Sứ thần cười nói: "Không có không có, là công chúa quá nhát! Nên đã làm Dực Hoàng chê cười rồi! Như vậy thì chuyện liên hôn...?"
Dực Hoàng xua xua tay nói: "Không liên."
Nụ cười Sứ thần cứng lại, gượng gạo cười nói: "Một khi đã như vậy...!Thôi thì thần xin cáo lui!"
"Trẫm muốn cưới công chúa Diệp Tuyết của Diệp quốc! Không phải liên hôn! Mà là cầu cưới!"
Vẻ mặt sứ thần khiếp sợ.
"Cái này...!Cái này...!Cái này!"
Toàn bộ đại thần Dực Quốc đều giật mình, nhưng nghĩ đến tên Dực Hoàng vừa mới kêu lên, tất cả đều ngậm miệng lại.
Mạch Phỉ có thể nói là cái tên cấm kị gọi trong toàn bộ Dực Quốc, trước kia có vài vị đại thần có quyền uy nói vài câu không tốt về Mạch Phỉ liền trực tiếp bị Dực Hoàng ra lệnh cho người kéo xuống chém đầu.
Nếu không đề cập tới Mạch Phỉ, như vậy Dực Hoàng tuyệt đối là một vị hoàng đế tốt, nhưng nếu chuyện gì có dính dáng đến Mạch Phỉ thì ai dám nói câu không phải, thì một giây sau Dực Hoàng sẽ liền biến thành bạo quân, lạm sát kẻ vô tội!
Tất cả đại thần Dực Quốc đều cúi đầu, phảng phất như không hề nghe thấy Dực Hoàng nói gì cả.
Dực Hoàng cười nói: "Trước tiên sứ giả có thể ở lại Hoàng cung, ngày mai trẫm sẽ chuẩn bị sính lễ ổn thỏa, rồi phái hộ vệ tốt nhất đưa sứ giả trở về Diệp quốc!"
"Được được được!"
Ngày hôm sau, chuyện Dực Hoàng cầu cưới công chúa Diệp quốc liền truyền khắp tứ quốc.
Màn đêm buông xuống, thai nhi của Triệu Mẫn không ổn, sau khi mời thái y đến khám xong liền bắt đầu tĩnh dưỡng trong cung của mình.
Dực Hoàng cái gì cũng không biết, tự tay mình chuẩn bị đại điển phong hậu cho Diệp Tuyết.
Nửa tháng sau Diệp Tuyết mặc một bộ áo cưới màu đỏ, được ám vệ hoàng gia hộ tống từ Diệp quốc tới Dực quốc.
Buổi sáng hôm nay, Dực Hoàng đã tới sớm chờ ở ngoài cửa thành, mà toàn bộ phi tần hậu cung lại đứng ở phía sau hắn, ngay cả Triệu Mẫn đang dưỡng thai hơn nửa tháng ở trong cung cũng tới.
Đôi mắt Triệu Mẫn đỏ bừng, trên mắt toàn bộ đều là quần thâm.
Cả người gầy yếu, chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà thoạt nhìn cứ như đã hơn ba mươi.
Một chiếc xe ngựa màu tím xa hoa chậm rãi tiến tới, màn lụa màu tím bị gió thổi tung lên, thân ảnh màu đỏ bên trong như ẩn như hiện.
Trên mặt Dực Hoàng hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Xe ngựa cuối cùng cũng ngừng ở trước mặt Dực Hoàng, một thái giám chạy tới ghé vào phía dưới xe ngựa.
Một bàn tay trắng nõn vươn ra từ trong xe ngựa, rồi cả người cũng chậm rãi từ bên trong đi ra.
Áo cưới màu đỏ, trên đầu cài một cái trâm bạch ngọc đơn giản.
Giữa vầng trán trơn bóng điểm một đóa hoa đào màu hồng phấn.
Một đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người, nhưng mà trên mặt ôn hòa không phai lại làm mê hoặc kia tan đi vài phần.
Nữ nhân đeo một tấm khăn lụa mỏng màu đỏ, khuôn mặt như ẩn như hiện, cũng không khó nhìn ra đây là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Một tay nàng vén màn xe lên, một tay ôm hồ ly.
Dực Hoàng đi tới bên xe ngựa, đưa tay tới trước mặt nữ nhân này.
Khăn tay Triệu Mẫn cầm đã bị nàng ta xiết chặt đến gần như muốn xé rách, cảm giác giống như giây tiếp theo liền sẽ biến thành hai mảnh.
Nữ nhân trên xe ngựa lấy một chiếc khăn tay trong người mình ra, đặt lên tay Dực Hoàng làm hắn khó hiểu nhìn nàng.
Nữ nhân hé mở môi đỏ, ôn hòa nói: "Dơ!"
Thái giám đang quỳ rạp trên mặt đất nghe lời nữ nhân vừa nói liền sợ tới mức run bần bật, sợ Dực Hoàng không cao hứng liền lấy hắn ra làm chỗ trút giận.
Ai ngờ khi Dực Hoàng nghe thấy lời này lại không giận dữ phất tay áo đi luôn như tưởng tượng mà đứng ở nơi đó cười ha ha.
"Ha ha! Ha ha ha!"
Niệm Mị cũng dịu dàng cười, đem tay đặt ở trên tay Dực Hoàng, tay hai người cùng nắm cách một chiếc khăn.
Niệm Mị xuống xe ngựa, liền buông lỏng tay Dực Hoàng ra, trực tiếp đi về phía Dực thành.
Dực Hoàng an tĩnh đi theo phía sau nàng.
A Ly từ trong lòng Niệm Mị nhảy ra ngoài, nhào về phía Triệu Mẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...