Trà Trộn Phòng Con Gái


“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi”. Linh Huyên đi vào phòng ăn, gọi to.
“Hi hi, sao hôm nay bữa sáng mà cũng thịnh soạn thế?”. Tô Tô phấn khởi hỏi.
“Anh Đới Duy mới quay lại, phải tiếp đón anh ấy thật tốt chứ”. Linh Huyên tươi cười nói.
Đới Duy ngồi đối diện với tôi, anh ta nhìn tôi chằm chằm như thể đang quan sát nhất cử nhất động của tôi. Hiểu Ngưng ngồi bên cạnh Đới Duy, cũng nhìn tôi chăm chú.
Tôi bị họ để ý đến mức sởn tóc gáy, thấy Đới Duy cứ nhìn tôi trân trân, Tô Tô bất mãn nói: “Anh Đới Duy đừng có nhìn chằm chằm anh Tiểu Mân thế chứ!”.
Linh Huyên mỉm cười, hỏi Đới Duy: “Lần này anh về định ở lại bao lâu?”.
“Còn để xem tình hình đã, nếu không có chuyện gì, hai ba ngày nữa anh sẽ đi”. Anh ta cầm đũa lên, nói.
“Không tìm Hoan sao?”. Linh Huyên lại hỏi.
“Bỏ đi, chuyện đã qua rồi thì cho qua. ở Mỹ anh đã có bạn trai mới, lần này quay về chỉ để thăm mọi người thôi”, Đới Duy nói. Bọn họ nói chuyện như bình thường, tên gay chính cống này không hề bận tâm đến thân phận của mình.
“Gần đây mọi người thế nào? Dạo này anh bận mở văn phòng tại Mỹ, mãi mà không về thăm mọi người được”. Đới Duy tiếp tục hỏi.
Giọng nói của anh ta thâm trầm, vẻ mặt cũng rất tự nhiên, như một người anh trai đích thực, hoàn toàn khác xa với những ấn tượng của tôi về gay.
“Bọn em đều rất ổn, từ sau khi anh Lương Mân chuyển đến đây ở, tất cả đều rất thuận lợi”. Linh Huyên vui vẻ trả lời.
“Tô Tô thì sao, chuyện thi cử tốt đẹp cả chứ?”. Đới Duy quay sang hỏi Tô Tô.
“Dạ! Đều là nhờ công anh Tiểu Mân giúp em ôn thi! Đều qua ngay lần đầu tiên!”. Tô Tô vui vẻ nói với giọng đầy kiêu hãnh.
Đới Duy cười: “Ờ, đúng rồi, Tô Tô, chị em dạo này bận không? Anh định mai mời chị em ăn cơm”.
“Em không biết, anh tự liên lạc với chị ấy xem. Em cảm giác dạo này chị ấy rất bận, em đoán, phân nửa là vì chị ấy đã có bạn trai rồi”. Tô Tô nghiêng đầu, nói.
“Ha ha, cô ấy mà cũng có bạn trai hả? Được rồi, mai anh sẽ liên lạc”. Đới Duy hỏi một vòng tất cả mọi người, cuối cùng nhìn tôi chằm chằm, hỏi Tô Tô ngồi bên cạnh, “Anh Tiểu Mân của em làm thế nào mà chuyển đến đây ở? Xem ra anh đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện đúng không?”.
“Nói ra thì dài lắm. Hôm đó chẳng phải anh thất tình sao”. Tô Tô nói nửa câu đầu, đột ngột dừng lại, “Mà thôi, để tối em kể cho anh nghe, chị Linh Huyên không cho em vừa ăn vừa nói chuyện. Anh đi rồi, chị ấy càng quản lý em chặt chẽ hơn”.
Cô bé thừa cơ tố cáo với Đới Duy, Linh Huyên cũng chỉ biết ngồi cười xòa.
Ăn sáng xong, Tô Tô kéo Đới Duy về phòng mình tâm sự, cử như có hàng tỷ câu chuyện muốn kể cho anh ta. Còn tôi thì giúp Linh Huyên dọn dẹp bàn ăn, trong lòng có chút bất an.
“Anh yên tâm, anh Đới Duy chỉ tò mò hỏi vậy thôi, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu”. Dường như Linh Huyên nhìn thấu tâm trạng lo lắng của tôi, an ủi.
Tôi chỉ biết cười, luôn cảm thấy lần này không hề đơn giản. Tên Đới Duy này quay về quá đúng lúc, việc tuyên truyền cho cuốn sách mới vừa kết thúc thì anh ta xuất hiện.
“Mấy lời em nói tối qua, hy vọng anh không bận tâm”. Cô ấy tiến lại gần, nói nhỏ với tôi.
Tôi nhìn Linh Huyên, đột nhiên cũng không biết nói gì. Thực ra thì có người đàn ông nào mà không thích người con gái dịu dàng, nữ tính như Linh Huyên chứ?
“Dạo này em hơi bấn loạn, chắc tại bận rộn quá”. Linh Huyên sờ lên mặt mình, gượng gạo cười.
“Lương Mân, tôi có thể nói chuyện với anh được không?”. Đột nhiên Đới Duy xuất hiện ở cửa bếp nói với tôi.
Anh ta đi vào phòng tôi, cũng chính là phòng anh ta trước đây, tôi cũng đi vào theo.
Anh ta đóng sập cửa lại.
“Anh không cùng loại với tôi”. Anh ta nhìn tôi, bình thản nói.
Ánh mắt anh ta rất điềm tĩnh, nhưng cũng rất nghiêm nghị. Thật khó tưởng tượng, anh ta chính là người đàn ông dịu dàng, biết quan tâm chăm sóc người khác mà Linh Huyên vẫn thường kể.
“Rốt cuộc mục đích anh chuyển vào đây là gì?”. Anh ta tiếp tục hỏi tôi.
“Sao anh biết tôi không cùng loại với anh?”. Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, hỏi lại anh ta.
“Đừng có làm bộ nữa. Nếu là cùng loại thì chỉ cần nhìn khí chất là nhận ra ngay. Ánh mắt nhìn đàn ông và ánh mắt nhìn phụ nữ của anh không giống nhau, đây chính là sự khác biệt”. Anh ta vừa nói vừa bước lên phía trước, “Anh có âm mưu gì, nói mau. Nếu không, tôi sẽ nói chân tướng ra ngay bây giờ”.
Thấy anh ta có vẻ rất nghiêm túc, đây chắc chắn không phải chuyện đùa. Anh ta nói vậy, tất nhiên là vì anh ta muốn bảo vệ bốn cô gái. Không ngờ một tên đồng tính như anh mà cũng có tinh thần trách nhiệm cao đến thế.
“Yên tâm đi, tôi sẽ chuyển ra ngoài”. Tôi nói.
Anh ta lườm tôi: “Nếu anh thích một trong số họ thì hãy theo đuổi một cách quang minh chính đại đừng có dùng cách này để lừa dối họ, đồng thời cũng hủy hoại thanh danh của chúng tôi”.
“Đồng tính cũng có thanh danh sao?”. Tôi hỏi.
Nghe tôi hỏi vậy, vẻ mặt anh ta đang bình tĩnh bỗng nổi khùng nắm lấy cổ áo tôi.
Tôi lùi lại nửa bước, định bắt lấy khuỷu tay anh ta, nào ngờ anh ta rất mạnh mẽ, trong chốc lát đã nắm được cổ tay tôi. Đúng lúc này, cửa bất thình lình mở ra, Tô Tô đứng ở cửa nhìn chúng tôi: “Chị Linh Huyên hỏi các anh có muốn uống trà sữa trân châu không?...".
Tô Tô vừa nói xong, chợt nhìn thấy tôi và Đới Duy đang nắm cổ tay nhau, kinh ngạc hỏi: “Các anh... đang đánh nhau hả?”.
Đới Duy nhìn thấy Tô Tô xuất hiện ở cửa, vẻ mặt lại rạng rỡ như anh trai, lắc lắc đầu, duỗi thẳng tay ra, nói: “Anh và anh Tiểu Mân của em đang so xem da ai trắng hơn”.
Tô Tô cũng tin là thật, thở phào nhẹ nhõm, bước vào trong: “Anh Đới Duy đúng là, lôi anh Tiểu Mân vào chỉ để so cái này, anh càng ngày càng giống con gái rồi”.
“Anh là đàn ông”. Đới Duy thanh minh.
“Được rồi, được rồi. Anh Đới Duy là đàn ông”. Tô Tô vỗ vai Đới Duy anh ủi, rồi lại hỏi anh ta, “Anh Tiểu Mân nhà em rất đẹp trai đúng không? Anh không được thích anh ấy đâu đấy”.
Đới Duy khoát tay, nhún nhún vai.
“Nhân tiện đây em cũng nói một câu, da anh Tiểu Mân là màu da khỏe mạnh, trắng quá có đẹp đẽ gì đâu”. Tô Tô khoác tay tôi ra khỏi phòng, nói. Rất rõ ràng, cô bé cố ý tỏ ra cho Đới Duy thấy cô bé quý tôi hơn.
“Anh Tiểu Mân, ngày trước anh còn nói tuyệt đối không có tình cảm với anh Đới Duy”.
Kéo tôi ra khỏi phòng, Tô Tô ngoảnh đầu sang nhìn tôi, hơi không hài lòng, “Hứ, em cảnh cáo anh, không được để anh Đới Duy quyến rũ. Tuy anh Đới Duy rất đẹp, nhưng anh cũng không được thích anh ấy. Nếu không, anh mà bỏ đi Mỹ với anh ấy, thì em biết làm thế nào?”.
Tôi dở khóc dở cười, hóa ra cái Tô Tô lo lắng là cái này nên mới phá cửa xộc vào, phá hoại không khí giữa chúng tôi. Nhưng cũng may, lần này cô bé đã cứu tôi khỏi vòng tra khảo của Đới Duy.
Lúc này, Trình Lộ quàng chiếc khăn màu trắng vừa bước từ trong nhà tắm ra. Dáng người ột mét bảy, kết hợp với cơ thể thon thả, cộng với gương mặt đang ửng hồng, khiến tôi không thể không ngắm nhìn, chiêm ngưỡng.
Cô ta đi đôi dép nhung, làn da trắng như trứng gà bóc, phần chân nõn nà từ gót chân đến vạt dưới chiếc váy ngắn, đôi chân dài thẳng, trông rất bắt mắt.
“Tô Tô, đừng có lúc nào cũng dính lấy anh ta”. Cô ta vừa lau khô tóc vừa nhìn Tô Tô, chiếc váy liền thân bằng tơ lụa phập phồng trước ngực, khiến trái tim người khác cũng phải rung động.

“Chị Lộ Lộ, chị không biết đấy thôi! Lúc nãy anh Đới Duy kéo anh Tiểu Mân vào phòng nói chuyện, em sợ anh Đới Duy vô lễ với anh Tiểu Mân, phải lập tức xông vào cứu anh ấy! Cũng may em xông vào kịp, anh Đới Duy đã nắm đến tay anh Tiểu Mân rồi!”. Tô Tô thêm mắm dặm muối nói.
“Em yên tâm, tối nay anh Tiểu Mân của em ngủ phòng chị, anh Đới Duy không dám vô lễ với anh ấy đâu”. Trình Lộ nhìn tôi, rồi nói với Tô Tô.
“Dạ... chị Trình Lộ, chị nhất định phải bảo vệ anh Tiểu Mân đấy”. Tô Tô nói như thể sắp xảy ra chuyện đến nơi rồi.
Cô bé sợ Đới Duy yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên nên mới lo lắng thái quá như thế.
“Hiểu Ngưng đâu?”. Từ lúc Đới Duy quay về, Hiểu Ngưng gần như không nói câu nào, bây giờ cũng không thấy đâu.
“Em vừa nhìn thấy anh Đới Duy vào phòng chị Hiểu Ngưng, chắc lâu lắm không gặp nên hai anh chị ấy có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với nhau!”. Tô Tô nói.
Tôi không tin một người lạnh lùng ít nói như Hiểu Ngưng lại có thể nói chuyện nhiều với Đới Duy. Á, có phải tại Đới Duy quay về mà tôi trở nên quá nhạy cảm rồi không? Nhưng thực ra cho dù thế nào, tôi cũng đang định chuyển đi, phòng mới cũng đã nhờ Đại Bính sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Tô Tô cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, ôm cánh tay tôi: “Anh Tiểu Mân, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi được không?”.
“Không ai được ra ngoài hết!”. Hiểu Ngưng bất thình lình bước từ phòng cô ấy ra, ánh mắt long lanh nhìn tôi chằm chằm, đột ngột thốt ra bốn tiếng “Hội nghị gia đình”. Ánh nhìn của cô ấy khiến tôi hoảng hồn, dự cảm thấy chuyện cô ấy định nói có liên quan mật thiết tới mình.
Thái độ này của Hiểu Ngưng cũng khiến cho Trình Lộ giật mình: “Có chuyện gì thế?”.
Tô Tô cũng thấy thái độ của Hiểu Ngưng rất bất thường, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế, chị Hiểu Ngưng?”.
“Tất cả ngồi xuống đi”. Hiểu Ngưng bước đến chiếc bàn ở chính giữa phòng khách, tắt ti vi, không khí bỗng chốc trở nên nặng nề. Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cô ấy, ngay cả Trình Lộ cũng không dám hỏi nhiều.
Đới Duy từ trong phòng Hiểu Ngưng bước ra, Linh Huyên nghe thấy bốn tiếng “Hội nghị gia đình” cũng vội vàng từ trong bếp đi ra.
Đợi đến khi tất cả mọi người đã ngồi yên vị, Hiểu Ngưng mới bình thản nói: “Trong chúng ta, sắp có người phải chuyển đi”.
“Ai cơ?”. Tô Tô lập tức lên tiếng hỏi.
“Hiểu Ngưng, không phải cậu định chuyển đi chứ?”. Linh Huyên cũng vội vàng hỏi.
“Không phải mình”. Hiểu Ngưng nói.
Vẻ mặt cô ấy lạnh tanh, như không có ý thương lượng. Trong lòng tôi giật thót, tôi biết cô ấy đang ám chỉ mình.
Trong số họ, người có khả năng phát hiện ra sự thật về tôi nhất chính là Hiểu Ngưng. Tuy Trình Lộ cũng rất thông minh, nhưng không giống sự thông minh đầy lý tính của Hiểu Ngưng, cô ta đã thuyết phục bản thân tin tôi là gay, cho dù có nghi ngờ thì cũng chỉ nghĩ là cô ta không hiểu tôi mà thôi, cũng như Đới Duy, bề ngoài thì cao to, đẹp trai, đầy vẻ nam tính, ngôn ngữ cử chỉ cũng rất bình thường, ai biết nội tâm anh ta lại là kẻ đồng tính?”.
“Sao thế, rốt cuộc ai muốn chuyển đi?”. Trình Lộ thấy vẻ mặt của Tô Tô và Linh Huyên đều rất mơ màng, bèn hỏi Hiểu Ngưng.
“Anh ta”.
Hiểu Ngưng giơ tay lên, chỉ về phía tôi.
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi rơi bụp xuống, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía tôi, toàn thân tôi lạnh toát.
“Tại sao?”. Tô Tô, Linh Huyên và Trình Lộ đồng thanh hỏi.
“Mọi người đi mà hỏi anh ta”. Hiểu Ngưng nhìn tôi, nói.
Giọng điệu của cô ấy, như thể đã hoàn toàn trở mặt với tôi. Bọn Tô Tô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Còn Đới Duy nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản.
Tôi biết sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng không ngờ Hiểu Ngưng lại dùng cách thức vô tình này lật tẩy tôi. Nói đi nói lại, tôi biết lợi dụng thân phận gay sống ở đây là đồng nghĩa với việc phải chuẩn bị tâm lý ra đi, biết rõ ràng có rất nhiều cơ hội ra đi một cách an toàn, nhưng vẫn không nỡ rời xa họ, ở lại đây, chỉ có thể nói tự làm tự chịu.
“Sao thế? Hai người có chuyện gì không vui thì cứ nói ra”. Trình Lộ nghĩ ngợi một lúc, nói.
“Lương Mân không phải là Lily”. Hiểu Ngưng bình thản nói.
Nghe thấy câu này của Hiểu Ngưng, Trình Lộ, Linh Huyên và Tô Tô gần như biến sắc.
Tôi không thật chắc chắn ý nghĩa của từ “Lily” trong
cách nói của họ, nhưng đoán bừa là nghĩa của từ này tương đương với “gay”. Bọn họ đã từng sống chung với Đới Duy, không phản cảm với lối sống của anh ta, chắc chắn sẽ có một từ nào đó dễ nghe hơn để thay thế cho cách xưng hô “đồng tính” hoặc “gay” gì đấy.
“Hiểu Ngưng, điều này không thể đem ra đùa được đâu”. Vẻ mặt Trình Lộ đã nghiêm túc trở lại, nói với Hiểu Ngưng.
“Mọi người tự hỏi anh ta đi”. Hiểu Ngưng lườm tôi.
Không khí dường như đông cứng, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn tôi.
Tôi cảm thấy như thể cơ thể mình đang chìm dần xuống. Thấy ánh mắt trong sáng của Tô Tô nhìn mình, tôi nghe rất rõ tiếng trái tim mình đập thình thịch. Qua tấm kính của chiếc bàn, tôi có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt xám xịt như mắc bệnh của mình.
Linh Huyên không dám tin, nhưng dường như mang một hy vọng mong manh nào đó, tâm trạng rất phức tạp. Còn Tô Tô, ánh mắt ngây thơ của cô bé nhìn tôi đầy lo lắng.
Trình Lộ chau mày, nắm chặt bàn tay lại, nhìn tôi không nói lời nào.
Đằng nào cũng không trốn tránh được mãi. Thò đầu ra cũng là một nhát đao mà rụt đầu lại cũng vẫn là một nhát đao.
Tôi đứng dậy.
“Anh không phải gay. Thời gian vừa qua anh đã lừa mọi người. Muốn giết thì cứ giết, tùy mọi người”. Tôi nói.
“Sao!”. Tô Tô và Linh Huyên cùng bụm miệng, hét toáng lên.
Trình Lộ ngạc nhiên nhìn tôi, cô ta đột ngột ngẩng mặt lên nhìn tôi khiến đôi khuyên tai lắc mạnh.
Hiểu Ngưng chỉ bình thản nhìn tôi, trong lòng cô ấy sớm đã có sự chuẩn bị, nên lúc này bình tĩnh hơn họ.
“Anh Tiểu Mân, có thật không vậy?”. Tô Tô nhìn tôi, cảnh giác lùi lại mấy bước, cất tiếng hỏi.
