Trường quân đội Huyền Hoàng được xây dựng trên một hoang đảo cách đất liền vô cùng xa.
Mỗi người tốt nghiệp từ trường quân đội Huyền Hoàng đều sẽ trở thành một nhân vật lớn, cho nên người mỗi năm đến trường này chưa bao giờ dưới vạn số.
Tuy nhiên mỗi năm trường quân đội Huyền Hoàng chỉ tuyển nhận một trăm người.
Cho dù là nam hay nữ, chỉ cần bạn có bản lĩnh thông qua đợt khảo nghiệm, như vậy là có thể ngồi lên thuyền đi tới trường quân đội Huyền Hoàng.
Nhưng được trường quân đội này tuyển chọn không có nghĩa là bạn có thể tốt nghiệp.
Ngôi trường này tuy mỗi năm chỉ tuyển một trăm người nhưng cũng chỉ có năm người được tốt nghiệp mỗi năm.
Nếu như năm thứ nhất bạn không thể tốt nghiệp, như vậy liền tiếp tục luyện tập, chờ đợi năm thứ hai tốt nghiệp.
Mà năm thứ hai không thể tốt nghiệp liền chờ đến năm thứ ba.
Cứ như vậy tính xuống, cho đến lúc tốt nghiệp hoặc là bỏ học.
Trường quân đội Huyền Hoàng thành lập đã được mười năm, mỗi năm đều sẽ lưu lại chín mươi người, nhân lên chính là chín trăm người.
Có lẽ sẽ có một số ít người từ bỏ, nhưng là những người tiếp tục kiên trì lại càng nhiều.
Cho dù là vì danh, vì lợi hay vẫn là vì nỗ lực của bản thân, đều sẽ kiên trì.
Mỗi năm người tiến vào trường quân đội Huyền Hoàng đều phải cạnh tranh cùng mấy trăm lão binh lẫn tân binh.
Những người này mỗi người đều là trên vạn người trổ hết tài năng, có người đã trải qua mười năm huấn luyện, biến thành tinh anh trong tinh anh, thành tinh anh siêu việt, khó khăn lớn đến mức làm người khó có thể tưởng tượng được.
Năm nay địa điểm trường quân đội Huyền Hoàng chiêu sinh là tại thành phố S.
Vì vậy Niệm Mị ngồi trên máy bay đi đến thành phố này.
Vừa xuống máy bay cô liền thấy được địa điểm báo danh trong thông báo của trường quân đội Huyền Hoàng là một tòa nhà văn phòng!
Gọi xe taxi đi về phía toà văn phòng, nhưng cách tòa văn phòng còn năm kilomet thì kẹt xe.
Thời gian báo danh chỉ có nửa giờ, mà hiện tại cách thời gian bắt đâu báo danh chỉ còn có mười phút.
Nếu như đi bộ đến tòa văn phòng đó ít nhất mất năm mươi phút, mà nếu chạy thì cũng phải mất đến nửa giờ.
Niệm Mị xuống xe, một đám người chạy như bay qua người cô, chạy về phía trước.
Những người này hẳn là đều là đi báo danh.
Móc ra một viên kẹo cao su, ném vào trong miệng.
Bước chân Niệm Mị khẽ nâng, thân ảnh giống như quỷ mị xuyên qua góc đường.
Mười phút sau, báo danh bắt đầu, thân ảnh Niệm Mị xuất hiện ở trước cửa tòa nhà văn phòng.
Khác xa với biển người tấp nập trong tưởng tượng của cô, nơi này không có một bóng người.
Niệm Mị nhướng mày, nhìn thoáng qua tòa nhà hơn hai mươi tầng, cửa lớn kéo một cái biểu ngữ, mặt trên viết “Khảo hạch cửa thứ nhất, báo danh mời lên lầu mười tám.”
Kẹo cao su trong miệng bị Niệm Mị phun vào thùng rác bên cạnh, trên mặt treo nụ cười nhàn nhã, bước chân đi thẳng về phía tòa nhà.
Khảo hạch cửa thứ nhất? Rõ ràng là lúc trên xe taxi cũng đã bắt đầu khảo hạch!
Tòa nhà chỉ có mấy người lao công lớn tuổi, không có lấy một người làm công tác.
“Á!”
Một người lao công không cẩn thận té ngã trên mặt đất, nhóm người lao công lập tức vây quanh qua.
“Người tới, có người té ngã!”
“Bên kia cái người trẻ tuổi kia, có thể đưa ông ấy đi đến bệnh viện được không?”
Niệm Mị không có bất kì phản ứng gì, bước chân vẫn tự đắc như cũ.
“Này, tên nhóc bên kia!”
Trong đó có một người lao công nổi giận.
Niệm Mị hơi hơi quay đầu, nhìn về phía người lao công đó.
“Ông đang gọi tôi à?”
“Không phải cậu thì còn có thể là ai? Mau đưa ông ấy đến bệnh viện, ông ấy ngã rồi! Chúng ta đều già cả rồi, không thể đưa ông ấy đi được!”
“Ông ta ngã đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?” Niệm Mị nhàn nhã tươi cười hơi đổi, lạnh lùng nhìn qua mấy người, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía cửa thang máy.
“Người trẻ tuổi bây giờ sao lại không có lương tâm như thế…”
Mặc kệ âm thanh trách cứ phía sau có lớn đến mức nào đi chăng nữa, thì Niệm Mị vẫn leo vào thang máy như trước.
Chờ khi cửa thang máy đóng lại, người lao công "lớn tuổi" ngã trên mặt đất kia liền lưu loát đứng lên, từ trong lòng ngực móc ra một bộ đàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...