Trả Thù Vợ Mù Tổng Giám Đốc Chúng Ta Hòa Ly Đi


“Bác sĩ Lâm?”
“Là tôi!”
Lâm Diệc Nhiên đỡ Bạch Bắc Bắc dậy, giúp chị ấy phủi sạch toàn bộ bông tuyết trên người, giọng nói dịu dàng:"Trời tuyết lớn, mắt chị không nhìn được, sao có thể ra ngoài một mình, Hoắc Đế Thành ở đâu?"
Lời này vừa nói ra, Bạch Bắc Bắc mím môi, nhỏ giọng nói:"Chúng tôi đã ly hôn rồi."
Lâm Diệc Nhiên giật mình một cái, tay đang đỡ chị ấy đột nhiên co rút lại:"Làm sao có thể!"
“Anh ấy có người trong lòng, tôi cũng không thể mặt dày mày dạn ở bên cạnh anh ấy.” Bạch Bắc Bắc ra vẻ thoải mái cười cười, nụ cười này trong mắt Lâm Diệc Nhiên lại rất chua xót.
“Xin lỗi, tôi không nên đem chuyện của An Nhiễm Nhiễm nói cho chị biết.”
" Không!"Bạch Bắc Bắc ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt đào hoa dễ thương phiếm hồng:"Anh có thể nói cho tôi biết, tôi rất cảm kích anh.

Nếu không có anh, tôi có lẽ còn chẳng hay biết gì, ngu ngốc làm kho máu di động của người khác.


Bây giờ thì được, tôi ly hôn rồi, sau này không cần truyền máu nữa."
Lâm Diệc Nhiên nhìn chị ấy cố gắng nặn ra nụ cười, không biết tại sao trong lòng đột nhiên chua xót một chút, gạt tuyết trên tóc cô ra:"Đúng vậy, sau này không cần truyền máu nữa."
Lúc Hoắc Đế Thành tìm được Bạch Bắc Bắc, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh Lâm Diệc Nhiên sờ tóc chị ấy, anh ấy nhìn chằm chằm bàn tay trên đỉnh đầu Bạch Bắc, trong mắt lộ ra ý lạnh thấu xương.
Người ấy anh biết, là bác sĩ điều trị chính của Bạch Bắc Bắc, trị mắt cho chị ấy đã ba năm.
Nhìn bộ dáng thân mật của anh ấy đối với Bạch Bắc Bắc, Hoắc Đế Thành là đàn ông, tự nhiên có thể nhìn ra thái độ của anh ấy đối với Bạch Bắc Bắc không đơn giản, lửa giận lập tức dâng lên.
" Bạch Bắc Bắc!"Hoắc Đế Thành hô một tiếng, vừa chuẩn bị đi qua cắt ngang hai người, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Bước chân anh ấy dừng lại, là mẹ Hoắc trong nhà gọi tới, tiếng chuông kiên nhẫn vang lên.
Hoắc Đế Thành bắt máy:"Mẹ, sao vậy?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói sốt ruột của đầy tớ gái và mẹ Hoắc:"Thiếu gia/ Đế Thành, anh mau trở về xem, An tiểu thư /Nhiễm Nhiễm đột nhiên té xỉu"
Hoắc Đế Thành hung hăng nhíu mày, nhìn thật sâu về phía Bạch Bắc Bắc, bên tai là tiếng thúc giục không ngừng của mẹ Hoắc, anh ấy chỉ có thể buông Bạch Bắc Bắc ra, quay về con đường lúc đến.
Bên cạnh Bạch Bắc Bắc có người, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Bạch Bắc Bắc mơ hồ nghe được giọng nói của Hoắc Đế Thành, lông mi dài run lên, kéo tay áo Lâm Diệc Nhiên, giọng nói mơ hồ mang theo mong đợi:"Là Hoắc Đế Thành tới không? Tôi nghe được thanh âm của anh ấy rồi."
Lâm Diệc Nhiên nhìn bóng lưng sốt ruột của Hoắc Đế Thành, lạnh lùng nhếch môi:"Không có, gió to quá, chị nghe lầm rồi."
Lời này vừa nói ra, mong đợi trên mặt Bạch Bắc Bắc lập tức biến mất không còn một mảnh.
Chị ấy luống cuống nở nụ cười, hung hăng cắn môi dưới.

