Chuông cổ ngân nga, Thiên giới vốn náo nhiệt giờ trở nên vắng, mấy tia chớp nhoáng lên như muốn xé rách bầu trời.
Trên Tru Tiên đài, Cốc Nhiễm thân hình rắn rỏi, cằm nhếch lên, khoanh tay đứng nhìn. Bên dưới Tru Tiên đài, chúng tiên yên lặng quỳ xuống, thần sắc ngưng trông. Vốn là hỉ sự giờ lại trở thành chuyện buồn. Tân khách từ tam giới đến dự, cứ tưởng chuyện của A Ly và Cốc Nhiễm nhỏ thôi, giờ thấy tình huống này mới thấy mọi việc không đơn giản như bọn họ nghỉ.
Có lẽ, những gì A Ly nói ở Thiên Nguyện điện ngày đó là sự thật, nàng cùng Cốc Nhiễm luân hồi một trăm thế lại gặp phải tình biến, nay Cốc Nhiễm tỉnh ngộ, muốn chuộc lỗi nên thay A Ly chịu mười hai đạo thiên lôi.
“Cốc Nhiễm, ngươi... Chuẩn bị tốt sao?” thanh âm của Thiên Quân khàn khàn vang lên
“Ân...” Cốc Nhiễm bình thản trả lời, còn mỉm cười với Thiên Quân rồi quay sang nói với Tây Vương Mẫu “ tiểu muội, ta biết ngươi có thành kiến với A Ly, nhưng ngươi có thể đáp ứng ta sau này mỗi một chuyện hãy dùng tâm cảm nhận mà đừng cái gì cũng chỉ biết đến lý. Có lẽ đến lúc đó ngươi sẽ phát hiện A Ly rất đáng giá để chúng ta yêu”
Có thể bởi vì Tây Vương Mẫu chưởng quản hình phạt ở Thiên giới nên nàng quá mức lý trí, đối với mỗi người, mỗi việc đều dùng quy định, tiêu chuẩn để đánh giá, đối đãi. Giống như nàng từng đối xử với phu quân của mình, chẳng qua phu quân nàng từng có qua lại với một nữ yêu của Yêu giới, nàng liền phạt hắn đến Bàn Đào viên làm thổ địa, làm cho phu quân của nàng chạy lên Tru Tiên đài rồi nhảy xuống, kết quả là bị hội phi yên diệt.
Tây Vương Mẫu ngẩn người, lời của Cốc Nhiễm làm cho nàng nhớ tới hình ảnh của phu quân khi nhảy xuống Tru Tiên đài. Là nàng quá mức lý trí sao? Lý trí đến mức không có nhân tính? Lý trí đến không biết yêu là gì?
“Ầm vang ——” một tiếng nổ, Lôi thần đã đánh tới Tru Tiên đài, Tây Vương Mẫu và Thiên Quân đều bị thiên lôi gấy áp bức mà lui về chỗ ngồi của mình.
“Ầm vang ——” đạo thiên lôi thứ hai nhanh chóng tiếp nối, da đầu mọi người run lên, không khỏi đưa mắt nhìn bóng dáng của Cốc Nhiễm, thấy hắn vẫn ngạo nghễ đứng,, tiên khí trong cơ thể đang khuếch tán dần, như là sắp không chống đỡ nổi.
Đạo thứ ba thiên lôi cùng với tia chớp lóe lên, Cốc Nhiễm rốt cuộc không chịu nổi nữa, phải quỳ gối xuống.
“Diêm Vương ở đâu? Tư Mệnh tinh quân ở đâu?” Lúc này, Thiên Quân hướng về đám đông tìm kiếm bóng dáng của Diêm Vương
“Ở đây” Diêm Vương cùng Tư Mệnh tinh quân liền lên tiếng đáp ứng.
“Để tránh sự tình phát sinh lần nữa, Tư Mệnh tinh quân lập tức tạo ra vận mệnh ở hạ giới cho A Ly, còn Diêm Vương ngay lập tức cứu A Ly đưa xuống địa phủ cho nàng bắt đầu luân hồi hạ giới”. Thiên Quân phân phó, nhìn A Ly đang bất tỉnh nhân sự nằm cuộn mình trên sàn, vẻ mặt không có biểu tình gì.