Hình tượng của tôi trong lòng cô bé chắc chắn đã đổ sụp. Linh Huyên mở to mắt, vẻ nửa tin nửa ngờ.
Nhưng tôi đã đích thân xác nhận sự thật này, bọn họ không thể không tin.
“Đê tiện!”. Trình Lộ nhìn tôi vài giây, rồi đột nhiên nổi điên đấm cho tôi một cú.
Tôi không có ý né tránh, Tô Tô vội vàng chạy đến trước mặt tôi, ngăn Trình Lộ lại.
Trình Lộ đang trong cơn thịnh nộ, cầm tách trà trên bàn lên định ném về phía tôi.
Linh Huyên đứng bên cạnh lập tức cản cô ta lại, lấy chiếc tách trong tay cô ta.

Điều này như thể sự cân bằng lâu nay bị phá vỡ, cục diện vô cùng rối ren.
“Đợi đã. Chúng ta sắp xếp lại tình hình nhé”. Linh Huyên đặt tách trà xuống, “Trước tiên, Lương Mân có phải Lily không? Nếu không phải, thì mọi người định xử trí thế nào? Hiểu Ngưng, cậu cũng đừng nóng vội như thế, chuyện này mọi người cùng bàn bạc, không phải mình cậu nói là xong chuyện”.
Linh Huyên rất bình tĩnh, chưa từng nổi cáu với ai. Nhưng lần này, tôi cảm thấy cô ấy cũng hơi phát hỏa. Dường như cô ấy không hài lòng về việc Hiểu Ngưng tự ý đưa ra quyết định cuối cùng.
“Anh ta giả làm gay để vào đây ở, nhân cách đã có vấn đề rồi, cậu còn bảo vệ cho anh ta ư?”. Trình Lộ chất vấn Linh Huyên.
Nghe cô ta trực tiếp nói ra chữ “gay” Đới Duy biến sắc. Trình Lộ hay nói thẳng, lúc này tinh thần lại đang rối loạn, thành ra quên mất ở đây còn có Đới Duy.
“Có lẽ... còn cách giải quyết khác...”. Linh Huyên đỏ bừng mặt, không còn giận dữ nữa, giọng nói dịu dàng trở lại, “Chúng ta... làm rõ lại mọi việc rồi hãy nói tiếp”.
“Giả mạo Lily để vào đây ở là trọng tội, chắc chắn phải đuổi ra ngoài”. Trình Lộ nói.
Tô Tô nhìn tôi, đầy do dự, dường như không muốn đuổi tôi đi, nhưng lại không dám tỏ thái độ.
Linh Huyên ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Tớ nói một câu khách quan, anh Lương Mân sống ở đây cũng đã làm không ít việc tốt đẹp. Nếu đã là hội nghị gia đình, chúng ta hãy giơ tay biểu quyết. Ai cho rằng phải xử nặng thì giơ tay phải, ai cho rằng có thể khoan hồng thì giơ tay trái”.
Trình Lộ không cần suy nghĩ, giơ ngay tay phải lên. Có thể thấy, sự thật này khiến cô ta càng oán hận tôi hơn.
Hiểu Ngưng cũng giơ tay phải.
Không khí vừa rồi còn nhốn nháo giờ đã trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Linh Huyên ngẫm nghĩ một lúc, giơ tay phải lên, rồi lại hạ xuống, giơ tay trái lên.
Tô Tô quay sang trái nhìn Hiểu Ngưng và Trình Lộ, rồi lại quay sang phải nhìn Linh Huyên, lưỡng lự, cuối cùng dũng cảm giơ tay trái lên.
Hai đối hai.
Ánh mắt cả bốn cô gái nhìn nhau rồi đổ dồn về thành viên đã từng sống trong chung cư trước đây, Đới Duy.
Đới Duy nhìn tôi, rồi nhìn bọn họ: “Anh bỏ phiếu trắng. Thực ra lần này anh về là do Hiểu Ngưng nhờ anh kiểm tra thật giả. Còn chuyện các em xử lý ra sao, anh không can thiệp”.
Hai đối hai. Nhưng hai người trong bọn họ, Linh Huyên và Tô Tô giơ tay trái không có nghĩa là họ đứng về phía tôi.
Mấy người phụ nữ này, quý mến thì quý mến thật, nhưng không có nghĩa là họ không có ý kiến của riêng mình.
Tôi cười chua chát. Nhìn bốn cánh tay giơ cao trước mặt, lần này tôi đã thấm thìa thế nào là “bị cô lập hoàn toàn”. Trên đầu chữ sắc một thanh đao, tôi sống ở đây, tất nhiên một phần là vì tình cảm, nhưng nghĩ kỹ thì chẳng phải cũng vì tất cả bọn họ đều là mỹ nữ hay sao.
Thực ra tôi đã định hết tuần này, đợi đến khi tiểu thuyết của Carl Sura chính thức phát hành trên thị trường thì sẽ chuyển ra ngoài, không ngờ còn chưa kịp thực hiện theo kế hoạch thì chuyện này xảy ra.
“Bỏ đi, không phạt anh nữa. Anh thu dọn đồ đạc rồi chuyển ra ngoài đi”. Trình Lộ hạ tay xuống, nói.
Linh Huyên không nói câu nào, lặng lẽ nhìn tôi. Tô Tô nhìn tôi ánh mắt thương xót, nhưng cũng không nói gì.
“Ừ, anh chuyển ra ngoài”. Tôi đứng dậy, đi về phía phòng mình.
Bốn người bọn họ và cả Đới Duy đều ngồi im lặng trên sofa, không ai nói lời nào.
Tôi đi về phòng, lôi chiếc túi to đùng dưới gầm giường ra, nhét đồ đạc của mình vào.
Lúc nhét đồ vào, bỗng nhiên tôi cảm giác như có ai đó đang đứng đằng sau.
Tôi quay lại, là Tô Tô.
Khóe mắt cô bé đỏ ửng, cô bé không nỡ để tôi đi, nhưng cũng không đủ dũng cảm níu tôi lại.
“Anh Tiểu Mân, em xin lỗi...”. Tô Tô dẩu chiếc miệng nhỏ, đi đến trước mặt tôi, kéo kéo tay áo tôi.
“Ngốc ạ, em thì có lỗi gì với anh chứ?”. Tôi giơ tay ra vuốt trán cô bé, cười đau khổ, nói.
