Tra Nữ Tiến Công
"Ọe!" Hoa Nhị ói ra một ngụm máu tươi rồi ngước mắt trừng A Ly.
Trong ánh mắt nàng ta đầy oán hận và tràn ngập sát ý không hề che giấu chút nào.
Hoa phụ nhìn nữ nhi của mình hộc máu không khỏi cảm thấy một chân A Ly đá có hơi mạnh.
"Công tử đây là có ý gì?"
Niệm Mị tiến lên hai bước, đứng chắn trước mặt A Ly.
"Là ta không biết cách dạy bảo nô tài, đã khiến tiểu thư bị thương, mong ngài thứ lỗi!"
Hoa phụ thấy Niệm Mị ra mặt, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ hơi bất mãn nhìn A Ly.
Niệm Mị lại móc ra một món đồ từ trong lòng ngực, nhét vào trong tay Hoa phụ.
"Đây là chút bồi thường cho tiểu thư! Không biết như vậy có đủ hay không nhỉ?"
Hoa phụ chăm chú nhìn vào, là bảo bối tốt! Đôi mắt lập tức sáng rõ.
"Công tử sao có thể lại nói như vậy? Chỗ bị thương của tiểu nữ hoàn toàn không đáng giá nhiều đến như vậy!"
Diệu Mạc Ngôn nghe vậy cũng có chút tò mò thứ Niệm Mị đưa là cái gì.
Chỉ là góc độ nhìn của hắn lại không thấy được đồ vật trong tay Hoa phụ, vì vậy đành phải thôi!
"Vậy thì ta xin cáo từ!" Niệm Mị giơ tay ôm quyền cáo từ với Hoa phụ.
Hoa phụ cũng ôm quyền đáp lại, nhẫn ban chỉ trên tay cũng vì thế mà lộ ra ngoài.
"Công tử đi thong thả, lần sau nếu có chuyện gì thì lão phu nhất định sẽ hết sức tương trợ!"
"Nhất định!"
Niệm Mị gật gật đầu, rảo bước rời đi! Diệu Mạc Ngôn cũng nhìn theo hướng Niệm Mị rời đi.
Không biết vì sao mà người này lại khiến hắn cảm thấy rất không thích hợp!
Sau khi bóng dáng của Niệm Mị biến mất, thì tầm mắt Diệu Mạc Ngôn mới chuyển về phí trên người Hoa phụ.
Ngọc ban chỉ tản ra ánh sáng lấp lánh, làm con ngươi của hắn hơi co lại.
Hắn bước vài bước tới trước người Hoa phụ, vươn tay nắm lấy tay Hoa phụ.
"Cái này ở đâu mà có?"
Hoa phụ bị hành động của Diệu Mạc Ngôn làm cho giật mình.
"Ngươi làm gì thế?"
"Ta hỏi cái này ở đâu nà người có?"
Diệu Mạc Ngôn trừng thẳng nhìn Hoa phụ, lạnh lẽo cùng sát ý trong mắt không chút nào che dấu!
Hoa phụ bị hắn làm cho kinh hoảng, nhưng mà dù sao thì ông ta cũng là một lão thương nhân nhiều năm, cũng đã gặp qua rất rất nhiều người không nói lý lẽ, nên trước mặt Diệu Mạc Ngôn cũng không hề sợ hãi.
"Ngươi buông tay ta ra!"
Tay Diệu Mạc Ngôn càng nắm càng chặt, ẩn ẩn có ý muốn bóp gãy tay Hoa phụ.
"Ta hỏi lại một lần nữa, cái nhẫn ban chỉ này từ nơi nào mà có?"
Hoa phụ cũng nổi giận, nhìn một đám nô bộc cứ đứng đó như vậy tức giận lại càng lớn thêm.
"Một đám ngu xuẩn, đứng làm gì? Mau kéo hắn ra cho ta!"
Nô bộc lập tức ra tay đánh tới.
"Diệu vệ!"
Diệu Mạc Ngôn lạnh lùng truyền ra, thì một đám hắc y nhân liền từ các phương hướng lao tới cầm kiếm vây quanh ở bên người Diệu Mạc Ngôn, mũi kiếm chìa thẳng phía những nô bộc đó.
Nhóm nô bộc bị dọa không dám cử động.
Hoa phụ cũng không có phản ứng nào.
Làm sao lại có nhiều người giấu ở trong phủ ông ta như vậy?
"Diệu Mạc Ngôn, ngươi..."
Hoa phụ còn chưa nói xong, thì một mũi kiếm liền nhắm ngay yết hầu của ông ta, làm lời nói còn lại bị nghẹn trong cổ họng.
"Ngươi có nói hay không?"
Ánh mắt Diệu Mạc Ngôn híp lại, tay cầm kiếm không hề có chút run rẩy.
Tử vong uy hiếp cận kề, giờ phút này Hoa phụ mới cảm giác được sợ hãi bao quanh.
"Là...!Là công tử kia vừa mới cho ta!"
"Mau đuổi theo cho ta!"
Trách không được lúc đó hắn lại cảm thấy người kia có chỗ không thích hợp.
Bởi vì quần áo của y rõ ràng chính là thiên tơ tằm trong mật thất của hắn dệt thành!
Một nửa hắc y nhân nhanh chóng đuổi theo hướng hai người Niệm Mị vừa rời đi lúc nãy.
Niệm Mị ngồi trên nóc nhà Hoa phủ, một thân nữ trang dưới ánh mặt trời.
A Ly hiện tại đã biến trở về hình dáng hồ ly, lười biếng ghé vào bên người Niệm Mị.
"A Ly, bọn họ đang đuổi về phía nào thế nhỉ?"
Một đám hắc y nhân đứng trước cửa Hoa phủ nhìn mấy cái ngã rẽ trước mặt hơi hơi có chút rối rắm.
Cuối cùng một đám người chia nhau ra rồi rời đi.
Không nhận được câu trả lời, Niệm Mị mỉm cười nhìn trò khôi hài còn chưa kết thúc trong viện Hoa phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...