“Dạ” Diêm Vương lĩnh mệnh, vác A Ly bay khỏi Thiên Nguyện điện, hướng về phía địa phủ thẳng tiến. Tư Mệnh tinh quân cũng ngay lập tức vung bút sáng tác.
Cốc Nhiễm thở dài, khi đạo thiên lôi thứ tư đánh trúng hắn, hắn cảm thấy toàn thân như bị xé rách, thiên linh cái như bị sấm đánh nát, có một lực lượng xung ra từ đỉnh đầu.
Cảm giác có gì đó rục rịch trong người rốt cuộc cũng đã bộc phát ra.
“Chuyện gì vậy?”
“Trời đất! Cốc Nhiễm tiên quân hắn... Hắn cư nhiên...”
“Đây mới chân chính là Cốc Nhiễm tiên quân, rất bảnh”
…
Chúng tiên quỳ bên dưới đều ngửa đầu nhìn lên trên, thấy Cốc Nhiễm ngạo ngễ đứng, tóc đen tùy ý tung bay, quanh thân là tiên quang tử sắc cao quý, mấy đạo thiên lôi sau đó đều không thể chạm vào hắn.
Thiên Quân che miệng ho nhẹ, ghé sát vào Tây Vương Mẫu hai mắt đỏ hoe, thì thầm “ tiểu muội, vi huynh quên nói cho ngươi biết, tám ngàn năm trước, khi ta và ngươi hợp lực chữa trị cho Cốc Nhiễm, vi huynh đã âm thầm chuyển một thành tu vi cho hắn làm pháp lực bảo vệ bản thân”
Tây Vương Mẫu kinh ngạc, nói: “Chẳng lẽ ngươi đã sớm dự đoán được hắn sẽ có ngày giải trừ phong ấn?’
Thiên Quân lắc đầu: “Cũng không hẳn vậy, vi huynh chỉ ngay lúc cứu chữa cho Cốc Nhiễm mới biết được mình sẽ tọa hóa sớm, e là sau khi huynh tọa hóa Thiên giới sẽ có biến, một mình ngươi sẽ không ứng phó nổi cho nên chuyển pháp lực cho hắn, đến lúc đó hai người các ngươi có thể ứng chiếu lẫn nhau”
“Nhưng, lúc trước vì sợ nhị ca biết A Ly chết sẽ nhập ma đạo, cho nên mới phong tỏa trí nhớ của hắn…như thế nào…”
“Ngươi không thấy là phong tỏa trí nhớ của hắn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy sao? Không thể không thừa nhận chúng ta đã phạm sai lầm lớn, nay ma thực sự đã xuất hiện…mà ngươi và ta đã không có năng lực để chống đỡ kiếp nạn sắp tới…” thanh âm của Thiên Quân nhỏ đến mức không nghe rõ.
Lúc trước là Thiên Quân tự tay tạo phong ấn, cho nên phương pháp giải chỉ có một mình hắn biết, vì thế hắn đã sớm dự đoán được Cốc Nhiễm sẽ vì A Ly mà chịu thiên lôi, phong ấn của Cốc Nhiễm cũng vì bị thiên lôi đánh trúng mà giải bỏ.
Tây Vương Mẫu cũng đoán được dụng ý của Thiên Quân, đang tính hỏi thêm thì đã thấy hắn đưa tay ra ý muốn nàng đừng hỏi thêm nữa. Hắn đã không muốn nói, nàng cũng không dám hỏi thêm. Thiên Quân duy trì thế cục tam giới, nhìn rõ thế sự, không có chuyện gì trong tam giới mà hắn không biết, nhưng hắn không thể tiết lộ thiên cơ, Tây Vương Mẫu cũng không thể hỏi nhiều.
Nhưng Tây Vương Mẫu cũng đồng ý với những gì Thiên Quân nói, bọn họ đã không còn năng lực cứu vớt đại nạn sắp tới. Bởi vì bọn họ đều đã mất một nửa tu vi, là bí mật của bọn họ, không dám để người ngoài biết. Còn chuyện nên ứng phó thế nào, có lẽ trong lòng Thiên Quân đã có tính toán.
Tru Tiên đài, Cốc Nhiễm hai tay nắm lại thành quyền, trí nhớ như song cuộn ào ào tuôn chảy trong đầu, trong cơ thể hắn cũng có một nguồn lực lượng ào ạt chảy. Hắn thử một bí quyết, tạo nên kết giới che chắn toàn thân, làm giảm một nửa uy lực của thiên lôi, thân hình hắn chỉ thoáng chao đảo.
“Chúc mừng Cốc Nhiễm tiên quân đã tìm lại được sức mạnh” chúng tiên bên dưới kích động hô to.
Nhưng Cốc Nhiễm tựa hồ không chút vui sướng, ngược lại mặt rất âm trầm, không nói lời nào, ổn định thân hình đón nhận sự công kích của thiên lôi, khóe miệng rỉ máu, nhỏ giọt xuống bạch y giống như hồng mai nở rộ trong tuyết.
Mười hai đạo thiên lôi cũng kết thúc, thiên giới lại trở về trời trong nắng đẹp, mây đen bao phủ Tru Tiền đài cũng tan. Lôi thần trán đổ mồ hôi lạnh đi vào điện phục mệnh. Lúc này ánh mắt mọi người vẫn đổ dồn về phía Cốc Nhiễm, hắn vẫn yên lặng đứng trên cao như là xuất thần, ngay khi mọi người cho rằng hắn vẫn chưa hoàn hồn vì trận oanh tạc vừa rồi của thiên lôi thì Cốc Nhiễm đột nhiên quay lại Thiên Nguyện điện, vạt áo tung bay phất phới.
“Tô Phù Phong!” Cốc Nhiễm sau khi chạm đất đã rống lên giận dữ, hắn đẩy đám người ra, nghiêng ngả lảo đảo tìm kiếm Tô Phù Phong, đôi môi nhiễm máu tươi trở nên xinh đẹp phi thường.
Mọi người không hiểu ra sao, vì sao Cốc Nhiễm đột nhiên muốn tìm Tô Phù Phong? Hơn nữa xem hình dáng, hắn tức giận không nhỏ, quanh thân sát khí sắc bén làm cho các tiểu tiên không dám tới gần.
Thấy hắn bị thương không nhẹ, lại mù, có người muốn đi dìu hắn, lại bị hắn cự tuyệt.
“Tô Phù Phong! Ngươi lăn ra đây cho bản tôn” Cốc Nhiễm lại gầm lên giận dữ, tay phải vung lên, một đạo tiên quang tử sắc như lợi kiếm phóng ra, chúng tiên vội tránh né, đạo tử quang đánh trúng cột chống trời, tạo thành một lỗ thủ thật to.
Tiếp theo, Cốc Nhiễm lại triệu hồi Côn Ngô kiếm, vẫn ra sức tìm Tô Phù Phong, sát khí càng nồng đậm hơn.
“Đừng tìm, nàng đã sớm chạy thoát.”
Thanh âm lạnh lùng vang lên, Mặc Dạ từ ngoài đi vào, đứng sau lưng Cốc Nhiễm, sau khi nói xong những lời này hắn cũng xoay người rời đi.
Đúng là dối trá. Cốc Nhiễm khoanh tay đứng yên, thở to hào hển. Chung quanh không tiếng động, chúng tiên đều bị hành động dị thường của hắn dọa cho sợ, chỉ dám đứng ở xa xa mà nhìn.
Cốc Nhiễm tay trái cầm Côn Ngô kiếm, tay phải giơ lên nói
“Đều lui ra hết đi “
Chúng tiên như lấy được đại xá, đều thở dài cáo lui, trong nháy mắt Thiên Nguyện điện trở nên trống trải.
Thiên Quân bất động thanh sắc nhìn Cốc Nhiễm, xem ra bộ dáng của hắn không mấy tốt, vội vàng sai Minh Chiêu tiến lên đỡ hắn.
Cảm giác mọi người đã bỏ đi, Cốc Nhiễm rốt cuộc không chống đỡ được nữa, cắm kiếm xuống sàn, quỳ một gối xuống mà phun ra một ngụm máu to.
