A Ly trong lòng mắng Minh Chiêu vô số lần, tên gia hỏa này đã nhận ra thanh âm của nàng nên mới hoài nghi, nhất định là sẽ tìm hiểu tới cùng, cũng giống nàng, Minh Chiêu cũng là một kẻ tò mò.
Vết máu ở góc váy của nàng…thực sự là vấn đề làm người ta đau đầu mà…
“Dù ngươi có nghi ngờ ta thế nào thì chúng ta cũng có thể thương lượng riêng với nhau”. Dù thế nào cũng không thể thảo luận vấn đề này ở ngay nơi nguy hiểm này được, A Ly nhỏ giọng, vẫn tiếp tục che miệng Minh Chiêu.
Minh Chiêu vẻ mặt bất khả tư nghị đảo đôi mắt ngọc, mày nhíu lại rồi buông ra, sau đó lại nhíu lại, xem ra nội tâm của hắn cũng đang rối rắm. Hắn đang đánh giá A Ly, trong lòng tràn đầy kinh ngạc. Nữ nhân này đụng vào hắn, thế nhưng hắn lại không thấy chán ghét, ngược lại còn cảm giác không được tự nhiên, nếu là nữ nhân khác, chỉ cần đụng chạm một chút thôi, hắn cũng đã cảm thấy ghê tởm. Hắn cho rằng khi nữ nhân này dùng tay che miệng hắn thì hắn sẽ lập tức bùng nổ nhưng hắn không có, ngược lại còn cảm thấy tay của nữ nhân này rất mềm mại, xúc cảm thấm lạnh thoải mái.
Loại cảm giác này, hắn chưa bao giờ trải qua! Nữ nhân này cho hắn biết thì ra tay của nữ nhân mềm mại hơn nam nhân rất nhiều, thì ra không phải hắn với tất cả nữ nhân đều phản cảm. Nàng một thân bạch y trắng như tuyết, vết máu nơi góc váy như những đóa hoa kiều diễm, khi nàng nháy mắt ra hiệu với hắn làm hắn cảm thấy rất thoải mái.
Đợi chút!
Nữ nhân này...chẳng lẽ hắn đã tìm được giải dược giúp hắn trị bịnh long dương chi phích? Mừng thầm trong lòng, ánh mắt nhìn A Ly cũng thay đổi, trở nên vui sướng khó hiểu.
“Xem bộ dạng nàng lén lút như vậy, chẳng lẽ nàng là hung thủ?” một nữ yêu chỉ vào vết máu ở góc áo A Ly mà nói, đối với mỹ nữ nàng luôn cảm thấy như đối diện kẻ thù.
Quần chúng tuy hoài nghi nhưng không muốn nói ra, không ai muốn nhìn thấy sự thật trần trụi nhưng nữ yêu kia đã lên tiếng, giống như một cục đá gây nên gợn sóng trên mặt hồ, biến A Ly từ nhân vật được hâm mộ trở thành đối tượng cần được nghiên cứu.
A Ly bỏ tay che miệng Minh Chiêu, thầm nghĩ không xong rồi, cầu mong bọn họ đừng bắt nàng đến chỗ Tịnh Vũ và Tô Phù Phong, hai người kia sẽ nhận ra nàng.
“Vừa rồi ai nói nữ nhân của bản tôn là hung thủ?”
Bỗng nhiên thanh âm lạnh lùng của Minh Chiêu vang lên, hắn quét mắt nhìn mọi người, bộ dáng không còn vô lại mà uy nghi chẳng khác phụ vương của hắn, quả nhiên là nhi tử của Thiên Quân, vương giả từ trong xương.
Ai là nữ nhân của hắn? là nữ yêu vừa rồi hay người nào khác? Minh Chiêu mà có nữ nhân sao? A Ly muốn đào tẩu nhưng một câu của Minh Chiêu làm nàng dừng bước, nhịn không được đưa mắt tìm kiếm trong đám đông.
Bỗng nhiên, A Ly cảm thấy bị một cánh tay lớn kéo lấy, sau đó thì nàng rơi vào một vòm ngực thoang thoảng mùi xạ hương, A Ly nhịn không được mà hít một hơi, làm cho nàng cảm giác rất thoải mái.
“Nữ nhân, mặt của ngươi đỏ quá, theo bản tôn thấy vẫn nên tìm cơ hội nhờ Hoa Đà giúp ngươi chữa bệnh của nữ nhân thôi” Minh Chiêu ôm A Ly trong ngực, ngón tay đùa giỡn một lọn tóc của nàng, ánh mắt lại hờ hững nhìn về phía vết máu ở góc áo.
