“Thiên giới xảy ra đại sự!”
“Thiên Quân đánh thiên chung kêu gọi chúng thần tiên tụ hội tại Thiên Nguyên điện, nhanh đi xem đi”
…
Mấy tên tiểu tiên vừa bàn tán vừa chạy về phía Thiên Nguyện điện.
Nghe nói, hôn lễ của Cốc Nhiễm tiên quân lại xảy ra biến cố, đại hội Bàn Đào cũng có nguy cơ tan rã.
Toàn bộ đào tiên ba ngàn năm mới chín đều bị Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không và A Ly cướp hết, hiện giời thiên giới loạn thành một đoàn. Tây Vương Mẫu giận đến mức suýt ngất xỉu, Thiên Quân đã lệnh cho thiên tướng mang theo mười vạn thiên binh đi trấn áp A Ly và Tôn Ngộ Không.. Hai bên giằng co với nhau làm cho nhân gian vốn ấm áp, an lành cũng trở nên tối tăm, hỗn độn, mây mù bao trùm mặt đất.
Thiên Nguyên điện, Thiên Quân cùng Tây Vương Mẫu mặt âm trầm yên tĩnh ngồi ngay ngắn tại phía trên đại diện, chúng tiên cũng im lặng đứng bên dưới, chắm chú nhìn Thiên Quân đang xem khung cảnh nhân gian qua Vân kính, bên ngoài điện là chiến trường hỗn loạn.
“Ngươi đi đâu?” Thiên Quân thấy Minh Chiêu định chuồn đi liền thấp giọng quát.
“Ta... Ta hơi đau lưng nên muốn hoạt động một chút cho giãn gân cốt” Minh Chiêu cười cười, xem ra phụ vương hắn thực sự tức giận.
Tây Vương Mẫu ngồi bên cạnh Thiên Quân cũng nhìn chằm chằm Tịnh Vũ, không cho hắn rời khỏi nàng nửa bước, nàng sao không biết quan hệ của Tịnh Vũ và A Ly. Lúc này A Ly và Tôn Ngộ Không muốn tạo phản, nếu Tịnh Vũ không kiềm chế được, tức thì sẽ có ngươi vin vào cớ này mà gièm pha, nàng là mẫu hậu của hắn, không thể dung túng cho hắn được.
Huống chi, A Ly này quá mức cuồng vọng, cư nhiên dám phá hủy đại hội Bàn Đào của nàng, lúc trước đúng ra không nên giữ mạng của nàng lại.
“Xem ra lần này hôn lễ của Cốc Nhiễm và Tô Phù Phong lại bị hoãn lại” Thiên Quân thản nhiên lên tiếng, liếc mắt nhìn Tô Phù Phong một cái thấy trong mắt nàng ẩn sâu sự tức giận.
Chúng tiên nghe vậy gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy. Chẳng lẽ lời đồn Tô Phù Phong cao số sát chồng là thật? lần thứ hai tổ chức hôn lễ vẫn không thành a.
“Không cần hoãn lại, A Ly còn chưa tiến vào Thiên Nguyên điện, ta và Cốc Nhiễm vẫn có thể bái đường” Tô Phù Phong cố nén tức giận, mỉm cười lên tiếng.
Hằng Nga tiên tử vốn có quan hệ tốt với Tô Phù Phong cũng lên tiếng đồng ý “ đúng vậy, Thiên Quân, hôn sự của Tô tiểu thư và Cốc Nhiễm tiên quân vẫn có thể tiếp tục. A Ly và Tôn Ngộ Không còn chưa tiến vào, chúng ta có thể tranh thủ thời gian để tiếp tục hôn lệ, coi như là cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng”
“Chuyện này có thể, bên ngoài đã có người chống đỡ, chúng ta tranh thủ thời gian mà bái đường đi”
“Ta nguyện góp một phần sức.”
…
Nhìn thấy Tôn Không Không cùng A Ly thân thủ bất phàm, mười vạn thiên binh cũng không biết làm phải làm sao, có rất nhiều người đang muốn cùng bọn họ so chiêu, cùng đồng ý Tô Phù Phong và Cốc Nhiễm nên tranh thủ thời gian mà bái đường.
Tây Vương Mẫu đột nhiên nở nụ cười, liếc mắt nhìn A Ly qua Vân kính, lại nghĩ tới chuyện A Ly cướp hết đào tiên nàng khổ công chăm sóc suốt mấy ngàn năm thì lửa giận lại phừng lên “ cũng được, chúng ta cứ tiến hành chuyện vui, đừng để cho Hoan Hỉ thú và con khỉ thành tinh kia phá rối. Tới, mau tấu nhạc vui lên”
Cốc Nhiễm hít sâu một hơi, xem ra Tây Vương Mẫu thật sự bị A Ly chọc giận. Làm sao bây giờ? A Ly còn ở bên ngoài cùng thiên binh đánh nhau. Thật là ngu ngốc, kế hoạch của hắn vốn rất tốt, đã an bài xong địa phương cho nàng ẩn nấp, nàng lại cố tình nhảy vào hố lửa.
Tịnh Vũ cùng Minh Chiêu bị Tây Vương Mẫu cùng Thiên Quân quản thúc, căn bản không có biện pháp âm thầm giúp đỡ A Ly, hắn lại là kẻ vô dụng, hơn nữa cũng không thể vứt bỏ Tô Phù Phong, chẳng lẽ muốn hắn ở trước mặt mọi người đối nghịch với cả tam giới sao?
A Ly... Nói cho ta biết, chúng ta từng xảy chuyện gì…vì sao ta không thể bỏ ngươi xuống được…cho dù mất trí nhớ cũng vẫn in sâu những gì ngươi nói với ta..Ta đã làm gì với ngươi để ngươi oán hận như thế.
Cốc Nhiễm hãy còn xuất thần, hắn không nhìn thấy A Ly hiện tại thế nào, có bị thương hay không, hắn cũng không biết nàng hiện đang ở chỗ nào, vậy thì hắn biết dùng cách nào để đến bên nàng đây?
Thiên Quân âm thầm cảm thán một câu, trong lòng âm thầm cầu nguyện A Ly có thể mạnh mẽ một chút, đừng uổng phí khổ tâm của hắn.
Bên ngoài Thiên Nguyên điện, thiên binh khẩn trương bày trận, A Ly và Tôn Ngộ Không dựa lưng vào nhau, thái dương lấm tấm mồ hôi.
“Này, A Ly, chỉ cần tiến thêm ba trăm bước nữa là ngươi đã có thể tự tay đâm kẻ thù, cố lên a” Tôn Ngộ Không vung Định Hải thần châm cướp được ở Đông Hải lên, ra sức đánh về phía thiên binh.
Mới vừa rồiở Trữ Vật các, hắn đã nghe A Ly nói lý do nàng đến quấy rối đại hội Bàn Đào, cũng biết hết chuyện xưa của A Ly. Tôn Ngộ Không là người rất nghĩa khí, lại thẳng tính, hắn vốn không phục thiên giới không coi trọng hắn nên chỉ muốn nháo một trận để chứng tỏ thực lực bản thân, làm cho mọi người biết tới uy danh của Tề Thiên Đại Thánh hắn. Bây giờ hắn vì chuyện A Ly mà thấy phẫn nộ, quyết tâm giúp nàng báo thù, giúp nàng lấy lại công đạo.
A Ly gật đầu, ngón cái và ngón trỏ chạm vào nhau tạo pháp chú, tạo thành một kết giới kim cương bao quanh thân thể, đẩy lùi tất cả người và vật đến gần nàng.
“Tôn Ngộ Không, đã tới cửa Thiên Nguyên điện, nếu ngươi không muốn liên lụy, một mình ta vào là được” A Ly lấy khủy tay chạm vào tay Tôn Ngộ Không, nàng không muốn hắn vì nàng mà bị liên lụy, dù sao đây là chuyện riêng của nàng, hơn nữa đại náo thiên giới cũng không phải chuyện đùa.
Tôn Ngộ Không lấyĐịnh Hải thần châm đánh vào cột chống trời một cái, cây cột kiên cố lập tức lủng một lỗ to, sau đó ầm ầm ngã xuống, cũng không biết cây cột này cao bao nhiêu nhưng khi nó ngã xuống thì cơ hồ có một nửa thiên giới bị nó ngăn chận.
“Ta sợ cái gì? Cũng đã xông đến đây rồi, tốt xấu gì cũng phải để ta vinh quang rời đi chứ” Tôn Ngộ Không linh hoạt nhảy lên cột chống trời, xoay tít Định Hải thần châm trong tay làm cho người ta hoa mắt chóng mặt.
A Ly không biết làm sao chỉ cười cười, trong Thiên Nguyên điện chợt vang lên tiếng nhạc mừng và tiếng chúc tụng, người chủ trì hôn lễ hô to “ tân nương, tân lang bái đường”. Tiếng hô như một đòn sấm sét đánh thẳng vào lòng nàng.
“Cốc Nhiễm! những gì ngươi thiếu ta tám ngàn năm trước còn chưa trả, ta không cho phép ngươi bái đường với Tô Phù Phong” A Ly cũng vội vàng la lớn.
“Cốc Nhiễm, ngươi là thần tiên bạc tình bạc nghĩa. A Ly mới là nguyên phối của ngươi, Phù Phong kia chỉ là kẻ thứ ba xen ngang phá đám mà thôi” Tôn Ngộ Không cũng bắt chước A Ly la lên.
Chợt nghe A Ly kêu rên một tiếng, Thác Tháp Thiên Vương đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng, Linh Lung Bảo Tháp đã bao trùm lên đỉnh đầu A Ly, áp lực trùng trùng điệp điệp đè xuống, A Ly cảm thấy đầu muốn nổ tung.
A Ly ôm đầu ngồi xuống, kết giới kim cương quanh thân đã bị Linh Lung Bảo Tháp phá vỡ, sau lưng Thác Tháp Thiên Vương là Côn Ngô thú chín đuôi, đây là thần thú do Tây Vương Mẫu nuôi dưỡng, phụ trách trấn thủ đường lên Cô Luân sơn, một đuôi tượng trưng cho một mạng, rất khó đối phó.
