"Trạm vương gia!"
Giọng nói này, nhu hòa như nước, ngọt như đường, vừa yêu kiều vừa uyển chuyển! Dung Khuynh nghe vào tai, lại giống như không khí.
Nghe tiếng, gặp người!
Mặt như hoa đào, thân như cành liễu, cả người tinh xảo, từng tấc da tấc thịt chứa đầy nhu tình, xanh biếc không ngại xuân thu, là một đóa kiều hoa thật sự!
Người nếu không phải thầy tu, có mấy ai bỏ qua được dục vọng bản thân! Tư sắc như thế, thật không khỏi khiến người ta phải dừng chân ngó lại.
Trang Thi Vũ được nha đầu đỡ tay, dìu đến bên cạnh Trạm vương, khom lưng, quỳ gối, thi lễ: "Vũ Nhi gặp qua Trạm vương, Vương gia vạn phúc!"
Hành lễ vốn là việc quy củ, nhưng cái thi lễ này, lại như cố tình lộ ra cái eo nhỏ, mông vểnh lên, dáng người lung linh hấp dẫn!
Đáng tiếc, dáng người lung linh hấp dẫn nhìn như thuần khiết nhưng lại đầy dụng tâm cố tình thể hiện ra sự xinh đẹp kia lại là việc uổng phí, vì Trạm vương liếc cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, hứng thú trong mắt hắn bây giờ chỉ có cái người tìm mấy cũng không thấy, đang nhân cơ hội người xung quanh lơ là muốn chuồn đi gấp ở trước mắt!
Vật nhỏ này còn tưởng hắn đang chơi trốn tìm thật với nàng sao! Quả nhiên vẫn còn quá non nớt.
Có lẽ, nàng không biết, lúc Trạm vương muốn một người nào đó chết, thì lời đó chắc chắn là thật. Nhưng nếu để Trạm vương muốn cho kẻ chọc qua hắn được sống sót, thì điều đó, tám chín phần đã là giả!
Hành lễ, Trạm vương không mở miệng cho đứng lên, người khác tất nhiên cũng không dám nhiều lời.
Không có tiếng người gọi đứng lên, Trang mỹ nhân không biết xấu hổ, tự mình đứng dậy, ngẩng đầu, nhìn Trạm vương, khuôn mặt mang theo ý cười triền miên: "Hôm qua tiến cung, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu còn nói không biết thân thể Vương gia thế nào rồi. Bây giờ nhìn thân thể Vương gia đã khỏe mạnh trở lại, Hoàng thượng và nương nương chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng."
Trang Thi Vũ -- chất nữ của Hoàng hậu đương triều. Chuyện ra vào cung đối với nàng mà nói là chuyện vô cùng bình thường.
Trạm vương nghe xong, sau đó khinh thường nhấc chân đi lên phía trước!
Mọi người đều không nể mặt mà bước theo, Lẫm Ngũ thân làm cận vệ, vì bảo vệ mặt mũi Vương phủ, hắn chắp tay, mặt hướng về phía hoàng cung, biểu cảm cung kính: "Nhọc Hoàng thượng Hoàng hậu thương nhớ, sau khi Vương gia khỏi hẳn sẽ tạ ơn với Hoàng thượng, nương nương!" Nói xong, nhìn Trang Thi Vũ, nói khách sáo một câu: "Thuộc hạ còn chuyện quan trọng cần xử lí, xin Trang tiểu thư cứ tùy ý."
Chuyện của Trạm vương phủ, dù có là chuyện đáng hiếu kì cỡ nào, bên ngoài cũng không được nghe ngóng, Trang Thi Vũ rất biết điều: "Hộ vệ Lẫm Ngũ, ngươi bận rộn rồi!"
Lẫm Ngũ gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Trang Thi Vũ nhìn thoáng qua bóng lưng Trạm vương một hồi lâu mới bước vào trong xe ngựa, rời đi.
Trong xe ngựa, nha đầu thấp giọng nói: "Tiểu thư, Trạm vương gia ra ngoài lần này có lẽ là để tìm Dung cửu tiểu thư."
Đáy mắt Trang Thi Vũ xẹt qua một chút tối tăm nhàn nhạt, sau đó liền biến mất vô tung vô tích, thản nhiên nói: "Chuyện đó không quan trọng!" Chuyện quan trọng là, Dung cửu tiểu thư đã mất thuần khiết khi còn ở chốn khuê phòng, cả đời này chắc chắn sẽ không thể có duyên được với vị trí Vương phi. Bây giờ chỉ là Trạm vương nhất thời thích thú mà thôi, không ảnh hưởng quá lớn!