Bệnh nữ nhân? Mặt A Ly đỏ bừng y như mặt trời. Nàng có bện nữ nhân? Thái độ của Minh Chiêu thay đổi cũng quá nhanh đi, thì ra nữ nhân mà hắn nói chính là nàng, đúng là tò mò hại chết người mà.
“Minh Chiêu đại nhân, kinh nguyệt mới xong…” ý thức mình nói sai A Ly vội vàng câm miệng, nàng bị Minh Chiêu làm cho mơ hồ rồi, không theo kịp ý nghĩ của hắn nên không tự chủ đã đề cập tới vấn đề tế nhị nhất của nữ nhân.
Thật là mất mặt quá đi.
Còn chưa nói xong đã cảm giác đươc cánh tay vòng quanh thân mình như buộc chặt hơn, làm nàng thở không nổi.
Minh Chiêu vẫn nở nụ cười lưu manh xấu xa như trước, hắn nhìn quần chúng đang hiếu kỳ chung quanh nói
“Nữ nhân thôi, mỗi tháng luôn luôn có mấy ngày như vậy, tính khí trở nên xấu hơn, bản tôn là người biết thương hoa tiếc ngọc nên không thèm so đo với nàng”
Ngươi mới là mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy, không biết trong hồ lô của Minh Chiêu bán thuốc chó má gì. Ta trừng, ta trừng, ta trừn chết ngươi. A Ly trừng mắt dù nàng da mặt dày thế nào, bị Minh Chiêu nói như thế trước mặt mọi người cũng cảm thấy thẹn thùng.
“Hắn là nữ nhân của bản tôn, vừa rồi còn ở cùng bản tôn nhưng nàng giận bản tôn không chú ý tới nàng, để thất lạc nàng cho nên mới giở trò đùa giỡn với bản tôn, không phải là hung thủ gì đó” Minh Chiêu không để ý tới ánh mắt căm giận của A Ly, càng ôm nàng chặt hơn, động tác thành thạo giống như đã quen ôm nàng như thế.
“Này... Minh Chiêu tiên quân không phải thích nam nhân sao? Sao lại chủ động ôm nữ nhân, còn thân mật như vậy nữa”
“Đúng vậy, hắn rõ ràng là rất săn sóc nha” mỗ tiên nữ nào đó cực kỳ hâm mộ.
“Đúng vậy... Chẳng lẽ tin đồn đều là giả?” vì Minh Chiêu ghét nữ nhân cho nên trong cung hắn không hề có nữ nhân, ngược lại là rất nhiều nam sủng, chuyện này ai cũng biết.
…
Quần chúng bàn tán xô xao, chăm chú nhìn mỹ nhân đang đỏ mặt nhăn nhó trong ngực Minh Chiêu, trong mắt họ thật là ái muội, rõ ràng mỹ nhân này là nữ nhân bí mật của Minh Chiêu.
Minh Chiêu rất vừa lòng với phản ứng của mọi người, cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc A Ly, vẻ mặt sủng nịch.
“Nữ nhân, chơi mệt mỏi rồi phải không? đi, chúng ta hồi cung…”
Thì ra là hắn muốn bảo vệ nàng, xóa bỏ mọi hiềm nghi.
A Ly sửng sốt, không biết nên làm thế nào, Minh Chiêu giống như không có ác ý với nàng, chẳng lẽ não hắn bị vô nước nên hỏng rồi? vừa rồi còn muốn vạch trần nàng, bây giờ lại chủ động giúp nàng xóa bỏ hiềm nghi, nhưng mà nàng cũng rất thức thời, ngoan ngoãn phối hợp với hắn. Mặc kệ trong hồ lô của Minh Chiêu là bán thuốc gì, trước tiên tránh khỏi phiền toái này rồi tính, chuyện làm xấu mặt nàng trước mặt người khác thì sẽ tính sổ với hắn sau.
Quần chúng còn đang mơ hồ thì phía Tô phủ đã vang lên những tiếng xôn xao lớn, thì ra Tô Phù Phong khóc quá lâu, quá thương tâm nên đã ngất đi, Cốc Nhiễm bồng nàng lên, đi ra khỏi Tô phủ, đứng dưới tấm biển, hắn khẽ nói
“Hôm nay xin lỗi các vị, xin mời trở về, cho bản tôn một ít thời gian, bản tôn chắc chắn sẽ tra ra được ai là hung thủ, đưa hắn ra trước pháp luật, cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng”
Hôm nay không thể thành thân, không biết sao Cốc Nhiễm lại cảm giác mình thở dài một hơi nhẹ nhõm, ôm chặt Tô Phù Phong đã hôn mê, trong lòng hắn chỉ có cảm giác thương xót. Tô gia giờ chỉ còn là một mình nàng, một nữ nhân sao có thể chịu được tình cảnh như thế. Tuy rằng Tô Phù Phong ngày thường hơi kiêu ngạo, ngang ngược nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân, lại là hôn thê của hắn, ngày đại hôn phải gặp cảnh toàn gia bị giết, nếu không bắt được hung thủ thì sĩ diện thượng tiên của hắn biết để vào đâu? Cho nên việc truy tìm hung thủ phải do hắn đảm đương rồi.
