Vào Thiên Vi cung, mới phát hiện Tiểu Khôi bị mang đến chỗ sân nhỏ giúp A Ly nướng gà, Tiểu Khôi rất sợ hãi nên người ta biểu hắn làm gì hắn liền làm vậy, cho dù sau này bắt hắn mỗi ngày nướng gà cho kẻ thù A Ly, hắn cũng nguyện ý. Thực ra Cốc Nhiễm cũng không tàn nhẫn như vậy, hắn nói giết Tiểu Khôi chẳng qua là muốn cảnh xáo Tô Phù Phong mà thôi.
Cốc Nhiễm thông minh như vậy thì sao không nhìn ra manh mối, thực ra Tô Phù Phong làm vậy cũng là tính cách nữ nhân thôi, nói đến cùng vẫn do Cốc Nhiễm hắn xử lý không tốt mối quan hệ giữa Tô Phù Phong và A Ly. Sau chuyện hôm nay, hắn bắt đầu nghĩ lại, hắn nhất định phải nghĩ ra kế sách vẹn toàn để A Ly có thể ở lại bên cạnh hắn mà không bị tổn thương gì, cũng muốn cho A Ly và Tô Phù Phong hòa thuận chung sống với nhau. Cho nên Cốc Nhiễm mới không vạch trần Tôn Phù Phong, ngược lại còn muốn nàng cùng hắn dùng bữa ở Thiên Vi cung, làm giảm oán khí của Tô Phù Phong đối với A Ly.
Hắn có cảm giác mình giống như hoàng đế ở nhân gian xử lý mâu thuẫn giữa các phi tần chốn hậu cung, ơn mưa móc ban đều. Nhưng mà A Ly chỉ là một sủng thú, còn Tô Phù Phong mới là hôn thê của hắn, hắn làm vậy là sao?
Hôm sau, A Ly nghĩ nàng bị Tiểu Khôi đả thương sẽ là cớ để hủy bỏ việc kén rễ, ai ngờ Cốc Nhiễm mặc kệ a.
A Ly điên cuống chạy tới tẩm điện của Cốc Nhiễm, khẽ gõ cửa, không ngờ lại nảy sinh một cuộc đối thoại.
“Người ta trên mặt có thương tích, không muốn gặp ai”
“Nếu có người không để ý tới dung mạo mà thích ngươi thì đó là phu quân tốt”
“Người ta tâm tình không tốt, không muốn tiếp khách”
“Không có việc gì, đi ra tiếp khách, tâm tình của ngươi sẽ tốt hơn”
“Người ta...”
“Ngươi còn tìm cớ nữa, ta liền gả ngươi cho Tiểu Khôi, đừng quấy rầy giấc ngủ của bản tôn, lăn”
…
Xem ra Cốc Nhiễm rất quyết tâm gả A Ly đi, A Ly bị nhục, từ cửa lớn lao ra, khóc không ra nước mắt.
Sáng sớm, Cốc Nhiễm còn đang ngủ nướng, A Ly đang say giấc trong ổ thì bị Chư Tử tóm ra ngoài, sau đó đưa nàng đến cửa Thiên Vi cung, còn tỉ mỉ nói
“A Ly, hôm nay ngươi nên biểu hiện cho tốt để không uổng phí khổ tâm của tiên quân dành cho ngươi a, hôm qua tiên quân lo lắng cho thương thế của ngươi nên cả đêm không chợp mắt, sau khi ngươi ngủ rồi vẫn còn ngồi canh ngươi đến tận hửng sáng, thấy ngươi bình an vô sự mới quay về tẩm điện nghỉ ngơi” Chư Tử vừa nói vừa không tình nguyện đặt A Ly ở cửa cung, trong lòng ghen tỵ không thôi.
Chớp chớp đôi mắt, A Ly bề ngoài làm ra vẻ không tin nhưng trong lòng thầm nghĩ chả trách hôm nay Cốc Nhiễm lại ngủ nướng đến vậy, còn tức giận đến thế, thì ra cả đêm không ngủ a…Nàng thực sự có lỗi, nội tâm như có một dòng nước ấm chảy qua, tim nhảy loạn lên…Đáng chết. Cảm động sao? Cốc Nhiễm có lẽ là trùng hợp mất ngủ mà thôi. A Ly a, ngươi trăm ngàn lần phải tỉnh táo, đừng để Cốc Nhiễm kia mê hoặc.