Tô Tô nhìn tôi trân trân, không biết phải nói gì.
Tôi bị bọn họ đá ra ngoài, chỉ có Tô Tô đến an ủi. Trong lòng tôi dấy lên nỗi buồn thê lương.
“Anh dọn ra ngoài đã có chỗ ở chưa?”. Cô bé quan tâm hỏi tôi, “Hay là em đi xin các chị ấy cho anh ở lại đây nốt đêm nay”.
“Em yên tâm, anh có chỗ ở rồi”, tôi nói. Sự việc đã đến nước này, tôi không thể nán lại đây thêm được nữa.
Tô Tô thở dài, rời khỏi phòng tôi.
Tôi biết trong lòng cô bé rất buồn, nhưng đã là “nguyên tắc”, cô bé không thể chống lại ý của ba người kia.
Tất cả lỗi sai đều ở tôi. Lúc đầu tôi không kiên định nguyên tắc của mình, để mặc Đại Bính thao túng, cứ nghĩ chỉ ở hai ba ngày, mới dẫn đến hậu quả này. Suy đi nghĩ lại, cho dù ngay sau đó tôi tìm được nhà và dọn đi ngay thì việc trà trộn vào “chung cư con gái”, coi nơi này là nơi trú thân tạm thời thì cũng vẫn rất đê tiện.
Tôi vừa tự cảnh tỉnh bản thân vừa thu dọn hành lý. Đột nhiên, bên cạnh tôi có thêm một người.
Linh Huyên đang cúi đầu, lặng lẽ giúp tôi thu dọn đồ đạc.
Cô ấy gấp quần áo của tôi rất chỉnh tề, rồi để từng chiếc bên giường cho tôi tiện nhét vào túi.
“Cảm ơn em”. Tôi nói với cô ấy.
“Không có gì”. Linh Huyên khẽ trả lời.
Sự dịu dàng của Linh Huyên để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng tôi, cho dù tôi đi khỏi đây cũng mãi mãi không quên cô ấy.
“Anh đừng trách Hiểu Ngưng, thực ra cậu ấy cũng rất quan tâm đến anh. Chỉ có điều có một số vấn đề nguyên tắc là nguyên tắc, Hiểu Ngưng vốn chưa bao giờ nhân nhượng chuyện này”. Linh Huyên nói với tôi.
“Điều này anh biết, xin lỗi vì đã lừa dối bọn em”. Tôi nói.
“Thực ra bây giờ nghĩ lại, anh cũng không lừa bọn em, anh luôn nói anh không phải là gay, chỉ tại bọn em không chịu tin mà thôi. Cho dù thế nào, mọi người cũng đã từng chung sống rất vui vẻ với nhau”. Linh Huyên nhẹ nhàng nói.
“Linh Huyên, em không cần nói đỡ cho anh, toàn bộ chuyện này đều là anh không đúng”.
Tôi buộc đầu chiếc túi lại, khoác lên vai.
Tôi đi ra phòng khách, tháo chìa khóa nhà trong chùm chìa khóa của tôi ra để trên bàn ăn. Hồi tưởng lại cảm giác vui vẻ, ấm cúng trước đây, như thể đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy căn nhà này. Trong tủ kính là cuốn tiểu thuyết bản tiếng Anh của Carl Sura mà tôi và Trình Lộ đã cùng nhau khổ công nghiên cứu, dịch ra tiếng Trung; đằng sau tấm kính cửa nhà bếp, dường như có thể nhớ lại mấy món ăn mà Linh Huyên đã dạy tôi nấu; trong phòng, cảnh Hiểu Ngưng băng bó vết thương cho tôi thoáng hiện lên; bên ngoài ban công, còn phấp phới chiếc quần lót xinh xắn màu hồng của Tô Tô...

“Anh Tiểu Mân, anh đi thật sao?...”. Tô Tô nghẹn ngào nói.
“Anh đi rồi, các em ở lại sống vui vẻ nhé”. Tôi nhìn qua cả bốn người, lấy sức vác cái túi nặng trịch lên, rời khỏi chung cư.
Tôi nhét chiếc túi vào cốp sau chiếc BMW, Tô Tô lại đột ngột chạy ra.
Cô bé ôm chặt lấy tôi, không nỡ để tôi đi.
Trình Lộ, Linh Huyên, Hiểu Ngưng cũng đi ra theo Tô Tô. Ba người họ nhìn tôi, không biết phải nói gì. Trong ánh mắt Trình Lộ có chút oán hận, cũng có chút tiếc nuối. Hiểu Ngưng thì lặng lẽ nhìn tôi, có chút hối hận. Linh Huyên thì thở dài.
Đới Duy cũng từ trong nhà đi ra, anh ta nhìn tôi: “Tôi vừa gọi điện cho Diệp Phi Phi. Hóa ra anh ở đây là do cô ấy nhờ anh đến chăm sóc cho Tô Tô”.
Nghe thấy anh ta nói vậy, ba người bọn Trình Lộ ngạc nhiên nhìn tôi, Tô Tô đang ôm tôi càng kinh ngạc, mở to mắt.
Đới Duy đến bên, vỗ vỗ vai tôi: “Nhưng bọn Hiểu Ngưng là bạn tốt của tôi, tôi không thể lừa dối họ, xin lỗi”.
Tôi mỉm cười, nhìn anh ta với vẻ kính phục. Trước đây tôi coi thường bọn đồng tính, bây giờ mới thấy, anh ta còn cao thượng hơn tôi nhiều.
Nhưng cho dù Đới Duy nói một câu tốt đẹp cho tôi, tôi cũng không thể tiếp tục sống ở đây. Tôi khẽ đẩy Tô Tô ra, ngồi vào xe, nói một câu tạm biệt với họ rồi khởi động xe.
Đạp chân ga như thể thầm hạ quyết tâm, một luồng khói phun ra, xe chạy về phía cửa khu nhà. Trong kính chiếu hậu, hình bóng của bốn cô gái đang đứng trước cửa nhà nhỏ dần.
Tôi lái xe đến khu đô thị mới cổ Bắc, lên tầng ba, tòa nhà số năm.
Đặt chiếc túi xuống, gõ cửa.
Cửa mở, bên trong là Cố Sảnh. “Sao tự nhiên anh lại chuyển đến đây thế?”. Cô ấy nhìn tôi đầy vẻ nghi hoặc.
“Có một số chuyện xảy ra, nên không thể ở lại chỗ cũ nữa”. Tôi nói.
Cố Sảnh giúp tôi khiêng chiếc túi vào trong, đây vốn là căn phòng tôi thuê, bây giờ tôi chuyển đến ở, cô ấy không thể phản đối. Chỉ là tự tôi cảm thấy mất mặt, như thể chính mình bị người ta đuổi ra ngoài, chỉ còn cách đến sống nhờ nhà cô ấy.
So với Lam Kiều Hoa Uyển, đây chỉ là một khu nhà kiểu cũ, nhưng cũng chính vì thế mà nó cực kỳ yên tĩnh, dây trường xuân quấn quanh tường, leo lên tận cửa sổ tầng ba, đó chính là phòng ngủ của tôi.
Phòng ốc rất sạch sẽ, bộ sofa to, chiếc ti vi lớn, ban công nhỏ nhắn, phòng ngủ xinh xắn, tất cả trông đều rất đáng hài lòng. Tuy không đẹp đẽ, hào hoa bằng căn nhà của Tô Tô nhưng một mình tôi sống ở đây cũng là đầy đủ rồi.
“Em đang định đi siêu thị, trong tủ lạnh nhà anh chẳng có gì cả”, Cố Sảnh nói.
“Vậy để anh đi”. Tôi nói. Nghĩ đến sau này mình sẽ sống một mình trong căn nhà này, không mua ít mỳ ăn liền đúng là không ổn.
“Chúng ta cùng đi nhé”, Cố Sảnh thoải mái nói.
Chúng tôi xuống tầng, cô ấy kéo tôi đi về phía cổng khu nhà.
Không khí cuối tháng ba đầu tháng tư vừa ấm áp vừa lành lạnh, là tiết trời dễ chịu nhất.
Cố Sảnh ôm chặt cánh tay tôi, không có ý định buông ra.
Ngón tay cô ấy nhỏ nhắn mềm mại, có thể nói còn đẹp hơn cả tay nghệ sĩ piano. Phần cánh tay lộ ra ngoài tay áo cũng rất mềm mại, chạm vào cánh tay tôi, cho tôi cảm giác vô cùng êm ái.
Một đôi tình nhân sống chung trong khu nhà bước qua trước mặt. Trong tay họ là những túi nilon đựng đầy đồ, hình như họ cũng vừa đi mua đồ ở siêu thị về.
Có lẽ vì cùng tuổi tác, khi chúng tôi đi ngang qua đều nhìn nhau.
“Chúng ta cũng có thể coi là sống chung rồi, đúng không anh?”, Cố Sảnh hỏi.
Tôi mỉm cười, cảm thấy cách nói này lạ lạ làm sao ấy.
“Tay anh đổ mồ hôi rồi”. Tôi khẽ nói, định rút tay ra.
Nhưng Cố Sảnh vẫn ôm tay tôi rất chặt, chiếc miệng xinh xắn cũng dẩu lên, dường như đang cố dùng sức.
“Anh sợ em ăn thịt anh à?”. Cô ấy hỏi tôi.
“Biết bao nhiêu người muốn được em ăn thịt, em còn không muốn mà”. Tôi tự châm biếm.
“Anh yên tâm, em chỉ ở tạm đây hai ngày thôi, sẽ không làm gì anh đâu”. Cô ấy nói.
“Thế cái này gọi là gì?”. Tôi nhấc cánh tay cô ấy lên.
“Cái này gọi là dịch vụ kèm theo”. Cô ấy bình thản nói, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
Tôi mỉm cười, đúng là hết cách với cô ấy. Thời đại học, cô ấy lúc nào cũng đối đầu với tôi, bây giờ cô ấy vẫn rất thông minh, lanh lợi. Tôi biết mình là kẻ đào hoa, nhưng tôi cũng cam tâm tình nguyện rơi vào giếng sâu. ông trời có muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt đi.
Khoảng cách hai bến xe nói gần cũng không gần mà bảo xa cũng không phải là xa. Tôi cùng Cố Sảnh đi đến siêu thị, lòng bàn tay đổ chút mồ hôi thật. Hôm nay là thứ bảy, trong siêu thị có không ít các cặp tình nhân trẻ đi mua đồ, theo phán đoán của tôi, gần đây chắc cũng có một trường đại học.
Thấy tôi nhìn ngó hết bên này đến bên kia, tâm hồn bay tận đâu đâu, Cố Sảnh sợ lạc mất tôi nên càng nắm chặt tay tôi hơn, rồi chọn hoa quả rất tỉ mỉ. Trông tôi và cô ấy rất giống một cặp sinh viên thuê một căn phòng ngoài trường sống chung với nhau. Cố Sảnh vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất, làm không ít nam sinh phải ngoái đầu lại, bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ngưỡng vừa đố kỵ. Nói thật, Cố Sảnh đến bất kỳ ngôi trường nào cũng sẽ được liệt vào hàng hoa khôi.
Chẳng bao lâu, giỏ mua hàng của chúng tôi đã đầy ắp.
Phía xa có mấy cậu nam sinh nhìn Cố Sảnh không chớp mắt, thậm chí còn hoa tay múa chân nữa, tôi lườm chúng một cái.
“Có cần thiết phải dọa chúng thế không?”, Cố Sảnh thấy mấy cậu nam sinh đó âm thầm rút lui, biết đã xảy ra chuyện gì đó nên nói với tôi.
“Em quả là lợi hại, đến mấy cậu học sinh trung học cũng bị em lôi cuốn”. Tôi nói.
Cô ấy lườm tôi, mỉm cười: “Anh ghen hả?”.
“Đâu có”. Tôi bước lên trước quầy thu ngân. Ding ding ding... Điện thoại của tôi đổ chuông.
Tôi nhìn thấy là số của Tô Tô, vội vàng nghe điện.
“Anh Tiểu Mân, anh quay về đi. Anh Đới Duy đi rồi, chị Lộ Lộ nói nếu anh thành khẩn nhận lỗi sẽ để anh ở lại một thời gian nữa, bây giờ không dễ tìm được nhà bên ngoài”.
Đầu dây bên kia, Tô Tô nói giọng đầy thương cảm.