Lấy thú chế thú là biện pháp tốt nhất.
Côn Ngô thú mắt lộ ra hung quang nhìn chằm chằm A Ly,vây kín nàng, bên kia Tôn Ngộ Không cũng bị chúng tiên liên thủ nhốt lại trong trận, trong chốc lát không phá ra được, hai người bị cạch ly, sức chiến đấu cũng giảm đi nhiều.
A Ly cắn răng, cốn gắng nhảy lên, một đạo ánh sáng trắng bao quanh thân nàng, chỉ nghe vài tiếng nổ mạnh, đánh thẳng về phía Côn Ngô thú bên dưới. Côn Ngô thú bị đánh trúng kêu to, hoàn toàn bị chọc giận lao thẳng về phía A Ly.
“A Ly! Ngươi cố chịu đựng a” Tôn Ngộ Không vừa tìm cách phá trận, vừa an ủi A Ly.
Trong Thiên Nguyên điện cũng vang lên những âm thanh thổn thức, Tô Phù Phong hai mắt đẫm lệ ra sức giữ lấy Cốc Nhiễm đang định rời đi.
“Cốc Nhiễm, A Ly tới để giết ngươi, vì sao ngươi còn muốn đi giúp nàng?” Tô Phù Phong gắt gao nắm lấy một góc y bào của Cốc Nhiễm, đang định bái đường thì Cốc Nhiễm lại triệu hồi Côn Ngô kiếm muốn xông ra ngoài tìm A Ly. Người khác cho rằng Cốc Nhiễm muốn đi giết A Ly nhưng Tô Phù Phong biết rõ hắn là đi giúp A Ly, cho nên nàng phải giữ chặt hắn, chỉ cần Cốc Nhiễm ra ngoài thì những nỗ lực bấy lâu nay của nàng đều uổng phí.
“Phù Phong, ngươi buông tay, ta không thể vứt bỏ A Ly không để ý, tuy rằng ta không biết năm đó ta có giúp Tô gia sát hại Hoan Hỉ thú tộc không, nhưng ta biết ta yêu A Ly. Ta yêu nàng, không liên quan đến trí nhớ”. Cốc Nhiễm lên tiếng, đúng, không liên quan tới trí nhớ, không liên quan đến chuyện trước kia mà chính trong khoảng thời gian ở chung hắn đã dần dần yêu nàng. Những gì nàng làm cho hắn, Tô Phù Phong không làm được.
“Như vậy ta thì sao?” Tô Phù Phong sửng sốt, nàng vạn lần cũng không ngờ rằng Cốc Nhiễm lại nói hắn yêu A Ly ngay trong hôn lễ của bọn họ.
Cốc Nhiễm thở dài một hơi “đối với ngươi chỉ là trách nhiệm”
Hắn có thể dùng cách khác để bù đáp lại cho nàng nhưng không phải là một hôn lễ. Nếu A Ly không xuất hiện lúc này, hắn có lẽ vì thỏa mãn cho Tô Phù Phong mà thành thân cùng nàng, nhưng A Ly đã đến, hắn nhất định phải có quyết định quyết đoán.
Tô Phù Phong cắn răng, gắt gao nắm chặt y bào của Cốc Nhiễm, không để ý tới ánh mắt tò mò của mọi người, gào lên “ vì sao? Ta làm nhiều chuyện như vậy, trả giá nhiều như vậy, vì sao vẫn không bằng A Ly? Cốc Nhiễm, nói cho ta biết, ta rốt cuộc kém hơn A Ly chỗ nào?”
Cốc Nhiễm nâng tay dùng ống tay áo lau nước mắt cho Tô Phù Phong, còn thực sự nói “ A Ly làm cho ta vui mà ngươi lại không làm được, có lẽ A Ly còn trả giá nhiều hơn cả ngươi, tuy rằng ta không nhớ ta và nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta có thể cảm giác được, Phù Phong, chẳng lẽ trước khi A Ly giết chết thân nhân của ngươi, ngươi chưa từng thấy áy náy với nàng?”
Tô Phù Phong cười lạnh, ánh mắt dại ra, buông tay, suy sụp ngồi xuống đất, chôn mặt trong làn váy.
Nàng chưa từng cảm thấy áy náy.
“Yên tâm đi. Ta nói rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi” Cốc Nhiễm nói xong, xoay người rời khỏi Thiên Nguyên điện.
Mà ở ngoài điện, A Ly vừa chém đứt một cái đầu của Côn Ngô thú lại bị mấy cái khác cuốn lấy, trên vai cũng bị mấy vết thương, máu tuôn xối xả.
“Oa oa oa ——” Côn Ngô thú thét lên chói tai, chín cái đuôi đồng loạt bị người ta chém đứt. A Ly ngạc nhiên nhìn lại thì thấy Cốc Nhiễm cầm kiếm đứng trước mặt nàng, khóe môi mang theo ý cười ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...