Đem đồ trong tay giao cho Hoa phụ, đáy mắt Niệm Mị hiện lên chút trào phúng.
Đây là cái gọi là thân tình sao! Vì chút tiền tài, ích lợi mà không chút do dự bán đi nữ nhi thân sinh của mình!
Quả nhiên, lòng người chính là thứ không đáng tin nhất!
Những thứ gọi là tình cảm kiên định, cũng chỉ là dựa trên cơ sở không ảnh hưởng tới lợi ích cá nhân mà thôi!
Chỉ có khi bản thân trở nên mạnh mẽ, thì mới đảm bảo cho mình có được cuộc sống tốt hơn!
Đồ đưa đến tay Hoa phụ rồi thì Niệm Mị liền cáo từ!
Hoa phụ vốn định giữ lại nhưng mà thái độ của Niệm Mị rất kiên quyết nên ông đành phải thôi.
Niệm Mị vừa rời khỏi thư phòng thì Hoa phụ liền đem vòng hổ phách đeo lên cổ, nhẫn ban chỉ cũng lấy ra đeo lên ngón tay.
Giơ tay về nơi có ánh sáng ngoài cửa, Hoa phụ khẽ kêu lên một tiếng tán thưởng.
"Hàng tốt! Đúng là hàng tốt!"
"Cộc cộc! Lão gia!"
Tiếng đập cửa cùng giọng nói của gã sai vặt vang lên.
"Có chuyện gì thế?" Lúc này tâm trạng Hoa phụ vô cùng thoải mái, giọng điệu nói chuyện cũng ôn hòa đi rất nhiều.
"Lão gia, Nhị nhi tiểu thư trở về thăm người ạ!"
Giọng nói của gã sai vặt từ ngoài cửa truyền đến, trong giọng có chút hưng phấn.
Nhị nhi tiểu thư là chủ tử tốt nhất mà hắn từng gặp qua, nếu Nhị nhi tiểu thư trở về thì có lẽ trong phủ cũng có rất nhiều hạ nhân vui sướng.
"Ừ.
"
Hoa phụ lên tiếng, đóng cửa sổ lại rồi rời khỏi thư phòng.
Bước chân Niệm Mị nhẹ nhàng thích ý, thong thả đi dạo trong hoa viên của Hoa phủ, nàng nhẩm tính thời gian.
Khi Niệm Mị cách cửa lớn Hoa phủ chỉ còn mấy bước thì một đôi người bỗng xuất hiện.
Một nam một nữ nắm tay nhau đi đến.
Trên mặt nữ nhân mang theo nụ cười hồn nhiên điềm đạm, nam nhân cũng ôn hòa tuấn nhã, thật là một đôi bích nhân.
Niệm Mị mỉm cười với hai người, bước chân không hề ngừng lại.
Nụ cười trên khuôn mặt Hoa Nhị bỗng chốc cứng đờ, sắc mặt hoảng loạn, vô ý thức buông tay Diệu Mạc Ngôn.
Vốn dĩ ban đầu Diệu Mạc Ngôn và Hoa Nhụy cũng chỉ cầm hờ không chặt, nàng ta buông ra như vậy trực tiếp làm tay hai người tách rời.
Ánh mắt Diệu Mạc Ngôn híp lại, nguy hiểm nhìn về phía Hoa Nhị.
Hoa Nhị cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Thấy thế Diệu Mạc Ngôn chuyển tầm mắt tới trên người Niệm Mị.
Cả người y mặc một bộ y phục màu lam, nụ cười ôn hòa quý phái.
Diện mạo có thể so với thượng tiên, lãnh ngạo xa cách, nhưng cố tình nụ cười của y lại ôn hòa có lễ.
Khí độ thong dong, không chút nào thua với vị Thái tử mà trước đây hắn đã gặp qua.
Người có khí độ như vậy tuyệt đối là người có lai lịch bất phàm.
Nhưng mà người này không phải là quý công tử gặp trên đường hôm đó sao?
Diệu Mạc Ngôn lại nhìn sang Hoa Nhị đang cúi đầu, tay bên cạnh người hơi hơi nắm chặt.
Niệm Mị cười rồi gật đầu với hai người, chào hỏi qua, sau đó bước qua hai người rời đi.
Mà trên mặt Diệu Mạc Ngôn không có một chút biểu cảm.
Lúc Niệm Mị đi sát vai thì Hoa Nhị nháy mắt vươn tay, bắt lấy cánh tay Niệm Mị, rồi dúng ánh mắt đáng thương mang theo khẩn cầu mà nhìn nàng.
Bước chân Niệm Mị dừng lại, khó hiểu quay lại nhìn về phía Hoa Nhị.
Mặt Hoa Nhị bỗng tái nhợt, lắc đầu nhìn nàng.
"Nàng ấy đây là?"
Niệm Mị chuyển ánh mắt về phía Diệu Mạc Ngôn, dường như có chút khó hiểu.
Sắc mặt Diệu Mạc Ngôn trở nên xấu đi, bắt lấy tay Hoa Nhị nhéo thật mạnh.
Hoa Nhụy ăn đau vội buông lỏng Niệm Mị ra.
"Nếu thân thể của nàng ấy không ổn thì ngươi hẳn là phải mang nàng ấy đi gặp đại phu, ngươi làm như vậy là không đúng!"
"Không liên quan đến ngươi!"
Diệu Mạc Ngôn lạnh lùng phun ra mấy chữ rồi kéo Hoa Nhị rời đi.
"Không, ta không muốn!" Sắc mặt Hoa Nhị càng thêm tái nhợt, sợ hãi nhìn Diệu Mạc Ngôn rồi lại dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Niệm Mị.
"Công tử cứu ta!"
Sắc mặt Niệm Mị rối rắm, tựa như không biết có nên ra tay hay không.
Vừa lúc Diệu Mạc Ngôn kéo Hoa Nhị tới một cái ngã rẽ, ánh mắt Hoa Nhị liền lộ ra tuyệt vọng.
"Dừng tay!"
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...