Tra Nữ Tiến Công
Nha hoàn muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Ánh mắt Diệu Mạc Ngôn hung ác nham hiểm nhìn nha hoàn.
"Ngươi nói cái gì?"
Nha hoàn bị Diệu Mạc Ngôn dọa sợ nên cũng không dám dấu diếm, vội đáp: "Phu nhân nói nàng ấy không cần ngài nữa nên đã! rời đi rồi!"
Vừa nghe nha hoàn nói vậy Diệu Mạc Ngôn liền nhớ tới tờ hưu thư ngày hôm qua Niệm Mị viết kia.
"Đáng chết!"
"Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!"
Nha hoàn tưởng Diệu Mạc Ngôn nói mình, vội vàng quỳ xuống xin tha.
"Ngươi mau đi gọi người tìm phu nhân về cho ta!"
Diệu Mạc Ngôn cau mày, vốn dĩ cho rằng nàng chỉ đang làm ầm ĩ nhưng lại không ngờ là sự thật!
Không cần hắn nữa? Nàng ta cho rằng nàng ta không cần là có thể không cần được sao? Cho dù là không cần đi chăng nữa, thì cũng là hắn không cần nàng mới phải! Khi nào lại đến phiên nàng không cần hắn!
Sau khi nha hoàn rời đi thì Diệu Mạc Ngôn cũng rời khỏi sân của Hoa Hinh, nhanh chóng đi đến thư phòng.
Con dấu mỗi của mỗi người đều độc nhất vô nhị, nếu có người dám làm giả thì chính là tội lớn, phải xét nhà.
Cho nên Diệu Mạc Ngôn chưa từng hoài nghi con dấu đó là giả.
Hiện tại hắn chỉ mong những thứ trong phòng tối kia không bị mất thôi.
Chỉ là chuyện con dấu của hắn vẫn còn phải chờ điều tra rõ ràng.
Lúc trước chỉ vì kích động cho là Niệm Mị làm, nhưng Niệm Mị lại rời đi trước cả hắn, mà hắn lại là người khóa cửa cho nên không có khả năng là nàng!
Như vậy sẽ là ai đây? Chỉ hy vọng không phải là nàng!
Mặc kệ là ai, chỉ mong sao đồ vật trong mật thất không bị lấy đi!
Đó chính là cơ nghiệp trăm năm của Diệu gia nhà hắn!
Diệu Mạc Ngôn cẩn thận đóng cửa thư phòng lại, nhìn khắp nơi, sau khi khác định không có ai mới cẩn thận mở mật thất.
Ánh sáng dạ minh châu trong mật thất chiếu lên vàng bạc lóa mắt làm người có chút cảm giác hoảng hốt!
Sau khi thích ứng với ánh sáng trong mật thất, Diệu Mạc Ngôn mới bắt đầu kiểm kê đồ vật còn lại.
Chờ khi hắn kiểm tra tới từng hộc, lúc mở ra thì phát hiện vật bên trong đã biến mất khiến cả người hắn trở nên luống cuống.
"Sổ sách của ta đâu?"
Bên trong sổ sách đều là một số chuyện không mấy tốt đẹp, nếu như lưu truyền ra ngoài!
Diệu Mạc Ngôn không dám nghĩ tiếp nữa, liền bắt đầu tìm kiếm từng hộc một.
Không có, không có, không có!
Tất cả đều không có!
"Là ai! Rốt cuộc là ai làm!"
Đôi mắt Diệu Mạc Ngôn đỏ sậm làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Nhưng mà đáp án cho chuyện này, hiển nhiên không có kết quả.
Diệu Mạc Ngôn đỏ cả mắt, lại tìm mở mấy cái hộc bí mật khác.
Nhưng bên trong đương nhiên cũng không có gì.
Diệu Mạc Ngôn đấm một quyền lên mặt đất, mặc kệ cho máu tươi tràn ra.
"A! Đáng chết, nếu tìm được ngươi, ta nhất định phải đem ngươi chém thành nghìn mảnh!"
Đồ vật cất giấu trong mấy cái hộc kia đều là đồ của Diệu gia mà hắn quý trọng nhất, tất cả đều có giá trị liên thành.
Nhưng hiện giờ tất cả đều đã không còn.
Khuôn mặt anh tuấn của Diệu Mạc Ngôn vặn vẹo, hai mắt đường như sắp tràn ra máu tươi.
Qua một canh giờ, Diệu Mạc Ngôn mới làm mặt bình tĩnh rồi rời khỏi mật thất.
——
Trên đường xuất hiện một công tử khí chất cao quý lại ôn nhuận như ngọc.
Dung nhan tuyệt sắc, khóe miệng vừa vặn gợi lên độ cung ôn hòa.
Hắn ôm trong lòng ngực một con hồ ly màu đỏ, tay trắng nõn vuốt ve đầu hồ ly dịu dàng.
Hình thành một bộ tranh tuyệt mỹ, chẳng có ai muốn đến phá hư phong cảnh mỹ lệ này.
Dọc theo đường đi có không ít nữ tử liếc mắt đưa tình với hắn, mà hắn cũng sẽ trả lại một cái mỉm cười xa cách lại có lễ phép khiến không biết bao nhiêu người đỏ mặt.
Cho dù là nam tử ghen ghét hắn cũng không thể sinh ra địch ý với hắn được.
"Á!" Một nữ tử ngã trước mặt quý công tử, đánh vỡ bức tranh mỹ lệ kia làm tất cả nữ tử chung quanh tức giận trừng mắt nàng ta.
Một tay Niệm Mị vuốt ve A Ly, trên khuôn mặt treo nụ cười dịu dàng nhìn thoáng qua nữ tử bị ngã kia, rồi liền xoay người nhìn về phía một nữ tử bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...