“Chậc chậc! Cốc Nhiễm a, mạng của ngươi cũng quá lớn, mười hai đạo thiên lôi, thế mà ngươi cũng dám đương đầu, bây giờ thì ngươi nổi tiếng lắm rồi” Minh Chiêu tiến lên đỡ Cốc Nhiễm, miệng lảm nhảm không ngừng, trong lòng hắn vô cùng sùng bái Cốc Nhiễm.
“Thúc thúc, ngươi vừa chịu mười hai đạo thiên lôi, bản thân đã bị trọng thương, chi bằng về Thiên Vi cung tĩnh dưỡng trước, mọi chuyện tính sau” Tịnh Vũ cũng tiến lên đỡ Cốc Nhiễm.
“Tịnh Vũ... Ta nhớ ra rồi... Ta nhớ ra rồi... Ta muốn đi tìm A Ly nói rõ ràng...” Cốc Nhiễm thì thào tự nói, lại là nôn ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Tịnh Vũ hít sâu một hơi, hắn cư nhiên đã nhớ hết mọi chuyện.
“Tịnh Vũ, Minh Chiêu, các ngươi trước tiên lui ra đi, bổn tọa sẽ tự mình đưa hắn về Thiên Vi cung” Thiên Quân đứng lên, đi về phía Cốc Nhiễm.
Tịnh Vũ muốn nói lại thôi tựa hồ còn không muốn rời khỏi, Minh Chiêu giật nhẹ tay áo của hắn, ý bảo hãy cùng nhau rời đi, rồi phụ giúp đẩy xe lăn ra ngoài.
Thấy Tịnh Vũ và Minh Chiêu đã rời đi, Thiên Quân mới ra lệnh cho Thanh Long mang Cốc Nhiễm về Thiên Vi cung.
Trên đường, Thiên Quân vẫn trầm mặc, cuối cùng Cốc Nhiễm không nhịn được mà lên tiếng trước
“Vì sao phong tỏa trí nhớ của ta?”
Thiên Quân dường như đã dự đoán Cốc Nhiễm sẽ hỏi vậy, nên từ tốn đáp “ bổn tọa sợ rằng nếu ngươi biết A Ly đã chết thì sẽ nhập ma đạo”
“A! Nếu ta nhớ rõ, sẽ không để A Ly phải chịu nhiều đau khổ như vậy, còn nữa, ngươi lại để ta cưới Tô Phù Phong, chẳng lẽ ngươi không biết nàng là đầu sỏ gây nên mọi chuyện sao?” giọng điệu của Cốc Nhiễm không nén nổi sự tức giận.
Khuôn mặt của Thiên Quân rốt cuộc cũng lộ ra vẻ hối lỗi, nhẹ đặt tay lên vai Cốc Nhiễm, trầm giọng nói
“Cốc Nhiễm, bổn tọa cho rằng A Ly đã chết, ngươi cùng Tô Phù Phong ở nhân gian lại có một đoạn nhân duyên, bổn tọa lại sợ trăm năm sau khi bổn tọa tọa hóa sẽ không có ai chiếu cố ngươi…cho nên…”
“Ta biết.” Cốc Nhiễm cắt ngang lời Thiên Quân, hắn sao lại không biết…A Ly từng hỏi hắn vì sao lại muốn kết hôn với Tô Phù Phong, hắn đã nói với nàng là vì Thiên Quân, hắn biết Thiên Quân có ý tốt.
“Nhưng là, từ giờ trở đi, ta quyết không cưới Tô Phù Phong, thậm chí ta còn muốn Tô Phù Phong trả lời cho ta biết chuyện giết Hoan Hỉ thú tộc năm đó”
Năm đó chuyện Tô gia giết Hoan Hỉ thú tộc có vẻ rất kỳ quái, không đơn giản như những gì A Ly đã biết, mà Tô Phù Phong thấy hắn đã cởi bỏ được phong ấn thì vội vàng đào tẩu, càng làm cho hắn thêm xác định suy nghĩ của mình.
“Ngươi dưỡng thương cho tốt rồi sau này nói tiếp” Thiên Quân vỗ vỗ vai Cốc Nhiễm, hắn bị thương không nhẹ, không cần nói thêm gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...