Dù hai mắt hắn bị mù, nhưng hắn vẫn nghe được, mà còn nghe được thì hắn vẫn có cách để tìm ra manh mối. Đã từng có lúc hắn rất hưởng thụ những ngày tháng tự do tự tại, lấy cớ vô dụng nên chuyện gì hắn cũng không thèm quản, nhưng từ khi A Ly chết đi làm hắn lâm vào bi thống không thể kiềm chế, làm cho hắn lần đầu tiên ý thức được hắn vô dụng tới mức nào, không bảo hộ được cả một sủng thú. Bây giờ Tô Phù Phong từng cứu hắn mà xâm nhập Khổ Hải đánh nhau với Trừng Nhãn lại rơi vào thảm cảnh, hắn không thể để cho bi kịch của A Ly lại tái diễn trên người nàng.
“Nếu ngươi rời đi thì hãy khiến cho hai mắt của ta bị mù để không nhìn thấy ngươi nữa, như vậy ngươi sẽ an tâm?”
Lúc trước trong Thiên Nguyên điện, Cốc Nhiễm từng tức giận A Ly mà nói một câu này, không ngờ lại linh nghiệm. A Ly rời đi, Cốc Nhiễm liền bị mù, không nhìn thấy nàng cũng không có cách tìm ra nàng, như vậy A Ly thực sự thấy an tâm sao?
A Ly nhìn về phía chân núi, Cốc Nhiễm một thân hồng bào, tơ đen che mắt đang đứng thất thần, ôm Tô Phù Phong trong ngực. Hắn vừa mới hứa hẹn với mọi người sẽ tra ra hung thủ, nhưng Cốc Nhiễm, ngươi có biết hung thủ chính là ta a. Khi sự thật được phơi bày, ngươi sẽ như năm đó, tổn thương ta lần nữa mà ta sẽ không nhịn được mà lại giết ngươi lần nữa sao?
“Nữ nhân, từ giờ trở đi, nam nhân trong mắt ngươi chỉ cho phép có một mình ta, Minh Chiêu” Minh Chiêu xoay đầu A Ly, làm cho nàng đối diện hắn.
“Nào có thần tiên nào không phân rõ phải trái như ngươi vậy” A Ly bất mãn, tự nhiên trở thành nữ nhân của Minh Chiêu làm nàng cảm thấy rất khó chịu.
“Không thể phải không? Tốt lắm, vậy ta sẽ nói cho người ta biết tẩy của ngươi” Minh Chiêu buông A Ly ra, hướng về phía Cốc Nhiễm và Tịnh Vũ la to.
“Đừng kêu đừng kêu! Ngươi có yêu cầu gì ta đều đáp ứng,chỉ cần ngươi đừng la lối um sùm” A Ly kéo tay áo Minh Chiêu, nàng chịu thua.
Minh Chiêu nhướng mày, ánh nhìn giảo hoạt “ ta muốn ngươi về cung cùng ta, giúp ta chữa bệnh”
Nàng cuối cùng cũng hiểu, Minh Chiêu tiên quân có bệnh long dương chi phích đã gặp được “ thuốc” trị bệnh, gặp được nữ nhân làm cho hắn đụng vào mà không cảm thấy ghê tởm, thật không biết nàng xui xẻo mấy kiếp mới dính vào hắn.
Quả nhiên chỉ chạm vào Sao Chổi thôi đã xui tậm mạng, Tiểu Khôi cùng Trừng Nhãn tới báo thù, Tô Phù Phong phát hiện ra thân thế của nàng rồi hạ độc thủ, bây giờ còn bị Minh Chiêu xem là “giải dược”, nhiều chuyện như vậy đủ cho thấy nàng đúng là xui tận mạng, còn Sao Chổi tinh quân chắc là đang ở trong tay của Tô Phù Phong, Cốc Nhiễm đem Sao Chổi và Tiên Tung Đồng Tâm kết đặt trong túi gấm uyên ương, tui gấm bị Tô Phù Phong cướp đi, không biết nàng ta đã xử lý thế nào, nếu đốt đi thì e là Sao Chổi tinh quân chỉ còn là một đống tro tàn.
Nghĩ đến đây, A Ly không khỏi ảm đạm tinh thần, tốt xấu gì Sao Chổi cũng là một bằng hữu trọng đạo nghĩa. Đáng tiếc…
Không biết làm sao, A Ly thở dài một hơi nói “ trị như thế nào?”
“Ta còn chưa biết, năm đó ta có hỏi Hoa Đà thì hắn nói nếu có ngày nào đó ta đối với nữ nhân mà không thấy ghê tởm thì nữ nhân này có thể trị bệnh của ta, hoặc có lẽ là…lấy thân báo đáp đi…” Minh Chiêu còn ra vẻ thực sự, thừa dịp nữ nhân này còn bị hắn nắm nhược điểm trong tay, trước tiên nhân cơ hội này mà lừa nàng tới tay cái đã, sau đó sẽ đi hỏi Hoa Đà cũng chưa muộn.
Lấy thân báo đáp... A Ly sắc mặt khó nhìn…có lẽ Minh Chiêu chỉ nói chơi mà thôi.
“Hảo, ta đáp ứng ngươi.” A Ly gật đầu, nội tâm nguyền rủa Minh Chiêu không biết bao nhiêu lần: ông trời, cầu mong cho Minh Chiêu khó chơi và đáng ghét này cả đời chỉ có thể đụng vào nam nhân đi, như vậy nàng không cần phải dùng thân báo đáp gì cả.
Minh Chiêu mừng thầm, lại ôm lấy bả vai A Ly, gọi tường vân đến rồi cùng nhau bay đi.
“Ngươi là A Ly phải không? trên đám mây, Minh Chiêu hỏi.
…
A Ly không lên tiếng, mắt dò chừng đám mây dưới chân, nàng đang tìm cơ hội trốn đi.
“Ngươi nhất định là A Ly, ta nghe được thanh âm của ngươi” Minh Chiêu khẳng định, dù là giọng điệu hay thanh âm thì đều là của sủng thú mà Cốc Nhiễm nuôi dưỡng”
“Ngươi không được nói với Cốc Nhiễm và Tịnh Vũ, nếu ngươi nói ra, ta sẽ lập tức biến mất, cho ngươi cả đời chỉ có thể chạm vào nam nhân” A Ly uy nhiếp.
“Không thành vấn đề.” Minh Chiêu đáp ứng thật sự sảng khoái, nếu Cốc Nhiễm cùng Tịnh Vũ biết A Ly còn chưa chết, lại biến thành một đại mỹ nhân nhất định sẽ đến tranh với hắn, cho nên dù A Ly không yêu cầu hắn cũng sẽ giữ bí mật.
“Nói... Ta chưa từng hưởng qua tư vị nữ nhân, về cung, ngươi có thể cho ta nếm thử không?”
“Muốn hấp, chiên, xào hay nướng” A Ly trả lời cũng rất sảng khoái nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng.
“Không, ta muốn ăn sống...” Rửa sạch sẽ rồi chậm rãi nhấm nháp.
“Phi lễ a a a a!”
…
Cốc Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, hắn giống như nghe được thanh âm của A Ly, chắc là nghe nhầm rồi, có lẽ do vừa rồi đắm chìm trong tưởng niệm về nàng nên mới có cảm giác như vậy. Mấy ngày nay không có A Ly ở bên huyên náo mè nheo, Cốc Nhiễm cảm thấy trống vắn vô cùng, ngay cả nhóm tiên nô cũng nói với hắn rằng không có A Ly ầm ĩ, Thiên Vi cung quá mức tịch liêu.
Mọi người lần lượt bỏ đi, ráng hồng hiện lên cuối chân trời, gió gào thét trong không trung.
Cốc Nhiễm quay về Thiên Vi cung để an bài cho Tô Phù Phong, chỉ còn một mình Tịnh Vũ ở lại Tô phủ, chốc lát sau Bạch Hổ loạng choạng xuất hiện trước mặt hắn.
“Minh Chiêu sao lại dính vào chuyện này?” nghe Bạch Hổ thuật lại sự việc, Tịnh Vũ nhíu mày, nhìn ngọn núi đối diện có chút đăm chiêu.
A Ly, ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lửng chó kia là thế nào? Hoan Hỉ thú gắp gió thổi vào miệng sẽ sống lại sự thật, nhưng A Ly khi đó chỉ là một lửng chó, không có khả năng có bản lĩnh của một Hoan Hỉ thú, giải thích duy nhất có thể chấp nhận là linh hồn của A Ly ký gởi trên thân của lửng chó kia nên khi chết đi, nàng đã khôi phục được chân thân.
Tịnh Vũ đoán, là đúng.
“Dù thế nào thì giờ A Ly cũng tạm thời an toàn, trước tiên chúng ta hãy đến Thiên Nguyên điện, Thiên Quân chắc đang chờ ta báo cáo tình hình ở đây”. Tịnh Vũ nói xong thì vỗ vỗ đầu Bạch Hổ, ý niệm vừa động, xe lăn đã chở hắn bay đến hướng Thiên Nguyên điện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...