Cốc Nhiễm thừa nhận mình ra tay hơi hung ác, A Ly lại rât cố chấp, tình nguyện bị hắn bóp chết cũng không chịu nói thật.
“Không cho phép chết! Có nghe hay không? A Ly!” Cốc Nhiễm loạng choạng ôm thân mình mềm oặt, không chút phản ứng của A Ly, trong lòng đột nhiên thấy chua xót, ngón tay trắng nõn dùng sức nhắm chặt, các đốt ngón tay gồ lên.
“A Ly..ta không ép ngươi nữa, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta đáp ứng ngươi, ta không ép ngươi” Cốc Nhiễm hối hận vô cùng, hắn không nên bức nàng, nhìn A Ly nhắm chặt hai mắt mới cảm nhận được thì ra trong lòng lại đau như vậy, thì ra vẫn có chuyện kích thích tâm tư trống rỗng, ưu tư và chết lặng của hắn. Một tiểu thú lại làm cho hắn có tâm tư như một phàm nhân, tất nhiên A Ly trong lòng hắn không chỉ là một tiểu lửng chó, còn là cái gì thì ngay cả hắn cũng không hiểu được.
Cốc Nhiễm nhăn mi xuất thần, A Ly vốn đã chết đột nhiên nhảy lên rồi hướng bên ngoài đại điện chạy như điên. Thì ra là giả chết, trong mắt Cốc Nhiễm thoáng vẻ kinh ngạc sau đó đổi thành tức giận nhưng không vội ngăn cản nàng ma khóe môi nhếch lên thành một nụ cười.
A Ly cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài, trong đầu chỉ nghĩ làm sao thoát khỏi đại điện, cho dù có lao mình xuống Cửu Trọng Thiên để thoát khỏi ma trảo của Cốc Nhiễm cũng được, nhưng đột nhiên trước mắt xuất hiện chướng ngại vật, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã đụng trúng, giống như đụng phải một đám cỏ khô, A Ly lui ra sau mới thấy vật ngăn mình lại chính là cái chổi mà nàng mới ngậm vào.
Có lầm hay không? Cái chổi cũng có thể di động? hôm nay đúng là chuyện lạ gì cũng có.
“Quét rác thì cứ lo quét rác đi, ngươi làm thế để làm gì? Cốc Nhiễm cũng sẽ không cho ngươi gà nướng để ăn” A Ly bĩu môi hất cái chổi sang một bên, quay đầu nhìn thấy Cốc Nhiễm đang bình tĩnh khoanh tay đứng một bên, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, ánh nhìn bất định.
Nhớ vừa rồi hắn làm cho nàng suýt chút nữa phải đi gặp Diêm Vương gia, nàng liền thấy lạnh sống lưng, nếu hôm nay nàng không thể thoát khỏi tay hắn, vậy thì cùng nhau đồng quy vu tận đi.
Giơ cái đuôi lên, tập trung lực lượng, nàng lại bỏ chạy như điên.
“Ba ——” thân thể nho nhỏ lại bị cái chổi đánh lén, bắn ngược trở lại dưới chân Cốc Nhiễm, té đâu không té lại té đúng dưới chân hắn, đúng là hết thuốc chữa.
“Cái chổi thối, cái chổi nát” A Ly khóc không ra nước mắt, chỉ tay mắng cái chổi, giống như đứa nhỏ bị đoạt mất kẹo.
Cái chổi giống như hiểu những lời A Ly nói liền tức giận mà bỏ về phía nàng, A Ly vì chạy trốn bất thành, lúc này cái chổi lại đánh nàng nên tích tụ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói
“Đừng nghĩ ngươi ngon lành lắm nha, A Ly ta có bốn cái chân còn ngươi có sao? Muốn đánh nhau phải không? được, ta đánh không lại Cốc Nhiễm chẳng lẽ không thắng được ngươi sao?”
Dứt lời, A Ly giống như gà trống chuẩn bị chiến đấu, dùng móng vuốt chụp loạn lên cây chổi, cây chổi cũng không vừa, cong lại, ra sức gõ lên thân mình của A Ly. A Ly bị đánh đau mới phát hiện móng vuốt không có tác dụng liền dùng tới cái miệng vạn năng, bắt được cây chổi giẫm lên mặt đất xong liền cắn điên cuồng, thiên binh ngoại đại điện nhìn cảnh tượng lửng chó đánh nhau với cây chổi mà há hốc mồm.
Thiên binh Giáp “ cái chổi này không phải là Sao Chổi tinh quân vừa mới ngủ gà ngủ gật ngoài đại điện sao?”
Thiên binh Ất: ” tiểu thú này không phải nghe đồn là tiểu thú hung tàn nhất trong tam giới sao?”
Thiên binh Bính “ các ngươi nghĩ ai sẽ thắng?”
Thiên binh Giáp” phàm là đụng tới Sao Chổi tinh quân đều phải xui xẻo, ta nghĩ Sao Chổi tinh quân thắng”
Thiên binh Bính “nhưng nghe nói tiểu thú này cũng không phải dễ chọc, đừng quên còn có Cốc Nhiễm tiên quân ở đây, Cốc Nhiễm tiên quân vì nàng mà đối nghịch với chúng tiên, có thể thấy được tình cảm của hắn dành cho nàng a…”
…
Thì ra thiên binh quanh năm suốt tháng bảo vệ nơi này dần dần trở nên nhàm chán tới mức này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...