"Về sau không được nhắc lại chuyện này nữa!"
"Vâng, tiểu thư!"
Nha đầu không dám nhiều lời nữa, Trang Thi Vũ ngồi yên lặng, đáy mắt tràn ra buồn bã nhàn nhạt, mông lung! Trạm vương Vân Xuân, trúng độc lúc bé, cả đời không thể có con, khuyết điểm độc nhất này, chính là mũi nhọn đâm vào lòng người đầy đau đớn. Yêu tha thiết phải một nam nhân như vậy, nàng không dám oán than....
***
Thông báo vừa ra, hai nhà Dung - Cố nháy mắt như nổ tung, oanh tạc!
Dung Kỳ không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống, mặt mũi tràn đầy hồ thẹn: "Đều tại nhi tử bất lực, không dạy dỗ nữ nhi tốt, khiến trên dưới Dung gia đều phải bị liên lụy."
Dung Lâm nghe xong, sắc mặt tối tăm âm trầm, nhìn thế nào cũng không tìm ra nỗi một tia hòa nhã. Đại ca Dung Kỳ - Dung An, Nhị ca Dung Huỳnh vẫn như cũ, sắc mặt người nào cũng trầm trầm như có thể vặn ra nước.
Phản ứng của Dung lão phu nhân là mạnh mẽ rõ ràng nhất, vốn là đang kinh sợ, lại nhanh chóng chuyển sang nổi giận, nhìn bộ dáng Dung Kỳ lúc này, không kiềm chế mà khóc to lên: "Dạy dỗ con cái vốn là chuyện của nữ nhân, ngươi là nam nhân, ngày nào cũng bận việc bên ngoài bây giờ lại bị liên lụy thì cũng đã đành, ngươi có cái gì sai, là ta không quản tốt cái phủ này, đều tại ta, ô ô...."
Lời này, nước mắt này, tràn đầy lòng hiền mẫu!
Vành mắt Dung Kỳ cũng phiếm hồng: "Mẫu thân...."
Tới nước này, hai cái mẫu tử còn nghiêng nghiêng lệch lệch nói tới mấy lời vô dụng, Dung Lâm nhìn không chịu nổi, cắt ngang, trầm trầm mở miệng: "Dung An!"
"Phụ thân!"
"Ngươi mang người nhanh chóng đi tìm Dung Khuynh trở về!" Nói xong, lại thêm một câu, ra vẻ nghiêm trọng: "Nhớ kĩ, nhất định phải tìm được người trước giờ dậu"
"Nhi tử hiểu rõ!" Giờ dậu chính là thời gian Trạm vương gia đã quy định.
Thân tình ban đầu vốn đã mỏng manh yếu kém, vào lúc nguy cơ ảnh hưởng đến mạng nhỏ của mình như thế này, bây giờ đã hoàn toàn tan biến đi mất!
Dung gia khóc, Cố gia cũng cười không nổi!
Cố đại phu nhân trực tiếp khóc thành một dòng sông: "Ông trời ơi, ta đây là cái mệnh gì, lại sinh phải một thằng con bất hiếu như thế...."
Vì một nữ nhân tàn hoa bại liễu mà gieo họa cho toàn bộ Cố gia ai cũng không được yên ổn. Nhi tử không ra hồn như thế, bảo nàng sau này phải gặp mặt mũi tổ tiên Cố gia như thế nào đây.
"Phu nhân, Nhị thiếu gia chỉ là bị mê hoặc nhất thời, người không nên quá hành hạ thân thể, sẽ làm bản thân bị thương!" Thường ma ma bên cạnh trấn an nói.
"Mạng đã sắp không còn, quan tâm thân thể bị thương hay không làm gì nữa chứ!" Bi phẫn trong lòng Cố đại phu nhân chảy nghịch thành sông, đầy oán hận, sớm biết như vậy, lúc trước không nên sớm tối cầu Bồ Tát cho hắn thành tài, mà phải thỉnh cầu xin hắn là Trần Thế Mỹ tái sinh mới đúng!
*Trần Thế Mỹ: nhân vật bỏ vợ con đi theo vinh hoa phú quý trong lịch sử Trung Hoa. Chi tiết hơn xin hỏi chị Gu Gồ =))
Nghĩ tới đó, Cố đại phu nhân đứng dậy lảo đảo chạy vọt ra ngoài, động tác đầy đột ngột, dọa Thường ma ma nhảy dựng lên, vội vàng chạy theo hỏi: "Phu nhân, người đây là muốn đi đâu?"
"Bái Bồ Tát..." Cầu xin Bồ Tát hiển linh, để Cố Đình Dục hư đốn như bao nhi tử nhà giàu khác.
Giờ phút này, tâm tình Cố đại phu nhân vô cùng dạt dào, trùng trùng lớp lớp, vạn phần mãnh liệt! Chỉ cần Cố Đình Dục không thích Dung Khuynh nữa, dù hắn có muốn cưới nam nhân về nhà, Cố đại phu nhân cũng nguyện ý chấp nhận, không chút dài dòng!
***
Nhìn thoáng qua xung quanh, ánh mắt rơi xuống người Cố Đình Dục: "Ngươi nói xem, Dung cửu nàng sẽ trốn ở chỗ nào?"
"Thần... Hạ thần không biết!"
Trạm vương nghe câu trả lời, nhướn mày: "Hai người yêu nhau không phải là sẽ có thần giao cách cảm với nhau sao? Ăn ý nhỏ như thế mà các ngươi cũng không có?"
Cố Đình Dục mấp máy môi định nói chuyện, nhưng cuối cùng lại trầm mặc, không biết nên nói gì!
"Vậy thì để bản vương đoán xem vật nhỏ kia sẽ trốn ở chỗ nào." Nói xong, cầm lên một cái lồng sắt tinh xảo mà khéo léo từ tay hộ vệ.
Nhìn thấy lồng sắt kia, mi tim Lẫm Ngũ không khỏi đập mạnh.
Lồng sắt được mở ra, lập tức một bóng đen liền thoát ra khỏi đó, giống như bướm mà không phải bướm, là một loài vật dũng mãnh khan hiếm.
Vừa rời khỏi lồng hấp, thong thả bay về một hướng!
"Đi thôi! Đi theo nhìn một chút, nhìn một chút cái gì gọi là Nhận Hương Điểu, có thật sự huyền diệu như lời Tiểu Ngũ nói hay không!"
"Vâng!"
Nhận Hương Điểu, khả năng như tên, là một loại chim chóc có thể phân biệt được mùi thơm. Nhưng khuyết điểm là, loài chim này sẽ chỉ nhận thức duy nhất một loại hương, chỉ thích độc nhất một loại hương vị đó. Lúc Ngũ hoàng tử nói như thế, Trạm vương chỉ đánh giá hai chữ - phế điểu!
"Hoàng thúc, bởi vì loại chim này chỉ thích một loại hương, nên chỉ cần cho nó ngửi được một chút, nó có thể dựa vào mùi hương mà lần ra được nơi phát ra, nhờ đặc điểm này mà nó cũng được xem như là món đồ chơi có chút bổ ích, cái này đưa cho Hoàng thúc giải buồn đó."
Ngũ hoàng tử nói thế, Trạm vương rất không cho là đúng, nhưng vẫn miễn cưỡng nhận lấy. Sau đó, ngay lúc hắn chuẩn bị cầm con chim này đi giải buồn, thì Lẫm Ngũ mang Dung Khuynh đến.... Cuối cùng, sự việc đã biến thành dạng như trước mắt! Trạm vương không trực tiếp bóp chết Dung Khuynh, mà quyết định mang nàng ra để đánh giá chim chóc!
Như thế, chỉ tóm gọn lại một câu, vì âm mưu được hình thành tại nơi bắt đầu, nên lúc trò chơi bắt đầu, thì điểm số Dung Khuynh đã bị âm rồi. Chỉ là, việc bị thua dưới thân chim, sẽ khiến cho người nào đó có lẽ dù chết cũng không nhắm được mắt!
***
Bước chân đi theo Nhận Hương Điểu đang uốn lượn trên nền trời xanh. Càng đi, sắc mặt Lẫm Ngũ càng đen lại, Cố Đình Xán nhíu mi lại càng chặt, vẻ mặt đầy quái dị!
Cuối cùng, khi thấy nó lượn vài vòng trên nóc nhà hoa, mọi người mới dừng lại, nhìn chỗ nó bay xung quanh. Trạm vương không khỏi nhếch môi cười.
Là nha môn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...