Trong cuốn Tiên Sử Giám Thần Thú Tiên có ghi lại, Hoan Hỉ thú là thần thú thượng cổ theo hầu Bàn Cổ, vâng mệnh thủ hộ Thí Thiên lực thần khí,tám ngàn năm trước tà ma xâm nhập, Viêm Châu náo loạn, vì để bảo toàn lửng chó trượng nên toàn tộc Hoan Hỉ thú bị diệt vong. Thiên Quân cảm động và nhớ công của Hoan Hỉ thú tộc nên ban tặng Viêm Châu làm nơi an nghỉ ngàn đời.
Lại thêm ghi chú: Hoan Hỉ thú sợ lửng chó trượng rơi vào tay kẻ xấu cho nên trước khi chết đã hủy diệt.
Trong Sơn Hải Kinh của nhân gian cũng có ghi Hoan Hỉ thú sinh trưởng tại Viên Châu, là bất tử chi thân, còn nói thịt của Hoan Hỉ thú có thể làm người ta kéo dài tuổi thọ, tuy nhiên không ai có thể chứng thật những gì ghi trong Sơn Hải Kinh, bởi vì Hoan Hỉ thú đã sớm bị tiêu diệt sạch.
Nếu Hoan Hỉ thú còn tồn tại, thì thân phận bọn họ tôn quý so với Thiên Quân chỉ có hơn chứ không kém.
Tịnh Vũ không hề chớp mắt nhìn A Ly thật lâu, sau đó thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu nàng.
“Thôi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa, xem ra ta thực sự đã nhìn lầm, ngươi thực ra chỉ là một tiểu lửng chó bình thường”
“Di, sự thật là thế” A Ly nhếch miệng cười.
“Thúc thúc biết ngươi ra ngoài đạp thanh không?” Tịnh Vũ vừa nói, vừa đặt cái giỏ trên tay xuống đất, ý bảo A Ly giúp hắn đem những thứ ở trong giỏ đặt trước mộ.
“Đương nhiên không biết a! Ta là thừa dịp hắn không có mặt mới vụng trộm ra ngoài, mỗi ngày đều bắt luyện giạng chân, luyệt đến mức thắt lưng ta rất đau, chân còn bị rút gân nữa, nếu không đi bộ một chút ta e sẽ chết trước khi già” A Ly tò mò nhìn những thứ Tịnh Vũ mang tới, đều là đồ vàng mã và trái cây.
“Đúng rồi, Tịnh Vũ tiên quân lại vì sao lại tới đây?” A Ly thừa dịp Tịnh Vũ không để ý, đem một trái nho tím bỏ vào trong miệng.
“Tế điện bạn cũ.” Tịnh Vũ ánh mắt đảo qua phần mộ, nhưng không dừng lại chỗ nào.
“Tiên quân trước kia có quen biết với Hoan Hỉ thú sao?” A Ly tò mò hỏi.
“Ta có yêu một Hoan Hỉ thú” Tịnh Vũ bỗng nhiên bình tĩnh nhìn A Ly, ánh mắt không sắc bén như ngày thường mà là nóng cháy.
A Ly vụng trộm nhai nho, vì những lời của Tịnh Vũ mà giật mình đến suýt chút nữa không thở nổi.
“Thì ra sở thích luyến thú cũng có di truyền a” Cốc Nhiễm luyến thú, Tịnh Vũ cũng vậy, không di truyền thì là gì?
Khuôn mặt lạnh lùng của Tịnh Vũ phụng phịu một chút rồi nói “ Hoan Hỉ thú đã biến thân thành người”
Không giống như mỗ thú nào đó, toàn thân đầy lông nhung, lại đi bằng bốn chân.
“Thì ra là thế, vậy phần mộ nào là của nàng?” A Ly ra vẻ đứng đắn, vừa nhai xong nho trong miệng đã vụng trộm lấy thêm một trái khác bỏ vào mồm.
“Không có, trong đất chôn đều là không có thi thể” Tịnh Vũ tiết lộ tin tức chấn động.
“Hoan Hỉ thú sau khi gió thổi vào miệng sẽ trùng sinh, thịt của bọn chúng có thể làm người ta trường sinh bách lão, cho nên…”
“Cho nên bị người ta ăn đến xương cốt không còn?” A Ly tiếp lời, thân hình thoáng chút run rẩy.
Tịnh Vũ cho rằng A Ly lạnh, vung tay áo một cái liền đem thân hình A Ly cuốn vào trong tay áo của hắn.
“A Ly, ngươi có biết chân của ta vì sao bị phế không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...