Sau đó, A Ly dựa vào sư tử đá trước cửa Thiên Vi cung ngồi xổm xuống, mí mắt díu lại, nếu không có Chư Tử ở bên thì nàng đã sớm không để ý tới hình tượng mà nằm lăn ra đất ngủ.
Đang nửa tỉnh nửa ngủ thì A Ly bị Chư Tử làm thức giận, nàng há miệng ngáp, mắt nhìn theo ngón tay của Chư Tử thì thấy Tịnh Vũ mang theo Bạch Hổ đang đi tới chỗ nàng, bên cạnh còn có một nam nhân xa lạ.
Nam nhân này thập phần yêu nghiệt, mái tóc dài tung bay phiêu lãng, đôi mắt đào hoa, đôi môi dày vừa phải, không tô son mà vẫn đỏ. Hắn mặc một bộ cẩm y tú bào đỏ chót, bên hông mang ngọc bội đinh đương, yêu dã mị hoặc nhưng hắn giống như trời sinh đã thích hợp với phong cách này, diễm lệ nhưng không thô tục, ngược lại còn làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, giống như từ nhỏ hắn đã có thể mê hoặc chúng sinh. Sau lưng hắn là một hỏa phương hoàng, càng làm cho khung cảnh chung quanh thêm huy hoàng chói mắt. Chúng tiên nhìn thấy tiểu tử đi cùng Tịnh Vũ này thì không hẹn mà cùng lui sang một bên.
“Chư Tử, tiểu tử kia là ai vậy? trước giờ chưa từng gặp qua a” A Ly kéo vạt áo Chư Tử, tò mò hỏi.
“Hắn là Minh Chiêu tiên quân, con trai độc nhất của Thiên Quân, là người không dễ trêu chọc đâu. Cốc Nhiễm tiên quân tuy là thúc thúc của hắn nhưng hai người giống như là oan gia, mỗi lần gặp nhau đều đấu võ mồm. Xem ra lần này tới đây là để xem náo nhiệt” Chư Tử giải thích.
“Hắn chính là Minh Chiêu luyến nam trong lời đồn?” A Ly che miệng, luyến nam trong nhân gian gọi bằng cái tên dễ nghe hơn là long dương chi phích, đây là một loại bịnh tâm lý.
Có thể chữa trị bịnh này cho Minh Chiêu chính là nữ nhân, nhưng mà hắn lại chán ghét tiếp xúc với nữ nhân, phàm là nữ nhân nào đụng tới hắn, hắn cũng cảm thấy ghê tởm, cho nên chỉ cần hắn không bài xích nữ nhân nào thì bịnh hắn còn có thể trị.
A Ly trộm đánh giá Minh Chiêu, nhưng mà diện mạo thật dễ nhìn, nếu như hắn là nữ nhân nhất định có thể tranh đấu với Tô Phù Phong. Không thể tưởng tượng được Thiên Quân chính khí tiên phong đạo cốt lại sinh ra một đứa con như thế.
Nghe nói Thiên Quân trước giờ chưa từng cưới vợ, cũng không ai biết mẫu hậu của Minh Chiêu là người thế nào, cho đến khi Minh Chiêu sinh ra, Thiên Quân ôm hắn, tuyên bố với tam giới đây là nhi tử của hắn, đặt tên là Minh Chiêu. Nếu Thiên Quân đã nói đây là nhi tử của hắn thì cũng không ai dám nghi ngờ, nhưng rất nhiều người tò mò, muốn biết nữ nhân thần bí sau lưng Thiên Quân là ai, tuy nhiên đoán hoài vẫn không có kết quả nên chuyện này cũng nhanh chóng bị lãng quên.
“Đây là A Ly làm cho thiên giới gà bay chó sủa sao? Nàng cũng không hơn bọn tiểu thú một đôi mắt hay cái mũi, vậy thì năng lực của nàng rốt cuộc là ở đâu?”