Đúng vậy, trong lòng trong mắt anh ấy đều là An Nhiễm Nhiễm, làm sao có thể tới tìm chị ấy.
“Chị muốn đi đâu, tôi đưa chị đi.”
Lâm Diệc Nhiên bỏ hành lý của Bạch Bắc Bắc vào cốp sau, kéo chị ấy ngồi lên ghế phụ, giúp chị ấy thắt dây an toàn.

Bạch Bắc Bắc do dự một chút, nói ra tên một tiểu khu.
Lâm Diệc Nhiên trực tiếp khởi động xe, đưa chị ấy đén cửa tiểu khu, anh ấy một tay kéo vali, một tay đỡ Bạch Bắc Bắc:"Tòa nhà nào, tôi đưa chị lên!"
“Không cần!"Bạch Bắc Bắc lắc đầu:"Tôi tự mình đi lên, trong bệnh viện anh còn có việc phải làm, đã làm chậm trễ thời gian của anh lâu như vậy rồi.”
“Bản thân chị thật sự được không ?” Lâm Diệc Nhiên lo lắng.
Bạch Bắc Bắc đỡ va li hành lý hung hăng gật đầu:"Ừ, được."
Lâm Diệc Nhiên thấy chị ấy kiên trì, đưa mắt nhìn chị ấy từ từ kéo vali vào tiểu khu.
Đến nơi, Bạch Bắc Bắc đứng ngoài cửa hít sâu, gõ cửa.
" Ai vậy!"Trong cửa truyền đến một giọng nữ dịu dàng.
Cách ba năm, lần lại nghe được giọng nói quen thuộc này, cổ họng Bạch Bắc Bắc như bị chặn lại, mũi cay cay, lâu lắm không được phát ra thanh âm.
Cửa bị mở ra, người tới nhìn thấy Bạch Bắc Bắc, ngây người một chút.
Bạch Bắc Bắc run rẩy gọi một tiếng:"Mẹ, là con …"
Thanh âm vừa phát ra, giống như là ấn một cái nút bí ẩn, mẹ Bạch trong nháy mắt từ trong sững sờ tỉnh lại, ánh mắt đỏ đậm, giống như phát cuồng hung hăng đẩy chị ấy một cái:"Con tới làm gì, con cút cho tôi, con cút, tôi không muốn nhìn thấy con!"
Bạch Bắc Bắc lập tức bị đẩy ngã xuống đất, cái ót đập mạnh xuống sàn nhà, đầu óc choáng váng.

Nhưng chị ấy bất chấp khó chịu, cầm lấy vali hành lý bên cạnh đứng lên, nhìn về phía mẹ Bạch một cái, cẩn thận trấn an mẹ:"Mẹ, ngoan, đừng kích động, con lập tức đi, con lập tức đi."
Ba năm trước tin dữ của bố truyền đến, mẹ bị kích thích rất lớn, thay vào đó là chứng cuồng loạn, bình thường giống như người bình thường, nhưng khi nhìn thấy anh ấy thìbệnh tình của mẹ sẽ phát tác.
Bạch Bắc Bắc biết trong lòng mẹ khổ sở, buồn khổ không có chỗ phát tiết.

Vì sợ kích thích đến mẹ, Bạch Bắc Bắc cố nén nhớ nhung, ba năm qua không dám nhìn mẹ, mỗi lần đều để Hoắc Đế Thành gọi điện thoại, bản thân tham lam lại cẩn thận ở một bên nghe giọng mẹ.
Bây giờ chị ấy cùng đường, chỉ có thể nghĩ đến mẹ, nhưng ba năm rồi, mẹ vẫn chưa thoát khỏi đau đớn, bệnh tình của mẹ không hề chuyển biến tốt đẹp.

Chị ấy không thể lưu lại để kích thích mẹ rồi.
Nhìn con gái hốt hoảng kéo vali, chật vật chuẩn bị rời đi.
Hốc mắt Bạch mẫu đỏ lên, thần trí cũng khôi phục trong nháy mắt, ngón tay khô héo kéo nàng, nước mắt không ngừng chảy xuống:"Bắc Bắc, xin lỗi … Mẹ phát bệnh, còn làm Bắc Bắc của mẹ bị thương, mẹ xin lỗi con …"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận