càng kích hắn hắn lại càng nghe lời, sáng suốt!

"Nếu ta chết, thì những lời khi nảy đã không chỉ có có mỗi ngươi nghe rồi. Cho nên...." Tiện tay rót một chén trà, đặt lên bàn: "Uống chén nước, hạ hỏa đi."

"Ngươi đang đe dọa ta?"

"Chính xác mà nói, đúng là như vậy!"

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ chấp nhận uy hiếp của ngươi sao?"

Dung Khuynh cười cười không lên tiếng. Dung Lâm, cẩn thận chặt chẽ như vậy, hắn sẽ không dễ dàng đi đánh cược cho bất kì một chuyện lỡ như nào. Cho nên.... Đúng vậy, uy hiếp của nàng, hắn phải chấp nhận.

Dung Khuynh chỉ cười có một tiếng, Dung Lâm đã đen mặt.

Ngược lại, Dung Khuynh càng lúc càng tỏ ra mình tâm bình khí hòa.

"Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn gì?"

"Muốn không nhiều." Dung Khuynh bình thản nói: "Chuyện xảy ra với Trạm vương chỉ là ma xui quỷ khiến, chỉ là do người ý muốn. Sau đó vận mệnh ta sẽ ra sao, đã mặc cho số phận. Dung gia không có cách nào giúp ta thay đổi được chuyện đó, ta cũng không oán không trách. Nhưng đồng thời, mời các ngươi hãy giữ nguyên một thái độ, không cầu các ngươi bao dung ta, chỉ cầu các ngươi đừng đếm xỉa tới là được!"

Dung Lâm nghe, nhăn mày.

"Đều là ngươi Dung gia, nháo đến cá chết lưới rách cũng không phải là chuyện tốt, không ra thể thống gì. Cho nên, nếu có thể, ta nguyện ý không nói tình nghĩa, chỉ nói đến ích lợi." Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, nàng còn có thể sống được bao lâu!

Một câu tự giải quyết cho tốt, là câu trả lời đầy thuyết phục của Dung Lâm.

Cười nhạt một tiếng, yên tĩnh ngồi trước cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, lặng im thật lâu, nước mắt rơi lã chã...

Thần kinh căng thẳng, cảm thương kéo dài. Ở nơi này, ngoài hoa cỏ cây cối, bầu trời trăng sáng là những thứ nàng vốn quen thuộc ra, còn lại, tất cả đều là xa lạ. Nàng không ngại xa lạ, nhưng... Từ bao giờ mà sống sót lại gian nan đến như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui