Nam Thiên môn, Thiên Quân khoanh tay, mỉm cười từ ái nhìn Minh Chiêu
“Minh Chiêu, đến đây, Phụ vương có việc muốn nói với ngươi” Thiên Quân vẫy tay với Minh Chiêu, Minh Chiêu thật không tình nguyện tiến tới, sớm không tìm muộn không tìm lại đúng lúc hắn muốn xuống nhân gian tìm A Ly thì lại xuất hiện.
“Thúc thúc cùng cô cô ngươi mới rồi có đến tìm bổn tọa, bọn hắn nghe nói ngươi tìm được thuốc chữa bệnh long dương phích thì rất cao hứng,cho nên tìm tiên nữ ưu tú tới để giúp ngươi tổ chức thân cận yến, bổn tọa cảm thấy ý này cũng không tồi, ngươi cũng đã trưởng thành, tới lúc nên thành gia lập thất…” Thiên Quân vẻ mặt vui sướng nhìn Minh Chiêu.
Minh Chiêu giật giật mí mắt, nhất định là Cốc Nhiễm giở trò quỷ.
“Phụ vương, ta... Ta không cần... Không có việc gì... Không vội...” Minh Chiêu từ chối, Thiên Quân liền bày ra vẻ mặt không hài lòng.
“Minh Chiêu, lần này ngươi không thể không đến, mọi người đều đã tập trung đông đủ, phụ vương cũng nghĩ như vậy cho nên ngươi phải đi. Còn có, cô cô ngươi cũng mang vài người từ Côn Luân sơn tới để giúp ngươi chọn lựa”. Thiên Quân quyết tâm phải đưa Minh Chiêu tham gia thân cận yến, Cốc Nhiễm nói đúng, hắn cứ lo việc của tam giới mà xem nhẹ Minh Chiêu, sau này hắn tọa hóa thì ai sẽ chăm sóc cho Minh Chiêu. Nhân dịp hắn còn tọa hóa, phải nhanh chóng lo liệu việc chung thân đại sự cho Minh Chiêu. Lần này mặc kệ Minh Chiêu kháng cự thế nào, hắn cũng phải thực hiện cho bằng được, không dung túng nữa.
“Đó là Cốc Nhiễm tìm cớ để ta ở lại Thiên giới, ngươi đừng nghe hắn, hắn cũng không có tốt như vậy, quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của ta” Minh Chiêu tức tối, không thèm để ý tới nỗi khổ tâm của phụ vương hắn.
Thiên quân thấy Minh Chiêu phản đối, không nói nhiều lời, trực tiếp đọc khểu quyết đem Minh Chiêu trói đến Thiên Nguyện điện.
“Không cần biết ngươi có chuyện gì, nhất định phải tham gia đến khi thân cận yến chấm dứt”
Minh Chiêu bất mãn gào thét...
Về phần Tịnh Vũ, trên đường đến nhân gian đột nhiên bị Tô Phù Phong chặn lại.
“Ngươi nói sao? Xi Vưu đã thoát khỏi phong ấn?” Tịnh Vũ nghe xong lời của Tô Phù Phong thì lại liên tưởng tới ngày đó ở Thiên Nguyên điện, Tô Phù Phong đột nhiên phát ra lực lượng cường đại thì trong lòng đã tin tưởng tới bảy phần.
“Đúng, bất quá hắn chỉ có thể ký sinh trên cơ thể người khác mà hiện tại đó chính là cơ thể của ta” Tô Phù Phong và Tịnh Vũ cố ý che giấu tung tích, cùng biến mất trong mây mù.
“Vậy ngươi tìm bản tôn nói chuyện này có mục đích gì?” Tịnh Vũ lập tức sinh cảnh giác.
Tô Phù Phong lộ ra nụ cười đắc ý “ Xi Vưu muốn đoạt tam giới, cần người giúp đỡ, cho nên ta tiến cử ngươi với hắn”
“Nga?” Tịnh Vũ bất động thanh sắc “ vậy ta phải cảm tạ Tô tiểu thư nâng đỡ sao? Nhưng hãy chuyển lời cho Xi Vưu biết, bản tôn không có hứng thú”
“Phải không?” Tô Phù Phong bỗng nhiên thay đổi biểu tình, nhìn chằm chằm Tịnh Vũ, sát ý bùng nổ.
“Xi Vưu?” Tịnh Vũ nhìn ra Tô Phù Phong hiện tại đã không phải là nàng, quả thật Xi Vưu đã ở trong cơ thê nàng.
Tịnh Vũ vừa lên tiếng, Tô Phù Phong đã phóng một đạo chưởng phong sắc bén về phía hắn, Tịnh Vũ liền thi pháp nhanh chóng lui ra sau, nhanh chóng vung tay thi pháp đối lại. Tô Phù Phong liên tục tấn công nhưng gặp phải kết giới bảo hộ của Tịnh Vũ cho nên cả hai nhất thời giằng co với nhau, không ai giành được ưu thế.
“Tịnh Vũ, ta biết ngươi vì muốn tăng tiến tu vi nên luyện Đoàn Tụ thuật, lại niệm tình ta và ngươi đã từng trải qua cá nước thân mật nên mới tiến cử ngươi với Xi Vưu, ngươi cũng biết khả năng của hắn, nếu Xi Vưu thành công chiếm được tam giới thì việc đầu tiên hắn làm là giết sạch tất cả thần tiên, cho nên nếu giờ ngươi tỉnh ngộ thì còn có thể giữ lại một mạng” Tô Phù Phong lên tiếng.
Đoàn Tụ thuật, là một pháp thuật đã bị cấm ở Thiên giới. Để luyệt pháp thuật này thì nam nữ phải giao hợp với nhau với có thể thành công, trong thời gian ngắn tu vi sẽ tăng tiến rất nhiều nhưng vì Đoàn Tụ thuật không tuân theo nguyên tắc tự nhiên, là loại bàng môn tả đạo nên Thiên giới không chấp nhận, vì thế mà bị cấm. Tịnh Vũ hiện giờ có pháp lực thượng thựa ngoài trừ hắn có căn cơ tốt thì còn nhờ luyện Đoàn Tụ thuật. Khi đó Tô Phù Phong vì muốn chiếm được Cốc Nhiễm, lại biết Tịnh Vũ có thể giúp nàng nên chủ động yêu thương nhung nhớ mà Tịnh Vũ cũng đang cần nữ nhân giúp hắn luyện Đoàn Tụ thuật nên cũng không từ chối. Đó cũng là nguyên nhân hắn bao che cho Tô Phù Phong.
Thấy Tịnh Vũ vẫn không có phản ứng, Tô Phù Phong lại nói “ ngươi đừng quên, năm đó là ai gây ra hiểu lầm giữa A Ly và Cốc Nhiễm, nói cho ta biết thịt của Hoan Hỉ thú có thể giúp cha ta thành tiên”
“Vậy thì sao? Mấy năm qua bản tôn vẫn lưu lại một mạng của ngươi là vì thấy ngươi vẫn còn có tác dụng, nhưng bây giờ xem ra ngươi cần phải chết rồi”. Hắn thực sự hối hận, quỳ suốt một trăm năm đến nỗi hai chân bị phế cũng chính là cách hắn tự trừng phạt mình. Lúc đó hắn không ngờ Tô gia lại ra tay hung ác như vậy, hắn cũng không đoán được A Ly sẽ chết, lại càng không ngờ Cốc Nhiễm cũng chết.
Tịnh Vũ nói xong, đột nhiên phát lực, thừa dịp Tô Phù Phong cùng Xi Vưu đang trao đổi ý thức mà đả thương Tô Phù Phong.
Tô Phù Phong trào máu miệng, oán trận trừng mắt nhìn Tịnh Vũ, đang định nói gì đó thì ý thức đã bị Xi Vưu xấm chiếm.
Xi Vưu dùng thân thể của Tô Phù Phong nói với Tịnh Vũ “ Tịnh Vũ, chẳng lẽ ngươi không muốn độc chiếm A Ly sao? Cốc Nhiễm hiện đã khôi phục pháp lực, ngươi nghĩ có thể đánh thắng hắn sao? Đừng nói là đánh không thắng, cho dù có thì ngươi dám công khai động thủ với thúc thúc ngươi sao? Ngươi là người thông minh hẳn nên biết muốn trừ bỏ Cốc Nhiễm thì phải mượn tay người khác, mà chúng ta có thể giúp ngươi việc này. Tóm lại, ngươi nguyện ý cả đời góp sức cho Thiên Quân? Ngươi là người tự phụ sao có thể nguyện ý cứ vậy mà qua cả đời? không muốn chiếm lấy địa vị danh tiếng cao nhất ở tam giới sao?”
Tịnh Vũ lạnh như băng nhưng dục niệm lại thiêu đốt trong mắt, hắn lắc đầu, lầm bầm nói
“Không! Ta không thể tái phạm sai lầm, năm đó ta đã sai một lần giờ không thể tiếp tục nữa”
“Chính bởi vì ngươi đã sai lầm rồi, cho nên ngươi không có đường rút lui. Cốc Nhiễm đã nhớ lại chuyện cũ, ngươi cho rằng hắn không phát hiện ra sơ hở gì sao? Hắn nhất định sẽ tra ra những chuyện ngươi làm năm đó. Ngươi chỉ có tiên phát chế nhân, nếu không đợi đến khi Cốc Nhiễm phát hiện ra thì ngươi sẽ thân bại danh liệt, những nỗ lực của ngươi hết thảy đều uổng phí. Ta cũng là chiến thần, ta biết chúng ta là cùng một loại người, chúng ta cũng tự phụ, bá đạo như nhau, muốn chiếm hữu hết thảy mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Tịnh Vũ, theo ta đi, nếu không ngươi cái gì cũng không có”
Xi Vưu nói không sai, bọn hắn là cùng một loại người. Tuy nhiên Tịnh Vũ còn có người thân bên cạnh, hắn còn có điều cố kỵ, nội tâm cũng còn chút lương tri cho nên mới không ra tay hung ác mà Xi Vưu lại khác, hắn chỉ có lẻ loi một mình.
Tịnh Vũ trầm mặc, đúng, nếu hắn cứ tiếp tục do dự thì cái gì cũng không có. Từ lúc Cốc Nhiễm mang theo sát khí đầy người nhảy xuống Tru Tiên đài tìm Tô Phù Phong thì hắn đã ý thức được nguy hiểm, Tô Phù Phong bại lộ thân phận thì người tiếp theo sẽ là hắn. Những lời của Xi Vưu đã làm hắn dao động.
“Tịnh Vũ tiên quân, thân mình của ta nguyện ý cho ngươi tiếp tục mượn để tu luyện” Tô Phù Phong đoạt lại ý thức, tiến lên đặt tay lên cổ Tịnh Vũ, ra sức quyến rũ. Tịnh Vũ nhíu mày, đẩy nàng ra.
“Các ngươi muốn ta làm cái gì?” Tịnh Vũ trên mặt cũng không nhiều ưu tư.
“Đừng nóng vội, khi nào cần dùng tới ngươi, tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết”
Thấy Tịnh Vũ đã thỏa hiệp, Tô Phù Phong nghênh ngang rời đi.
“A, ai dùng ai, còn chưa biết được.”
Tịnh Vũ nhìn về hướng Tô Phù Phong rời đi, hàn ý ngập tràn trong mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh.
Nực cười, cho rằng hắn dễ thỏa hiệp vậy sao? Tịnh Vũ hắn dễ dàng bị người ta lợi dụng thế sao? Xi Vưu thì thế nào chứ? Hiện tại bây giờ còn phải ký sinh trên thân người khác mà muốn đoạt tam giới sao? Nằm mơ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...