Nghe cô bé nói vậy, đột nhiên tôi hơi động lòng, nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn trả lời: “Thôi khỏi, anh làm loạn thế rồi, không về thì tốt hơn. Hai ngày tới mưa to sấm sét, em nhớ đi ngủ sớm đấy”.
“Anh Tiểu Mân...”. Giọng điệu của Tô Tô như cầu xin.
“Ngoan nào, sau này có cơ hội anh sẽ đến tìm em”. Tôi dằn lòng, cúp điện thoại.
Khi cần cắt đứt thì phải cắt đứt, nếu không sẽ càng loạn hơn. Lần trước chuyển đi rồi lại dọn về, là vì không nỡ tổn hại tình cảm của họ, bây giờ thân phận đã bại lộ, họ cho tôi quay về, như kiểu đặc xá tội phạm, chẳng khác gì bố thí.
Lương Mân tôi cũng không phải là con chó con mèo không có nhà để về.
“Điện thoại của ai thế? Hình như là của con gái?”, Cố Sảnh giả vờ vô tình hỏi.
Thấy cô ấy đanh mặt, tôi nghĩ ngợi một lúc, hỏi cô ấy: “Em ghen rồi hả?”.
“Đâu có”. Cô ấy bĩu môi, mô phỏng lại giọng điệu của tôi lúc trong siêu thị, bước mạnh hai bước về phía trước, bỏ tôi ra.
Tôi mỉm cười, đuổi theo cô ấy.
Đúng lúc này, những hạt mưa to như hạt đỗ rơi xuống, rơi vào người cũng thấy đau đau.
“Này, tìm chỗ nào trú mưa đã”. Tôi bước lên trước kéo tay cô ấy, nói.
“Cũng không xa mấy, chúng ta mau về nhà đi. Tránh mưa biết tránh đến đời nào”, Cố Sảnh nắm chặt tay tôi, kéo tôi chạy về phía trước.

Trời dường như chưa có ý định mưa rào ngay lập tức, những đám mây đen lờ đờ tụ tập lại, những hạt mưa lác đác rơi xuống.
Cố Sảnh một tay kéo tôi một tay xách túi đồ, chạy thục mạng về phía trước. Dần dần, tôi chạy lên trước cô ấy, kéo cô ấy chạy.
Những hạt mưa như đuổi theo bước chân chúng tôi, rơi rào rào xuống mặt đất.
Tự nhiên tôi nghĩ: Nếu tôi và Linh Huyên rơi vào tình huống này, chắc chắn cô ấy sẽ đề nghị tìm nơi nào đó trú mưa; nếu là Hiểu Ngưng chắc chắn sẽ thử chạy về phía trước một đoạn, đến khi mưa to mới tìm chỗ nào đó trú tạm, nếu là Trình Lộ, chắc chắn sẽ gọi một chiếc taxi về nhà; nếu là Tô Tô, chắc chắn cô bé sẽ nghe lời tôi, tôi quyết định thế nào cô bé đều sẽ không phản đối.
Chỉ có người như Cố Sảnh mới bất chấp trời mưa cố chạy về nhà.
Lộp bộp! Lộp bộp!
Mưa bắt đầu nặng hạt, những hạt mưa bằng hạt đậu rơi xuống cơ thể bọn tôi như những viên đạn. Tóc và vai của tôi và Cố Sảnh đều ướt hết, Cố Sảnh vẫn không hề có ý định chùn bước, mà càng kéo tôi chạy nhanh hơn.
Lộp bộp! Lộp bộp!
Cuối cùng mưa xối xả rơi xuống!
“Này! Tìm chỗ nào trú mưa đi!”. Tôi nói với cô ấy.
“Đằng nào cũng ướt rồi, mau chạy về nhà thôi!”, Cố Sảnh kéo tôi chạy như điên về phía trước.
Lúc này, phần lớn mọi người đều đứng dưới mái hiên các nhà hàng trú mưa, cho dù là những người có ô cũng không dám đi dưới trời mưa to thế này.
Vậy mà, Cố Sảnh lại bất chấp tất cả, kéo tôi chạy thục mạng.
Mưa như trút nước, trong chốc lát quần áo của cả tôi và Cố Sảnh đã ướt nhẹp.
Tóc Cố Sảnh cũng ướt đẫm, trên mặt cũng đầy nước mưa. Cô ấy nhảy qua những vũng nước, chạy như bay về phía trước. Tôi kéo cô ấy, một mặt sợ cô ấy ngã, một mặt muốn nhanh chóng về nhà.
Cả con đường, chỉ có hai kẻ ngốc như chúng tôi đội mưa mà chạy. Những người đứng trú dưới các mái hiên nhìn chúng tôi, như thể đang đứng hai bên đường xem một cuộc đua xe, hoặc giả như đang xem một màn trình diễn miễn phí.
Đã lâu rồi tôi không chạy bộ, lại chạy thục mạng thế này nên không tránh khỏi mệt bở hơi tai. Hơi thở của Cố Sảnh cũng đã hơi gấp gáp, nhưng trông cô ấy như chú hươu trong mưa, bước chạy rất nhẹ nhàng, những bong bóng nước dưới chân cô ấy không to như của tôi.
Chúng tôi chạy qua ba ngã tư, cuối cùng cũng về đến khu nhà, lại chạy một mạch đến tầng nhà chúng tôi ở, cả hai đều đã ướt như chuột lột, đồ ăn trong túi cũng đã hơi ướt, may mà có đóng gói rồi nên cũng không sao.
“Nhìn xem ý kiến tồi tệ của em này”. Tôi nhìn cơ thể ướt nhẹp của tôi và cô ấy, nói.
Cố Sảnh nhìn tôi, đột nhiên cười sung sướng.
Tôi thấy cô ấy cười hả hê như vậy, không hiểu sao, lại nhớ đến cảnh tôi chơi đùa nghịch ngợm dưới trời mưa hồi còn nhỏ, bất giác cũng cười lớn.
“Đời người cũng như trận mưa này, không xông pha thì sẽ không vượt qua được, chỉ mong có được niềm vui thôi”. Cô ấy hất hất mái tóc, rồi quay người đi lên cầu thang.
Dáng người thướt tha của cô ấy ẩn hiện trong bộ quần áo đã ướt đẫm, càng trở nên quyến rũ hơn.
Tôi nhoẻn miệng cười, quay ra nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài, thầm thán phục lòng dũng cảm và sự sáng suốt của Cố Sảnh. Cô ấy quả đúng là người phụ nữ hiếm thấy, về đến căn phòng trên tầng ba, Cố Sảnh mượn phòng tôi để thay quần áo, rồi trở ra nấu ăn.
Tôi không ngờ Cố Sảnh cũng biết nấu ăn, càng không ngờ những món cô ấy nấu lại ngon đến thế. Mấy món này, kết hợp cả món mặn và món nhạt, mùi vị thơm ngon. Trong ấn tượng của tôi, người nấu ăn lợi hại nhất là Linh Huyên, trình độ của Cố Sảnh tuyệt đối không thua kém gì Linh Huyên.
Mùi vị của “sống chung” càng ngày càng rõ ràng.
“Không ngờ em cũng có tiềm năng của một người mẹ hiền vợ đảm”. Tôi vừa thưởng thức món ăn do cô ấy nấu, vừa khen ngợi.
“Em sống ở Bắc Kinh chỉ có một mình, nên không thể không tự nấu cơm”, Cố Sảnh nói.
Sau khi được cơn mưa gột rửa, cô ấy càng trở nên lung linh hơn, đặc biệt là làn da, mềm mại nõn nà tựa hồ như có thể búng ra nước.
Đột nhiên tôi phát hiện, cùng lúc Cố Sảnh có cả sự thanh cao của Hiểu Ngưng, sự mạnh mẽ của Trình Lộ, sự dịu dàng của Linh Huyên, sự đáng yêu của Tô Tô...
“Tối nay ngủ thế nào đây?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Nếu anh không thương, thì em đành ngủ sofa vậy”. Cô ấy nói.
Tôi mỉm cười: “Em đã nói như vậy rồi, anh còn có thể không để em ngủ trên giường sao?”.
“Em không khóa cửa đâu đấy”. Cô ấy cố ý nói.
“Yên tâm, anh không lẻn vào trong đâu”. Tôi thề thốt.
Cố Sảnh cười híp mắt nhìn tôi, tôi cũng cười nhìn cô ấy.
Bên ngoài trời mưa như trút nước, bên trong thì ấm áp.
Buổi tối, cô ấy khoác tay tôi, tựa đầu vào vai tôi nằm trên sofa xem phim.
Ban ngày là đối thủ, tối về là tình nhân. E là trên đời không còn cặp đôi nào quái lạ hơn chúng tôi.
Cảnh tượng ấm áp này khiến tôi có cảm giác như chúng tôi đã kết hôn, trở thành một gia đình nhỏ. Trải qua một tuần mệt mỏi, buổi tối mỗi cuối tuần, lại vai kề vai đầu kề đầu cùng nhau xem phim, đó đúng là một cuộc sống bình dị mà thoải mái dễ chịu.
Gương mặt xinh đẹp và ánh mắt chăm chú, thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh sáng nhấp nháy của màn hình ti vi. Cô ấy nhìn màn hình trước mặt, đầu khẽ ngả vào vai tôi. Bàn tay như bông sen nắm chặt lấy ngón tay tôi, cơ thể mềm mại như nước, mệt mỏi cả ngày rồi nên cô ấy trầm lặng như người say.
Khi tôi tỉnh dậy ti vi đã hết chương trình. Đã là nửa đêm, cơn mưa rào bên ngoài cũng đã ngưng, xung quanh không một tiếng động.
Không biết tối nay Tô Tô ngủ có ngon không. Trong đầu tôi thoảng qua ý nghĩ này.
Tôi thở dài, cảm thấy ngực bị đè rất đau. Cúi đầu xuống nhìn, Cố Sảnh đang ngả người trong lòng tôi, ngủ từ lúc nào rồi.
Tôi không nhớ nổi tôi ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ khi tôi xem được một nửa thì Cố Sảnh cũng đã gật gà gật gù.
Nhìn cô ấy ngủ ngon như vậy, tôi không nỡ đánh thức. Vì thế tôi nhẹ nhàng choàng tay qua người cô ấy, dùng cách dịu dàng nhất bế cô ấy lên.
Cố Sảnh vẫn cảm nhận được sự chuyển động của cơ thể, từ từ mở mắt.
Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi, trong ánh mắt mơ mơ màng màng dần thoáng nét ấm áp. Đôi tay thả lỏng phía dưới đột nhiên nâng lên, ôm lấy cổ tôi.
Tôi khẽ mỉm cười, đi về phía phòng ngủ, Cố Sảnh khẽ nhướn người lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi.
Cảm giác này dịu nhẹ, tê tê. Hồi đại học tuy lúc nào cũng đối đầu với cô ấy, nhưng tôi vẫn luôn để mắt tới cô ấy. Đã từng không chỉ một lần muốn biết cảm giác hôn cô ấy như thế nào, nhưng chưa lần nào thành.
Giờ đây, nụ hôn này đến rất đơn giản, rất bất ngờ. Có cảm giác lâng lâng.
Tôi đi vào phòng, đặt cô ấy lên chiếc giường êm ái.
Bộ đồ trang nhã che phủ cơ thể cô ấy, cánh tay nõn nà và làn môi mềm mại, cực kỳ gợi cảm. Trải qua hai năm, cả hai chúng tôi đều đã trưởng thành hơn.
Tôi nhẹ nhàng đứng thẳng người dậy, nhưng cánh tay Cố Sảnh vẫn ôm lấy cổ tôi, như không muốn cho tôi đi.
Tôi mỉm cười, gỡ cánh tay láng bóng như ngọc quý của Cố Sảnh ra, đặt lại bên người cô ấy, rồi khẽ kéo chăn cho cô ấy.
Cố Sảnh vừa tỉnh giấc, còn chưa hồi phục sức lực nên toàn thân vẫn mềm nhũn, tôi có làm gì cô ấy cũng không quan tâm.
“Em ngủ đi”. Tôi khẽ khàng nói một câu, đưa tay gạt hai lọn tóc trên trán cô ấy sang một bên, rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trở lại phòng khách, tôi tắt ti vi, nằm trên sofa, dùng tấm thảm làm chăn. Bên ngoài trời tối đen như mực, bây giờ đã sang ngày mới rồi.
Không biết ở trong kia Cố Sảnh đang nghĩ gì, chỉ biết tôi cảm thấy hơi buồn.
Dần dần trong phòng cũng trở nên yên tĩnh không một tiếng động như bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui