Tra Thú Hoàn Lương Ký

Địa phủ, Diêm Vương dẫn theo một đám Ngưu Đầu Mã Diện cung kính đứng trên cầu Nại Hà.

Cốc Nhiễm thong dong đi về phía đài luân hồi.

Một trăm thế, đều là A Ly ở bên cạnh hắn, lần này hãy để cho hắn ở bên cạnh nàng, bảo hộ nàng cho đến khi nàng nhớ lại tất cả, cho dù không nhớ nổi, hắn cũng sẽ làm cho nàng yêu hắn bởi vì nàng chỉ có thể là A Ly của hắn.

Nếu một kiếp luân hồi vẫn không chiếm được lòng của nàng vậy thì thêm kiếp nữa, kiếp nữa, một trăm kiếp, một ngàn kiếp, cho đến khi nào nàng nguyện ý tha thứ cho hắn, cho đến khi nào nàng nguyện ý yêu hắn lần nữa mới thôi. Hắn muốn cùng nàng ngắm nhìn thiên địa, tiêu dao khoái hoạt.

“Diêm Vương, A Ly đầu thai tại nhân gian trên thân có dấu hiệu gì để bản tôn nhận ra nàng không?” Cốc Nhiễm quay đầu hỏi

Diêm Vương cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói “ khi A Ly đầu thai thì xương quai xanh bị gãy nên sau này chỗ xương quai xanh sẽ có ấn ký.

Cốc Nhiễm gật đầu, vì không thể vi phạm thiên quy nên không thể mang theo trí nhớ khi hạ phàm, vì vậy hắn đã làm phong ấn che lại trí nhớ trước khi hạ phàm. Tuy nhiên khi không ai chú ý tới thì hắn đã âm thầm thi pháp, hạ thần chú trên người, thần chú này sẽ giúp hắn dần dần khôi phục trí nhớ khi ở nhân gian.

Hắn làm như vậy là vì không muốn lại xảy ra bất kỳ sơ suất gì.

“Cung kính đưa Cốc Nhiễm thượng tiên đầu thai!” Diêm Vương hô to, nhìn Cốc Nhiễm nhảy xuống luân hồi đài.

Lúc này đổi lại là hắn đi tìm nàng nhưng hắn nguyện ý, cũng bằng lòng chấp nhận mọi khổ cực.


Nhân gian, biên giới giữa Nguyệt Viêm quốc cùng Vị Ương quốc là Nam Hải, bên cạnh có một tòa Ngũ Hành sơn. Một đêm của mười năm trước nơi này đột nhiên chấn động mạnh, khi mọi người tỉnh lại thì Ngũ Hành sơn đã có dạng như năm ngón tay, trên hòn đá trên đỉnh núi có dán một bái thiếp thật to viết “ ám ma ni bát nị hồng”, có lão nhân hiểu chút đạo thuật nói vì trên trời có yêu nghiệt quấy phá nên bị Phật tổ trấn áp tại Ngũ Hành sơn.

Quả nhiên, suốt mười năm qua người ta thường xuyên nghe được trong Ngũ Hành sơn phát ra âm thanh gào thét, tiếng khóc, có người bạo gan muốn đến đó xem thử nhưng có vào mà không có ra, từ đó Ngũ Hành sơn trở thành cấm địa.

Hôm nay, một nam tử trung niên nước da ngăm đen ôm trong lòng một bé gái ba tuổi lén lút đi về phía Ngũ Hành sơn, sau lưng nam nhân là một bà già vừa đi vừa thở hổn hển.

Nam tử trung niên nói “ mẹ, chúng ta ném A Ly ở đây đi, không thể đi tiếp nữa, bên trong là nơi tà ma ở a”

Bà già dừng lại, đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn chung quanh thấy toàn cây cối rậm rạp nói “ cũng được, vậy ném ở đây đi, dù sao cũng sẽ không có ai phát hiện ra”

“Cha... Cha...”

Lúc này bé gái như phát hiện mình sắp bị vứt  bỏ cho nên đưa tay ôm chặt cổ nam tử trung niên.

“Đứa nhỏ, ngươi cũng đừng trách cha độc ác, chúng ta không dám lưu ngươi lại, ngươi chính là yêu nghiệt, như vậy có thể tự sinh tự diệt trong núi, trăm ngàn lần đừng hận chúng ta”. Nam tử trung niên thở dài liên tục, hắn chỉ là một ngư dân, dựa vào nghề đánh cá mà kiếm sống qua ngày, không có tiền cưới vợ, năm trước hắn ra biển cứu được một nữ nhân đang mang thai, theo lời nữ nhân này là nàng theo trượng phu đi buôn bán chẳng may vô ý mà rơi xuống biển, sau này nữ nhân này vì báo ân mà gả cho hắn.

Hắn vốn không cưới nổi vợ nên cũng không để ý chuyện nàng đã mang thai con của người khác, nếu sinh hạ nhi tử sau này giúp hắn đánh bắt cá thì cũng coi như buôn bán có lời. Nhưng ông trời tựa hồ muốn làm khó hắn, bụng của nương tử lại không chịu thua kém mà sinh ra nữ nhi. Ngày đứa nhỏ được sinh ra, đàn cá lớn ven biển đột nhiên chết sạch, mà chỗ xương quai xanh của đứa nhỏ lại có cái bớt đỏ tươi. Lúc đó có đạo sĩ đi ngang qua nói đứa nhỏ là yêu nghiệt chuyển thế, muốn làm hại nhân gian, vết bớt ở xương quai xanh của nàng là do kiếp trước tội nghiệt quá sâu, bị dây xích sắt xuyên qua mà lưu lại vết sẹo. Nam tử trung niên sợ tới mức muốn vứt bỏ đứa nhỏ nhưng nương tử hắn sống chết không chịu, hắn chán ghét đứa nhỏ nên liền gọi nàng là A Ly như kêu con chó con mèo là a cẩu, a miêu.

Đứa nhỏ ba tuổi, bọn hắn cũng từng ấy thời gian sống trong sợ hãi, rốt cuộc nhân dịp nương tử hắn không để ý, mẹ hắn liền đề nghị đem nữ nhi bỏ trong Ngũ Hành sơn hoang tàn vắng vẻ, mặc nàng tự sinh tự giệt.


Lão bà bà thấy nam tử trung niên động lòng trắc ẩn liền cướp lấy đứa nhỏ ôm vào ngực nói “ đây vốn không phải là huyết mạch của chúng ta, nàng còn là yêu nghiệt chuyển thế, không thể giữ lại”

Bé gái như cảm giác được sự chán ghét của bà nội dành cho mình, bĩu môi đưa tay phải lên bóp miệng lão bà. Lão bà bất ngờ nên ăn đau, hung hăng đem bé gái ném xuống đất

“Ô oa... Cha... Cha... Đau...”

Bị ngã trên mặt đất, đứa nhỏ ba tuổi đau đến mức nước mắt nước mũi ào ra, nghiêng ngã lảo đảo đứng lên, muốn ôm lấy cha nhưng không ngờ lại bị cha một cước đá văng, rồi hắn xoay người đỡ lão bà đi xuống núi.

Nhìn theo bóng dáng cha và bà nội rời đi, A Ly khóc to hơn, thanh âm làm kinh động tới chim chóc trong rừng, có mấy con sói nhô đầu ra, nhìn thấy A Ly thì thè lưỡi tiếng tới, chuẩn bị thưởng thức bữa ăn ngon.

“Ô oa…” A Ly thấy mấy con sói tiến gần mình càng khóc lớn tiếng hơn.

Tôn Ngộ Không vốn đang ngủ say sau mấy bụi cò rậm rạp bị tiếng khóc của A Ly đánh thức, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một bé gái đang khóc, mấy con sói cũng nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không, rõ ràng là có chút sợ hắn nhưng cũng không cưỡng được miếng mồi ngon trước mắt, nên vẫn tiến tới.

Đột nhiên, bé gái ngừng khóc, chớp đôi mắt to tròn còn lưng tròng nước mắt nhìn Tôn Ngộ Không, tựa hồ như con khỉ bị đè dưới núi chỉ còn chừa cái đầu nhìn rất thú vị, nhếch môi cười rộ lên thành tiếng, rồi đi thẳng về phía Tôn Ngộ Không, hoàn toàn bỏ qua mấy con sói đang muốn ăn thịt nàng.

Tôn Ngộ Không đưa mắt đánh giá A Ly đang đi về phía hắn, từ lúc hắn bị nhốt dưới Ngũ Hành sơn đến nay đã mười năm, chỉ có giao tiếp với cầm thú, rất không thú vị, bây giờ có bé con này làm bạn chắc có thể giúp hắn giải buồn, ngày tháng không còn tịch mịch nữa, vì thế quát to với mấy con sói


“Này, bé gái này ta muốn, cút ngay”

Mấy con sói ngừng bước, gầm nhẹ, tựa hồ như bị Tôn Ngộ Không kích thích ý chí chiến đầu, không chịu rời khỏi mà còn vây quanh A Ly chờ đợi.

“Hừ, ta đấu không lại Như Lai phật tổ, chẳng lẽ cũng thua luôn mấy con thú như các ngươi sao?” Tôn Ngộ Không bực mình lên tiếng, nói xong đã triệu hồi Định Hải thần châm trong lỗ tai ra.

Định Hải thần châm bay về phía bầy sói đánh tới tấp, khiến cho chúng phải cụp đuôi bỏ chạy.

“Rùa rùa…Hảo a…thật lợi hại” A Ly vỗ hai tay hướng về phía Tôn Ngộ Không la to, giọng nói còn bặp bẹ, lỗ mũi còn chảy nước.

A Ly đã thấy rùa biển khi cha nàng đánh cá bắt được, giống như bộ dáng Tôn Ngộ Không lúc này bị đè dưới núi đá chỉ lộ ra cái đầu, nhưng mà đầu của rùa biển này lại có lông, làm cho A Ly ba tuổi cho rằng rùa biển có lông mới lợi hại.

Tôn Ngộ Không mặt nhăn thành một đoàn, hắn nhìn chỗ nào mà giống rùa chứ, đúng là con nít không biết gì.

“Tiểu thí hài! Ta không phải rùa, ta là Mỹ Hầu vương Tôn Ngộ Không của Hoa Quả sơn, Thủy Liên động, ngươi nhìn cho kỹ a”

Thật là, nhớ ngày đó hắn cùng A Ly đại náo thiên cung uy vũ biết bao. Ai ngờ Như Lai Phật Tổ, lão hòa thượng giảo hoạt kia, nói là cùng hắn đánh đố, nếu hắn có thể bay thoát bàn tay của lão thì hắn muốn gì cũng được. Hừ tay của Như Lai Phật Tổ thì có bao lớn chứ? Hắn nhích mình một cái là đã vượt xa mười vạn tám ngàn dặm rồi, cho nên đánh cuộc thì đánh cuộc. Không ngờ Như Lai Phật Tổ giở trò, khi hắn đang bay thì liền lật bàn tay lại, đem hắn giam dưới Ngũ Hành sơn. Ngũ Hành sơn không phải là một ngọn núi bình thường, mà do năm loại nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ trong thiên địa vạn vật cấu thành nên, cho dù hắn làm cách nào cũng không thoát khỏi, đành chịu giam ở đây. Nháy mắt mà đã mười năm.

Nay lại bị một tiểu thí hài ba tuổi chế ngạo thành một con rùa biển, thật tức chết hắn mà.

A Ly nghe rùa biển gọi nàng là tiểu thí hài thì không vui, tiến tới nhéo chặt lỗ tai của Tôn Ngộ Không nói “ không phải là trẻ con, là A..A Ly”

“A Ly?” Tôn Ngộ Không sửng sốt, đứa nhỏ này cũng gọi là A Ly, làm cho hắn không khỏi nhớ tới A Ly đã từng quen biết, lúc đó hắn bị Như Lai Phật Tổ lừa đi, chưa kịp cứu nàng, không biết hiện giờ nàng thế nào rồi, còn sống hay đã chết.


“Đây chính là duyên phận, ngươi cũng gọi A Ly.” Tôn Ngộ Không nhìn đứa nhỏ trước mặt, cảm thấy có hảo cảm thêm mấy phần.

“Quy quy... Đói... rất đói…” A Ly vừa rồi còn kiêu ngạo giờ đã ôm bụng, vẻ mặt chờ mong nhìn Tôn Ngộ Không.

“Ta cũng đói bụng...” Tôn Ngộ Không vẻ mặt uể oải, vấn đề này thật là đau đầu, hắn bị giam dưới chân núi nên hoạt động hết sức giới hạn, nếu khát thì phải chờ trời mưa mà uống, đói thì ăn cỏ dại bên cạnh, hắn tự lo cho mình còn khó, làm sao có thể nuôi sống một đứa nhỏ?

Đang lúc Tôn Ngộ Không buồn rầu thì chợt nhớ có thể tìm sơn thần của Ngũ Hành sơn để nhờ hỗ trợ.

“ Sơn thần, sơn thần, mau ra đây đi” Tôn Ngộ Không dùng niệm lực khiến cho Định Hải thần châm nện thình thịch xuống đất.

“Ồn chết a! Tôn Ngộ Không, ngươi lại bày trò gì nữa đây?” một nam nhân ốm tong teo đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt xanh tái, trong tay còn cầm hồ lô rượu, toàn thân nồng nặc mùi rượu, đây chính là sơn thần của Ngũ Hành sơn, tên gọi Ngũ Hành.

“Ta có việc tìm ngươi.” Tôn Ngộ Không cau mũi ghét bỏ mùi rượu trên người Ngũ Hành. Ngũ Hành này cả ngày không có việc gì làm, chỉ biết uống rượu, từ lúc Tôn Ngộ Không bị giam dưới núi Ngũ Hành sơn thì hắn phụ trách canh giữ Tôn Ngộ Không.

Ngũ Hành giấu hồ lô rượu ra sau lưng, cảnh giác nói “ ngươi đừng có ý đồ với rượu của ta có được không, ta vất vả lắm mới hái được chút thảo dược lên trấn bán đổi lấy bạc mà mua rượu, một mình ta uống còn chưa đủ a”

Ngũ Hành mẫn cảm như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, Tôn Ngộ Không cũng là một kẻ mê rượu, thường xuyên thừa dịp hắn không để ý mà cướp rượu của hắn. Hắn chỉ là một sơn thần nho nhỏ, bình thường phải dựa vào việc bán thảo duộc hay trái cây mới kiếm được chút đỉnh tiền, chỉ đủ mua được chút rượu cho mình hắn uống.

Ngũ Hành đột nhiên thấy hai tay trống rỗng, hồ lô giấu sau lưng đã bị A Ly cướp đi

“Ở đâu ra một đứa nhỏ vậy? Ngũ Hành phát hiện ra A Ly thì cả kinh la to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui