Ngày hôm sau Tiểu Ngũ không đến lớp, ba ngày sau tin Tiểu Ngũ mất tích và qua đời bất ngờ lan truyền khắp trường.
Tin đồn có nhiều phiên bản, mỗi phiên bản còn kinh khủng hơn phiên bản trước, có người nói là ngộ độc, khi chết mặt xanh mét, mắt lồi ra, cả lưỡi thè ra ngoài; có người nói nhảy lầu, đập nát xác, não bắn tung tóe; còn có người nói tai nạn giao thông, nửa người bị cuốn vào bánh xe, biến dạng không ra hình người...
Bạn bè xôn xao bàn tán, thầy cô im lặng khiến mọi người càng suy đoán phức tạp thêm.
Danh Tiểu Tứ do dự lâu ở dưới nhà, nhìn quanh rồi mới quyết định lên. Nhà Tiểu Ngũ ở tầng 4 tòa nhà cũ này. Thiếu Tiểu Ngũ và anh Tiểu Thương, cầu thang hẹp trở nên bẩn thỉu.
Gõ cửa sắt xám, đầu tiên là mùi thuốc tẩy hôi nồng nặc xộc vào mũi, suýt khiến Tiểu Tứ hắt hơi.
Thấy là Tiểu Tứ, Tiểu Thương mất một lúc mới phản ứng mời cô vào. Những ngày qua Tiểu Tứ đến vài lần nhưng Tiểu Thương không ở nhà, anh nói ngoài ca đêm ở bệnh viện, thời gian còn lại đi tìm em gái, mệt quá mới về nghỉ. Đôi mắt đỏ ngầu, râu ria xồm xoàm của anh khác hẳn vẻ thanh lịch ngày trước.
Ai chịu liên tiếp cú sốc chắc cũng khó mà ổn định tinh thần, Tiểu Tứ thở dài. Chỉ cách đây 3 tháng, vụ nổ khí đốt xảy ra ở nhà người thân nuôi hai anh em, khiến vợ chồng chủ nhà cùng con trai lớn hơn Tiểu Thương 2 tuổi thiệt mạng trong đám cháy. Theo lời kể, khi lực lượng cứu hộ lôi xác ra, đã bị cháy thành than, thảm không dám nhìn. May Tiểu Ngũ đi mang cơm cho anh tối hôm đó nên hai anh em thoát nạn. Vụ việc gây chấn động một thời, lên sóng tin tức.
Mặc dù mất nguồn sống sau thảm kịch, Tiểu Thương sắp trưởng thành nên vác hết trách nhiệm nuôi hai người, coi như hoàn toàn độc lập.
Căn nhà này Tiểu Thương thuê sau thảm họa, tuy cũ kỹ chật hẹp nhưng theo cách nào đó là tổ ấm thực sự của hai anh em. Vì vậy trước đây khi Tiểu Tứ đến chơi, dù nhỏ hẹp nhưng luôn được dọn dẹp sạch sẽ, trang trí ấm cúng.
Nhưng bây giờ, tất cả cửa kính đóng kín, rèm cũng kéo chặt, khiến ban ngày vẫn tối tăm. Nhà bừa bộn, ngoài mùi thuốc tẩy còn pha lẫn mùi gì khác khiến Tiểu Tứ hơi khó thở.
"Có tin tức gì của Tiểu Ngũ không?" Tiểu Tứ hỏi thẳng vào vấn đề.
"Không." Giọng Tiểu Thương bình thản nhưng kỳ lạ.
"Sau khi chia tay ở quán trà sữa, cậu ấy không liên lạc gì à?"
"Ừ, tối hôm đó em ấy không về." Tiểu Thương cúi đầu. Rồi như bỗng nhận ra đó là em gái nuôi nấng bao năm, anh đập mạnh bàn trà đứng phắt dậy hỏi dồn: "Đúng rồi! Người cuối cùng gặp em ấy là am! Em ấy có nói gì với em không?!"
Có lẽ những cú sốc lớn và mệt mỏi kéo dài khiến phản ứng trở nên chậm chạp, Tiểu Tứ nghĩ như vậy. "Không... không nói gì đặc biệt... " Nhớ lại tình huống lúc đó với Tiểu Ngũ, Tiểu Tứ thấy lòng thắt lại. "Anh đừng quá vội vàng, không có tin xấu có thể là tin tốt đấy. " Dừng một chút, Tiểu Tứ lại thử hỏi nhẹ nhàng: "Hay là báo cảnh sát đi?" Trước đó qua điện thoại Tiểu Tứ cũng đề nghị báo cảnh sát, nhưng không hiểu sao Tiểu Thương rất ghét cảnh sát, nhất quyết không chịu báo.
Đợi mãi không thấy Tiểu Thương trả lời, thậm chí còn cúi đầu xuống, Tiểu Tứ đành bỏ cuộc. "Tiểu Thương, anh ổn chứ?"
"Tôi? Tôi sao chứ?" Lần này Tiểu Thương không ngẩng đầu, chỉ nhướng mắt lên tột cùng, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ, trông rất giống đang lộn mắt.
Bị ánh mắt kỳ quái đó nhìn chằm chằm, Tiểu Tứ thấy một luồng lạnh từ xương sống chạy lên, cả giọng nói cũng lắp bắp. "Là... chuyện người thân của anh... và chuyện hôm đó chúng ta nói..."
Nửa ngày sau. "Trà sữa có ngon không?" Tiểu Thương bỏ ngoài tai lời Tiểu Tứ, bất thình lình hỏi.
"Hả?" Tiểu Tứ không ngờ Tiểu Thương lại hỏi câu này, sững sờ.
Bị đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm, Tiểu Tứ thấy tóc gáy dựng đứng, cái lạnh từ sống lưng lan ra khắp người.
"Trà sữa có ngon không?" Tiểu Thương lạnh lùng nhắc lại.
"Ngon... rất ngon..." Giọng Tiểu Tứ run lên.
Tiểu Thương cười kỳ lạ.
Ra khỏi nhà Tiểu Ngũ, Tiểu Tứ cảm thấy tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Quán trà sữa! Từ ngữ đó lóe lên trong đầu cô. Nhớ lại chuyện hôm đó ở quán, nhớ khuôn mặt sẹo của ông đàn ông lùn mập, nhớ những lời Tiểu Ngũ nói trước quán...
Có lẽ có thể tìm ra manh mối ở đó, Tiểu Tứ cuối cùng quyết định như vậy, nhưng cô không để ý bóng người trong áo khoác xám đứng sau góc tường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...