Minh Chiêu nhéo nhéo tai A Ly, thanh âm mị hoặc làm cho người ta nghe được xương cốt cũng phải mềm. Hắn thấy A Ly thực bình thường, dáng người nhỏ gầy, cái đuôi dài, toàn thân đầy lông, điểm đặc biệt duy nhất là đôi mắt chung quanh được viền một vòng lông đen, nhìn A Ly vừa giống gấu mèo lại như hồ ly mà cũng giống chồn, thực không đâu vào đâu. Cũng không biết Cốc Nhiễm thích nàng ở điểm nào lại coi nàng như bảo bối.
A Ly biết người này không dễ chọc, cũng không muốn dính tới nên hướng khuôn mặt tươi cười về phía Tịnh Vũ.
“Tịnh Vũ tiên quân hôm nay không có việc gì sao? Lại có thời gian tới Thiên Vi cung a?” A Ly hỏi.
Tịnh Vũ chỉ vào Bạch Hổ tâm tình không tốt lắm “ ta mang Bạch Hổ đến báo danh”
“Ta... Ta không có nghe lầm chứ…Bạch Hổ là thần thú a…như thế nào lại…” A Ly đưa tay ngoáy lỗ tai, mặt mũi của nàng cũng quá lớn đi, cư nhiên có thể làm cho Tịnh Vũ mang Bạch Hổ đến cho nàng lựa chọn.
Tịnh Vũ hé miệng cười, nói: “Không riêng Bạch Hổ, Minh Chiêu tiên quân cũng dẫn Hỏa Phượng Hoàng của hắn tới báo danh”
A Ly đưa mắt nhìn Hỏa Phượng Hoàng, lộ ra biểu tình bất khả tư nghị. Hỏa phượng hoàng là cực phẩm trong phượng hoàng, là thần thú trải qua dục hỏa Niết Bàn sao có thể để mắt tới một tiểu thú như A Ly nàng,đừng nói Minh Chiêu cũng vì thần khí của Cốc Nhiễm mà tới nha.
“Các ngươi có thể bị Cốc Nhiễm lừa! Hắn làm sao có được thần khí, hắn dùng cái Sao Chổi xui xẻo này làm thầm khí, ai dám dính tới xui xẻo a” A Ly hét lớn làm cho chúng tiên cùng ghé mắt nhìn.
“Đứa nhỏ này thật thà, ta thích, nhưng bản tiên quân không phải vì thần khí của Cốc Nhiễm mà tới, bản tiên quân là vì A Ly ngươi” Minh Chiêu mỉm cười lên tiếng, hắn chưa bao giờ nguyện ý gọi Cốc Nhiễm là thúc thúc với lý do là nhìn bộ dạng của Cốc Nhiễm rất trẻ.
Lỗ tai của A Ly run lên, không hiểu.
“ Bản tiên quân lâu nay đến Đông Hải Long Cung làm khách, không có ở trên thiên giới, hôm qua mới quay về đã nghe đủ loại sự tích của A Ly ngươi, khiến bản tiên quân kính nể cho nên mới đến xem ngươi tột cùng là thế nào. Đương nhiên nếu Hỏa Phượng Hoàng có thể ở rể Thiên Vi cung thì bản tiên quân sau này mỗi ngày đều có thể tới đây chơi”
“Hoang tưởng, cho dù Hỏa Phượng Hoàng ở rể Thiên Vi cung cũng không liên quan gì đến ngươi, đừng nghĩ mỗi ngày lại kiếm cớ tới Thiên Vi cung của ta ăn chực ở nhờ, có A Ly ăn là đủ rồi, ngươi đừng hòng” thanh âm của Cốc Nhiễm đột nhiên vang lên, hắn tiêu sái từ Thiên Vi cung đi ra, áo bào tung bay, nửa vạt áo trên còn mở rộng để lộ cả xương quai xanh tinh xảo, mái tóc đen tùy ý phân tán, xem ra là vừa mới rời giường.
“Cốc Nhiễm, nói đến chuyện ăn của A Ly, ta có hảo tâm nhắc nhở ngươi, ngươi giết nhiều gà như vậy sẽ bị giảm phúc a. Vì một tiểu thú mà làm thế là không đáng” Minh Chiêu khuyên can.
“Phúc của thúc thúc ta còn đủ để chia cho ngươi a” Cốc Nhiễm vỗ vai Minh Chiêu, ra dáng trưởng bối.
