Trả Ta Kiếp Này

Hoàng Thái hậu và ta đối đầu nhau trong triều, nhưng ý đồ của bà ta quá rõ ràng, lại có dã tâm đưa ra đề nghị để cho con trai mình – Thập Ngũ Vương gia nắm giữ binh quyền.

Mộ Thái hậu luôn ở trong thâm cung, xưa nay chưa từng xử lý chuyện chính sự. Mặc dù trong triều có không ít thế lực của bà ta, nhưng bà ta vừa mới lên làm Thái Hoàng Thái hậu, tính cách lại bảo thủ cố chấp, còn ta vốn thân phận thấp kém, ngoài “biểu ca” ra thì đâu còn thế lực nào khác. Bởi vậy ban đầu bà ta mới ủng hộ ta trở thành Hoàng Thái hậu, chỉ vì cho rằng ta yếu đuối dễ chèn ép mà thôi.

Đáng tiếc, bà ta đã nhìn nhầm rồi.

Trong triều vốn dĩ có ba phe, phe Mộ Thái hậu, phe bảo vệ Hoàng thượng và phe ẩn mình của ta.

Đề nghị của bà ta khiến phe bảo vệ Hoàng thượng phẫn nộ, bởi vì họ cho rằng Mộ Thái hậu chẳng qua là muốn mượn thân phận và thế lực của Thái Hoàng Thái hậu để bành trướng thế lực của con trai mình, đợi đến khi Thập Ngũ Vương gia có vị trí vững chắc, tất sẽ soán ngôi vua, vô hình trung lại ảnh hưởng đến hai phe còn lại.

Mà nay Tân Hoàng đế tuổi còn nhỏ, Vương gia trong triều lại có đến mười mấy người, thế lực phân bố không đều, nếu cứ như vậy mãi ắt sẽ dẫn đến việc nội chiến. Có người nêu cách “phong đất cho chư hầu, phân tán binh quyền”, phái các vương hầu đến những lãnh địa khác nhau, cho tự mình cai quản để bảo vệ sự tập trung quyền lực của hoàng thất.

Sau khi ngầm bàn bạc với mấy đại thần, bèn quyết định phân Thập Ngũ Vương gia đến Lịch Thành xa xôi nhất, là vùng biên ải trời đông tuyết phủ, cách Hòa Thành mấy ngàn dặm đường, hơn nữa nếu không có chiếu chỉ của hoàng thất, hắn không được phép tự ý rời khỏi phạm vi lãnh thổ của mình.

“Vậy các khanh không phản đối đề nghị của Hà đại nhân chứ?” Ta hỏi.

Những đại thần khom mình nhìn nhau.

Mộ Thái hậu nổi trận lôi đình, đập bàn đứng dậy nói: “Khốn kiếp! Làm sao có thể phân con cháu hoàng thất đến vùng biên ải xa xôi đi quản đám dân đen kia chứ?”

Ta đáp: “Thái Hoàng Thái hậu, người xưa có câu, dân là gốc của xã tắc, đâu thể nói là ‘dân đen’ này nọ được? Có thể giúp các Vương gia trưởng thành hơn, kiến công lập nghiệp trên đất phong của mình cũng là chuyện tốt.”

Ta nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng thượng, ý người thế nào?”

Tiểu Hoàng thượng ngồi giữa ta và Mộ Thái hậu, thân thể bé nhỏ như lọt thỏm trong ghế rồng rộng lớn, trong đôi mắt giống hệt phụ thân nó ẩn chứa dòng xoáy sâu xa đang vận động, không biết nó đang nghĩ ngợi điều gì, cắn chặt môi không nói một lời.

Nó trước nay không nêu lên bất cứ ý kiến gì.

Ta lại hỏi: “Các chư vị ái khanh thấy sao?”

Họ nhìn nhau, Hồ Bản Vinh bước ra: “Thần cho rằng Hoàng Thái hậu làm như vậy là rất ổn thỏa.”

“Thần cũng cho là vậy.”

“Thần cũng cho là vậy.”

“Chúng thần cũng nghĩ vậy.”



Các đại thần thi nhau đứng ra, nhất thời giọng nói văng vẳng bên tai, đã hơn một nửa số người đồng ý rồi.

Mộ Thái hậu tức đến nỗi toàn thân run rẩy, “Ngươi, các ngươi…”

Không có Thập Ngũ Vương gia, cho dù bà ta là Thái Hoàng Thái hậu đi chăng nữa thì có ích gì?

“Vậy cứ quyết định thế đi, bãi triều.” Ta có phần mệt mỏi, lên tiếng nói. Đêm qua ta phê duyệt tấu chương đến tận khuya, hôm nào cũng đối mặt với triều thần bàn luận quốc gia đại sự, quả thực có chút đau đầu.

Dạo này cơ thể ta càng ngày càng suy nhược.

“Bãi triều…” Thái giám truyền chỉ bằng giọng chói tai.

“Chúng thần cung tiễn Hoàng thượng, cung tiễn Thái Hoàng Thái hậu, cung tiễn Hoàng Thái hậu.”


Sau khi Hoàng thượng đứng dậy, ta cũng đứng dậy, nghe thấy cung nữ của Thái Hoàng Thái hậu cách đó không xa hoảng hốt hét lên: “Thái Hoàng Thái hậu, Thái Hoàng Thái hậu…” Thái Hoàng Thái hậu ôm chặt lồng ngực mình, miệng há rộng hít thở khó khăn, bà ta tức quá phát bệnh rồi.

Ta chỉ ngoảnh đầu liếc nhìn chứ không để tâm lắm.

Xưa nay ta chẳng coi bà ta ra gì.

Hậu cung và triều đường là hai nơi hoàn toàn không giống nhau, cũng như sự đấu đá giữa nam nhân với nhau và giữa nữ nhân với nhau khác biệt vô cùng.

Ta hơi mệt rồi. Từ khi Tiểu Hoàng đế kế vị, hàng đống tấu chương đều đưa đến cung của ta, sau khi ta xem xét phê duyệt xong mới có thể đưa cho Tiểu hoàng đế. Không có con dấu của ta, nó không thể quyết định bất cứ việc gì.

Nhưng cũng bởi vậy mà hằng đêm ta phải xử lý việc công, cơ thể ta vốn đã không được khỏe lại càng thêm kiệt sức. Mỗi ngày nhìn thấy nào là hồng thủy, mất mùa, chiến tranh, đói nghèo… trên đống tấu chương, quyền lực tối cao mang đến cho ta không chỉ mỗi sự vui sướng xúc động mà hơn hết lại là trách nhiệm, là gánh nặng.

Dường như có những bí mật vốn dĩ không liên quan đến ta, nhưng ta vô tình nhìn thấy, nghe thấy, thành ra nói cũng không được, không nói chẳng xong. Giả như chưa nhìn thấy cũng không ổn, đành phải cất giữ trong lòng. Phê duyệt tấu chương cũng như vậy, nếu đã xem rồi, trách nhiệm cũng đè nặng trên người mình, đương nhiên phải chọn lựa cách xử lý ổn thỏa nhất, toàn những chuyện ảnh hưởng đến cả thiên hạ, không thể không suy tính thấu đáo.

Thiên hạ.

Thiên hạ, không chỉ đơn giản là hai chữ, mà là ngàn vạn sinh mệnh trên đời.

Mặc dù ta không quá coi trọng sinh mạng con người, nhưng cũng biết nếu không lo cho bách tính, thiên hạ Đạ Hòa sẽ không thể vững mạnh.

Cuối cùng ta đã phần nào hiểu ra, tại sao Hoàng thượng mỗi khi phê duyệt tấu chương đều chau mày nhăn trán.

Ta day day thái dương.

Tiểu Ngư nói: “Nương nương, Hoàng thượng đến ạ.”

Có lúc ta giật mình tưởng đó là Hoàng thượng của ngày xưa, còn ta vẫn như lúc xưa, ngày ngày chờ đợi hắn đến bên ta. Nhưng giờ đây mỗi ngày ta đến Tuyên Điện thăm hắn, hắn đều đã ngủ say rồi, không nói với ta một câu nào hết. Ta đặt tấu chương trong tay xuống: “Bảo Hoàng thượng vào đi.”

Cung nữ thắp đèn bên cạnh, ta mới chợt nhận ra đã là hoàng hôn, ánh sáng màu vàng mờ ảo tượng trưng cho thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm. Lúc này, tân Tiểu Hoàng đế thường đến thỉnh an ta.

Nó càng lớn càng giống Hoàng thượng, khuôn mặt hai người giống nhau như hai giọt nước, chỉ có chiếc cằm và đôi môi là hơi giống tiểu thư. Nó và Hoàng thượng đều tuấn mỹ sáng láng, chỉ là thần sắc toát lên từ trong đôi mắt bé nhỏ tuyệt nhiên không hề giống Hoàng thượng.

“Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”

Giọng nhỏ nhẹ ngây thơ mà sáng rõ.

Mẫu hậu? Ta chẳng có lấy một đứa con của chính mình, nghe hai tiếng mẫu hậu này gần ba tháng, thấy quen tai tới độ đau lòng. Ta nhớ tiểu thư từng nói, tuy nó gọi ta là mẫu hậu, nhưng trong lòng nó sẽ không bao giờ coi ta là mẫu hậu ruột thịt của mình.

Ta vẫy tay với nó: “Qua đây.”

Nó ngần ngại một lát, từ từ đến gần.

Ta hỏi: “Ngươi hận bản cung không?”

Nó cúi đầu không nói.

“Ngẩng đầu lên.” Giọng ta bất giác trở nên uy nghiêm theo thói quen, thậm chí ta còn thấy bất mãn khi kẻ khác không chịu tuân theo lời ta, cho dù lý do của họ là gì đi chăng nữa. Ta luôn luôn thích kẻ khác phải hoàn toàn phục tùng ta.

Nó ngẩng đầu đáp: “Nhi thần không dám.”

“Hiện tại ngươi không dám, hay là trong lòng ngươi không dám?” Ta nhìn vào mắt nó.

Nó cúi đầu chắp tay nói: “Nhi thần trước nay luôn kính trọng mẫu hậu.”


Hành động và lời nói ôn hòa lễ độ như vậy, nhưng không thể nhìn thấu đôi mắt của nó, đôi mắt sâu khó lường, ta rất thích thần sắc này của nó. Ta mỉm cười, xoa đầu nó. Mái tóc nó mềm mại bóng bẩy, nó vẫn còn là một đứa trẻ, ta dịu giọng: “Kiểu gì cũng có ngày ngươi sẽ phải cảm ơn bản cung, cảm ơn tất cả những gì bản cung đã dạy cho ngươi.” Cho dù đó là thù hận, là nhẫn nhịn, hay là ngụy tạo, đều là thứ mà một hoàng đế nhất định phải học được.

“Lui đi.”

“Vâng.” Nó lui xuống: “Tạ ơn mẫu hậu, mẫu hậu nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

“Ừm.”

Sau khi thấy góc áo bào màu vàng kim của nó đi khuất, ta mới khẽ bật cười.

Con ư, một đứa con đáng yêu biết bao.

Nó mới chín tuổi mà đã thâm sâu nhẫn nại như vậy rồi.

Tiểu thư, ngươi sẽ hận ta chứ? Đứa con của ngươi hoàn toàn không giống ngươi mất rồi.

Ta hướng đôi mắt trống rỗng nhìn ra phía xa, nụ cười trên môi lại nhòa dần.

Chỉ khi một mình, ta mới yếu đuối thừa nhận lời tiểu thư nói là đúng.

Nàng ta đã đánh trúng điểm yếu trong lòng ta.

Đúng vậy, ta cô đơn, ta rất cô đơn.

Ba tháng nay tưởng chừng như đã ba năm trôi qua, hôm nào cũng bận rộn, ban ngày cần uy nghiêm tranh đấu trên triều đường, ban đêm thì lại cô đơn và trống trải trước sự nguy nghiêm. Chẳng ai thật lòng đối tốt với ta, ta không có con cái của riêng mình, thậm chí không có lấy một người luôn ở bên bầu bạn cùng ta. Ta nhìn giường đệm quạnh hiu, mỗi lần ngủ trên đó ta đều thấy lạnh như băng, dù ta có làm thế nào cũng chẳng ấm lên nổi.

Đột nhiên ta thấy rất nhớ Hoàng thượng.

Mỗi khi hắn phê duyệt tấu chương, ánh nến soi bóng hắn in lên vách tường. Ta thích ngắm nhìn bóng hình hắn, như thể chính hắn mới là nguồn sáng, tự mình tỏa ánh nến ra xung quanh.

Còn ta toàn mải mê suy nghĩ mưu kế hại người không tài nào ngủ nổi, cho đến khi hắn làm xong việc tới ôm ta, ta mới có thể từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ta và hắn đã cùng nhau trải qua mười một năm.

Hầu như mỗi đêm trong mười một năm đều như vậy.

Hỏi ta rằng có bao nhiêu đêm như thế ư? Ta khó lòng đếm hết được…

Ta chán xem tấu chương, liền đứng dậy gạt bấc nến, lặng lẽ nhìn nó cháy sáng kêu “xì” một tiếng, cả căn phòng càng thêm sáng rõ và ấm áp.

Ta từ từ tiến lại gần chiếc giường, nhịp đi chậm chạp và loạng choạng, có thể nghe thấy cả tiếng bước chân của mình.

Có khoảng thời gian ta rất muốn chứng minh rằng những việc nam nhân có thể làm thì ta cũng có thể, những việc nam nhân không thể làm thì ta vẫn thừa sức làm được. Thực sự ta cũng đã làm được rồi, nhưng ta chẳng thể nào thay đổi được, đôi lúc nam nhân có thể không cần đến nữ nhân, nữ nhân đối với họ mà nói chỉ là một niềm vui xác thịt. Nhưng nữ nhân lại khác, đối với nam nhân từng chiếm hữu thân thể họ, từ thể xác tới trái tim họ sẽ hình thành một mốt dây liên kết với nam nhân đó, cho dù mối liên kết này là thiện hay là ác đi chăng nữa.

Giống như mối liên kết giữa ta và Lý thống lĩnh.

Năm xưa ta hận không thể lột da hắn, ăn tươi nuốt sống hắn.

Còn nay hắn đã chết rồi.


Nhưng dấu vết mà hắn khắc lên thân thể ta vĩnh viễn chẳng thể phai mờ.

Ta ngồi bên giường chạm lên tấm chăn lạnh giá, suốt một ngày ta không hề đặt lưng lên chiếc giường này. Cô đơn là bản chất của nữ nhân, đến giờ ta cũng nếm trải được điều đó rồi. Không biết ta cứ trầm ngâm như vậy suốt bao nhiêu lâu, ba tiếng gõ vào cửa sổ vang lên, là Dương Lâm.

Mỗi lần ta đều sai người truyền tin cho hắn, đã lâu lắm rồi hắn không đến tìm ta.

Hắn nhảy vào.

“Huynh có chuyện gì vậy?” Ta tiến tới.

“Ta đến chào từ biệt.”

Hắn bất động đứng nguyên chỗ cũ.

“Huynh phải rời đi ư?” Giọng ta có chút hoang mang.

“Nàng đã không cần ở bên bảo vệ nữa rồi.” Lúc này hắn mới nhìn ta, mặt lạnh tanh. Hắn chưa bao giờ đồng tình với cách làm của ta, từ khi bắt đầu cũng chỉ giúp ta giết Lý thống lĩnh, và hãm hại Hà Tịnh Đan mà thôi.

Kinh nghiệm mấy năm sống trong cung đã giúp hắn thấu hiểu rất nhiều trò đời, hắn trở nên trầm mặc và cẩn trọng hơn xưa.

“Thôi được rồi, huynh đi đi.” Ta phẩy tay áo, hắn chỉ hành động vì thứ gọi là “trung nghĩa” của hắn, chứ chưa bao giờ vì ta.

“Ta đến vì muốn nàng giúp ta một việc.”

Ta quay đầu lại: “Việc gì?”

“Ta muốn ra trận giết giặc.”

Ta nheo mắt quan sát hắn. Dương Lâm ơi là Dương Lâm, ngươi vẫn không hề thay đổi. Hoàng cung này chẳng giúp ngươi trở nên tham lam hơn một chút, thế tục hơn một chút sao, “Đây là yêu cầu duy nhất huynh đưa ra cho ta?”

“Phải. Ước mơ cả đời của Dương Lâm ta chính là có thể góp một phần sức mình vì nước vì dân.”

Quả là lời lẽ hùng hồn.

“Huynh biết không, ta bây giờ có thể cho huynh rất nhiều thứ, thậm chí có thể giúp huynh thao túng triều chính.” Ta đi đến bên hắn, sự khác biệt về chiều cao khiến ta thấp dưới tầm mắt hắn.

Hắn quay mặt đi: “Thứ nàng muốn không phải thứ ta muốn.”

Ta phủi cỏ tranh vương trên vai hắn, hơi ẩm ướt, có vị ngọt của nước mưa.

“Bên ngoài mưa à?” Ta hỏi.

“Ừ.”

“Mưa xuân rả rích.” Ta thì thầm bằng giọng chất chứa muộn phiền, với tay chạm lên gương mặt hắn: “Huynh không muốn ở lại tới ta sao? Bên cạnh ta chẳng còn ai nữa rồi.”

Hắn đẩy tay ta ra: “Nàng không cần người khác ở bên”.

Ta vòng qua ôm lấy cổ hắn: “Chẳng phải huynh nói huynh yêu ta sao? Cơ hội tốt như thế này tại sao huynh lại bỏ qua? Ta già rồi sao? Xấu rồi ư? Hay là huynh lại bị trói buộc bởi những lễ nghĩa thế tục kia, nên không dám làm chuyện mà bản thân thật sự muốn làm?”

Tại sao ta chẳng thể giữ nổi họ? Ai cũng muốn đến thì đến muốn đi thì đi? Dù cho đó là Hoàng thượng, thiếu gia hay là Dương Lâm? Lẽ nào họ không biết Bạch Ngân đã không còn là Bạch Ngân trước kia, nàng ta đã không còn là Bạch Ngân để cho người khác gọi thì đến, đuổi thì đi nữa rồi?

Ta không muốn để cho bất cứ ai nói chữ “không” với ta nữa!

Ta lấy lại bình tĩnh, vuốt ve khuôn ngực hắn: “Dương Lâm, ta cảm nhận được nhịp đập trái tim của huynh.” Ta áp tai lên nghe, giọng nói dịu dàng. Áo giáp trên người hắn lạnh như băng, nhưng có người ở đây thật tốt biết mấy, “Huynh đừng đi, chúng ta có thể ở cùng nhau.”

Hắn nắm chặt cổ tay ta, đẩy ta ra.

Lúc hắn nhìn ta, vẻ mặt lạnh tanh, dường như chẳng hề động đậy.


Ta hung dữ nói: “Dương Lâm, đáng đời huynh cả đời bị huynh đệ bán rẻ, bị nữ nhân đùa giỡn! Lúc nào cũng do dự chần chừ, lúc nào cũng sợ hãi, sợ đạo nghĩa, sợ thế tục! Huynh đã bao giờ sống vì bản thân chưa hả?”

“Con người không cần sống vì bản thân họ.” Hắn gỡ tay ta ra, “Con người không phải cứ thích làm gì là nhất định phải làm bằng được, dục vọng là thứ vĩnh viễn vô cùng. Con người cần hiểu rõ bản thân mình muốn làm gì, rồi việc mình làm sẽ ảnh hưởng đến người khác ra sao, người khác vui vẻ hơn bao nhiêu thì thế gian này cũng sẽ tốt đẹp hơn bấy nhiêu.”

Ta cười khẩy: “Huynh cao thượng như vậy, sao huynh còn giúp ta làm nhiều chuyện như thế?”

“Ấy là lòng tư lợi của ta, vì ta từng yêu nàng, cho nên đồng ý làm bất cứ chuyện gì vì nàng.”

“Từng yêu ta?”

“Phải, nhưng nàng bây giờ đã không còn xứng để bất cứ ai yêu thương nữa rồi.” Hắn dứt khoát đẩy ta ra.

Ta phẫn nộ, tại sao ta không xứng để người khác yêu thương? Lẽ nào ta chẳng cần bỏ công sức hay tâm huyết mà làm được tất cả những chuyện này ư? Ai biết được những gì ta đã từng trải qua? Ai hiểu được rằng để từng bước cóđược ngày hôm nay, ta đã biến mình trở thành kẻ lạnh lùng vô tình như thế này, bước đầu tiên không phải là hãm hại người khác, mà là giết bỏ chính bản thân mình! Ta phải moi móc tâm can tì phế, giết chết ta của ngày trước một cách trọn vẹn!

Ta hất chiếc cốc trên bàn, tiếng vỡ giòn ta vang lên, ta tức giận: “Huynh đừng nói bằng giọng đường hoàng chính trực như thế, huynh chẳng qua là vì bản thân huynh mà thôi! Huynh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, huynh coi ta là cái gì? Đàn ông các người đều giống hệt nhau, trong lòng đều chỉ nghĩ đến nhân nghĩa, danh tiếng, địa vị, quyền thế, đạo nghĩa, huynh có bao giờ từng nghĩ cho ta? Huynh khinh thường nữ nhân như vậy ư?”

Tiểu Ngư nghe thấy động tĩnh liền xông vào: “Nương nương!”

Nhìn thấy chúng ta, nàng ấy sững người.

“Cút ra ngoài!”

Tiểu Ngư lập tức đóng cửa đi ra.

Ta nhìn thẳng Dương Lâm, đây là lần đầu tiên ta nổi nóng như vậy trong suốt bao nhiêu năm.

Ta đã nhẫn nhịn quá lâu rồi.

Hắn hít sâu một hơi nói: “Không phải nam nhân chúng ta không tôn trọng nàng, là nàng xưa nay chưa từng tôn trọng chúng ta. Bất luận là ở đâu, lúc nào, nàng từng thỉnh cầu sự giúp đỡ của chúng ta chưa? Nàng từng thật lòng nói với ta những lời tận sâu trong tim nàng chưa? Trong khi nàng đang đùa giỡn với chúng ta, thì làm sao nàng có thể mong rằng chúng ta sẽ thật lòng với nàng? Trước giờ ta không thể hiểu nổi con người nàng, vậy nàng bắt ta phải yêu điều gì ở nàng đây?”

Ta nghiến răng, bình tĩnh trở lại: “Vậy là bây giờ huynh đã tỉnh ngộ rồi nên muốn rời xa ta?”

“Không, ta chưa tỉnh ngộ, ta vẫn hi vọng nàng là Bạch Ngân của ngày xưa, nhưng ta biết ta không thể thay đổi được nàng.”

“Cho nên huynh chỉ còn cách tự trừng phạt mình?” Ta cười nhẹ.

Ta biết người như hắn mà ra chiến trường, da ngựa chưa bọc thây thì hắn chưa trở về.

Ai cũng có nghiệp chướng của mình, nghiệp chướng của Hà Tịnh Đan là Hoàng thượng, nghiệp chướng của tiểu thư là lương thiện, nghiệp chướng của Hoàng thượng là trọng tình, nghiệp chướng của đại thần trong triều là quyền thế, nghiệp chướng của Dương Lâm là đạo nghĩa và trách nhiệm.

Vậy nghiệp chướng của ta thì sao?

Ta không biết.

Hình như hắn không còn muốn nói chuyện cùng ta nữa, chỉ đáp: “Dương Lâm ta cả đời chưa từng cầu xin ai.”

Hắn phất vạt áo bào, quỳ xuống trước mặt ta, “Bây giờ chỉ cần xin Hoàng Thái hậu có thể phái thần ra trận giết giặc, bảo vệ nước nhà, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trong kiếp này của thần.”

Đường đường là một trang nam nhi, một Dương Lâm mình đồng da sắt.

Người cứu ta khỏi nước sôi biển lửa hết lần này đến lần khác, người từng nói yêu ta, người từng vì ta mà vào hoàng cung, người luôn đứng trong bóng tối bảo vệ ta.

Hắn đã quỳ trước ta.

Ta từ trên cao nhìn xuống hắn.

Ta đi đến bước đường này chỉ để hắn quỳ gối trước ta sao?

Nhìn bóng trăng chiếu qua cửa sổ dịch chuyển trên người hắn, tiếng mưa xuân rả rích lớn dần, như thể muốn chôn vùi tất thảy mọi thứ xung quanh.

Ta hít sâu một hơi: “Được, bản cung đồng ý với ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui