Minh Chiêu chưa kịp kháng nghị lần thứ ba mình bị bỏ qua thì Cốc Nhiễm lại mở đôi môi tái nhợt không chút máu, chậm rãi nhả từng chữ “ trong mắt ta, A Ly không phải là một tiểu thú, nàng là của ta, không ai được phép tổn thương nàng”.
Tịnh Vũ nhíu mày, giật giật môi như định nói gì đó rồi lại thôi, không ai thấy trong mắt hắn che giấu mâu thuẫn và tức giận.
“Ngày kia ngươi sẽ thành hôn cùng Tô tiểu thư, Cốc Nhiễm, ngươi không thể thích tiểu thú này, như vậy không hợp luân lý” Minh Chiêu sợ hãi la lên, hoa dung thất sắc.
“Không sợ, ta sẽ giúp nàng biến thành hình người” Cốc Nhiễm ánh mắt nhu hòa nhìn A Ly, tràn ngập sủng nịch không che giấu được, tuy chỉ thuận miệng trêu chọc Minh Chiêu nhưng bản thân hắn cũng vì ý nghĩ này mà giật mình. A Ly không bình thường, nàng là một tiểu thú có trí tuệ, có chủ kiến, sau lưng nàng nhất định có một quá khứ không muốn ai biết.
“Nếu ta biến thành hình người, ngươi sẽ bỏ qua ta?” thanh âm thanh thúy dễ nghe đột nhiên vang lên, mỏng manh yếu ớt, thì ra A Ly vừa tỉnh cũng kịp lúc nghe được câu nói kia của Cốc Nhiễm.
Thấy A Ly uống máu của Cốc Nhiễm liền tỉnh lại, ai nấy đều thở dài nhẹ nhõm, Cốc Nhiễm thu tay lại nói với A Ly “ ngươi đừng có mơ, cùng lắm là làm một cái nhà để cho ngươi ở”
Nãi nãi, ta không phải là tiểu tam. A Ly oán thầm trong lòng, mặc dù vẫn khinh bỉ Cốc Nhiễm như trước, nhưng nội tâm như có một dòng nước ấm chảy qua làm cho người ta thoải mái không nói nên lời, đau đớn cũng giảm đi nhiều nhưng ít nhất thì nàng vẫn cảm thấy khinh bỉ Cốc Nhiễm cho nên A Ly vẫn thấy rất vui vẻ mà vẫn chưa ý thức được mình thực lòng muốn gì.
“Nếu... Thật sự làm cho ta một cái nhà…ta hi vọng nơi đó có bốn mùa rõ rệt…sáng sáng có thể thấy mặt trời mọc, chiều chiều có thể ngắm hoàng hôn…còn muốn…còn muốn…nuôi rất nhiều gà…có được không?” nói xong A Ly lại phun ra một ngụm máu tươi. Nàng quá mệt, nàng nhớ rõ trong mộng nàng đã tới một nơi như thế, có lẽ là do tiềm thức thúc đẩy. Nếu có thể chết ở một nơi như thế, nàng nguyện ý chết.
Cốc Nhiễm nhìn A Ly vừa bực mình vừa buồn cười, chết tới nơi vẫn còn nhớ tới gà. Thực ra A Ly nói còn chưa hết, nàng không chỉ muốn nuôi nhiều gà, nàng có hi vọng mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy ngươi, Nhiễm Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm, ta đau quá... Ta không muốn chết” lúc hôn mê thì không biết gì nhưng giờ tỉnh lại, A Ly mới cảm nhận hết sự đau đớn, lần này đau gấp mấy lần so với lúc bị Tô Phù Phong đả thương, nàng có cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều bị nát hết.
“Không! Ngươi sẽ không chết, ta nói rồi không cho phép ngươi rời khỏi ta.” Cốc Nhiễm giọng điệu kiên định.
Bỗng nhiên một làn gió thơm thổi tới, nhìn lại thì thấy Tô Phù Phong đang đi tới.
“Cốc Nhiễm tiên quân, thì ra là ngươi ở đây, ta tìm ngươi rất lâu”
“Chuyện gì?” Cốc Nhiễm hỏi.
Tô Phù Phong liếc mắt nhìn thấy A Ly còn sống thì rất thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ vui mừng nói “ ngày kia là ngày đại hôn của ta và ngươi nhưng thiệp mời còn chưa được phát ra, cha ta muốn ta đến hỏi ngươi danh sách khách mời thế nào”
Cốc Nhiễm lúc này mới nhớ tới chuyện này, nhưng hiện tâm tư của hắn đều đặt hết vào A Ly nên đâu còn để ý tới chuyện cưới xin.
“Danh sách thì ngươi tự quyết định đ” Cốc Nhiễm thản nhiên nói, hôn lễ này với hắn chỉ là hình thức, mời ai cũng không quan trọng.
“Này...” Tô Phù Phong có chút khó xử, hơn nữa còn trước mặt hai vị tiên quân, Cốc Nhiễm không chút để ý tới hôn lễ, mọi chuyện đều do Tô gia thu xếp, chúng tiên nữ đều ngầm khoa tay múa chân với nàng. Cho nên lần này tới tìm Cốc Nhiễm bàn chuyện khách mời là muốn ám chỉ cho hắn biết hôn lễ sắp tới, không ngờ hắn lại lạnh nhạt như vậy.
“Cốc Nhiễm, ngươi như vậy là không đúng rồi, thành hôn là chuyện của hai người sao có thể để một mình Tô tiểu thư lo liệu, chẳng phải sẽ làm cho chúng tiên chê cười Tô tiểu thư sao?” Minh Chiêu vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong lòng lại cười thầm, rốt cuộc hắn cũng tìm được cớ để chê trách Cốc Nhiễm.
Tịnh Vũ cũng gật đầu đồng ý với Minh Chiêu, vỗ vai cốc Nhiễm nói “ thúc thúc yên tâm, A Ly cứ giao cho ta là được”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...