A Ly thấy Cốc Nhiễm vừa gặp Minh Chiêu đã đấu võ mồm, nàng liền nhân cơ hội mà nhẹ bước đến bên cạnh Tịnh Vũ.
“Tịnh Vũ tiên quân, A Ly muốn nhờ ngươi giúp đỡ” A Ly bám vào cái xe lắn của Tịnh Vũ, tận lực làm cho mình trở nên đáng yêu.
“A Ly có chuyện khó khăn gì?” Tịnh Vũ đối với A Ly giọng điệu luôn ôn hòa.
“Chính là... Người ta không muốn thành thân nhưng Cốc Nhiễm cứ ép buộc ta phải gả đi, nếu Tịnh Quân muốn để Bạch Hổ báo dnah chi bằng khiến ta gả cho Bạch Hổ, sau đó làm vợ chồng hữu danh vô thực được không?”
“Hảo.” Tịnh Vũ không chút do dự gật đầu, Bạch Hổ khóc không ra nước mắt, đây không phải đổi thành Bạch Hổ làm vật hy sinh sao? Bắt hắn cưới A Ly là muốn hắn trong thần thú giới không thể ngẩng đầu a. Tịnh Vũ lại đáp ứng sảng khoái như vậy, rốt cuộc hắn là chủ nhân của ai đây?
“Tịnh Vũ tốt nhất! Ha ha!” A Ly hoan hô nhảy nhót, chỉ thiếu chút nữa là ôm bắp đùi của Tịnh Vũ nhưng nghĩ lại làm vậy thực sự không có lễ nghĩa, sợ Cốc Nhiễm không thích cho nên đành từ bỏ.
“Tịnh Vũ, đi! Cốc Nhiễm hắn đã bị ta khám phá ra thì ra hắn ở nhân gian còn giấu Tây Phong Liệt, các ngươi lúc trước ở Viêm Châu uống trộm vui sướng như vậy lại không nói với ta, thực không trượng nghĩa. Đi mau, mau đem Tây Phong Liệt đền bù cho ta”
Minh Chiêu nắm tay áo của Tịnh Vũ la lên, mặt hoa đào xinh đẹp, mị nhãn như tơ, cái mũi cao thẳng tắp, hắn là đang làm nũng, hắn đang làm nũng a.
“Cho xin đi, nếu Thiên Quân cha ngươi biết được lại trách phạt, ta vừa từ thiên đỉnh điểm trở về chưa được mấy ngày” Tịnh Vũ can ngăn, tuy rằng nghe nói Cốc Nhiễm còn cất giấu Tây Phong Liệt cũng có chút động tâm.
“Sợ cái gì, có thúc thúc làm chỗ dựa cho ngươi, hơn nữa lên thiên đỉnh điểm để suy nghĩ thì thời gian qua rất nhanh, ngươi đừng bỏ lỡ cơ hội Minh Chiêu say rượu, ha hah” Cốc Nhiễm nhớ tới bộ dáng say rượu của Minh Chiêu thì không khỏi thấy buồn cười, Minh Chiêu say rượu quẫn thái cùng với A Ly liều mạng chẳng khác gì nhau.
A Ly hé một mắt nghe lén bọn họ nói chuyện, xem ra nàng rất khỏe mạnh, tinh lực cũng dư thừa, không chút ảnh hưởng bởi thương thích hôm qua. Cốc Nhiễm muốn trên đại bàn của hắn không có người dám giương oai như hôm qua nữa, hôm qua cũng do Tiểu Khôi và A Ly có oán thù từ trước, lại thêm Tô Phù Phong ở giữa gây khó dễ nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thấy A Ly không có việc gì, sinh long hoạt hổ, Cốc Nhiễm mới đáp ứng mang Minh Chiêu đi uống rượu.
Ba vị đại gia quý tộc của thiên giới này cứ nghe nói tới rượu là không thể kháng cự được, dù bình thường Cốc Nhiễm và Minh Chiêu thích đấu khẩu với nhau thế nào nhưng hễ nói đến rượu thì lại rất đồng tâm hiệp lực. Bị Cốc Nhiễm và Minh Chiêu ép buộc nhiều lần, cuối cùng Tịnh Vũ cũng thở dài gật đầu đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...