"Bịch.
" một thân ảnh rơi xuống trước mặt Dực Hoàng.
Nam nhân trung niên trên dưới bốn mươi quỳ rạp trên mặt đất nôn ói, Dực Hoàng đi tới trước mặt ông ta.
"Vương thái y!"
Vương thái y ngẩng đầu, thấy là Dực Hoàng, dọa sợ lập tức từ bò biến thành quỳ.
"Tham kiến! "
Chưa đợi Vương thái y nói xong Dực Hoàng liền đánh gãy lời nói của ông ta.
"Mau lại nhìn nàng một chút!"
Vương thái y nhìn khắp nơi, rồi nhìn thấy Niệm Mị đang nằm trên mặt đất.
Vội vàng bò qua cầm lấy tay nàng xem mạch.
"Hoàng! Hoàng Thượng! Mạch hoàng phi! đã không còn mạch đập!"
Vương thái y sợ hãi quỳ gối trước mặt Dực Hoàng, không dám ngẩng đầu.
"Nói năng hàm hồ!" Dực Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp một chân đá văng Vương thái y, ôm Niệm Mị đi về phía Thái Y Viện.
Vương thái y bị đá phun ra một búng máu, quỳ rạp trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Thân ảnh Dực Hoàng nhảy lên trên tường trên ngói hoàng cung, nụ cười dịu dàng với khuôn mặt không một giọt máu của Niệm Mị làm sắc mặt Dực Hoàng càng trở nên tái nhợt.
Mạch Phỉ đã chết! Đây là kết quả mà toàn bộ Thái Y Viện đã giám định ra.
Cho dù Dực Hoàng không muốn tiếp thu nhưng hắn cũng không có cách nào xoay chuyển trời đất.
Thân thể Niệm Mị được đặt tại cung Mạch Phỉ, còn Dực Hoàng thì nhốt mình trong Ngự thư phòng một ngày một đêm, ra lệnh có dù có kẻ nào, có chuyện gì cũng không được đến quấy rầy hắn.
Chờ đến ngày hôm sau Dực Hoàng mở cửa ra, thì cả người hắn suy sụp hẳn, đôi mắt đã đỏ bừng, mái tóc đen cũng đã nhiễm sợi bạc, trên cằm có rất nhiều râu ngắn lúng phúng, cả người lôi thôi vô cùng.
Viên công công đứng bên ngoài Ngự thư phòng, thấy Dực Hoàng ra, muốn nói nhưng rồi lại thôi.
"Nói đi!"
"Hoàng Thượng, đêm qua cung Mạch Phỉ xảy ra hỏa hoạn!"
"Ngươi, ngươi nói cái gì?"
"Cung Mạch Phỉ! xảy ra hoả hoạn!" Viên công công có chút lo lắng nhìn Hoàng Thượng nhà mình.
"Không thể nào!" Dực Hoàng nghiêng ngả lảo đảo đi về phía cung Mạch Phỉ.
Đợi đến khi Dực Hoàng đi đến đó, thì tất cả cũng chỉ còn lại một đống hoang tàn.
Dực Hoàng ngã bệch xuống trước cửa cung, lẩm bẩm nói: "Phỉ Nhi, sao nàng lại có thể nhẫn tâm đến vậy? Ngay cả cái liếc mắt cuối cùng cũng không thể cho ta được ư?"
"Dực!" Triệu Mẫn đứng phía sau Dực Hoàng, nhìn bộ dáng đau khổ của hắn, trong lòng co rút đau đớn.
"Mẫn Nhi! Nàng nói thử đi? Vì sao nàng ấy lại rời khỏi trẫm chứ!"
Đôi mắt Dực Hoàng trống rỗng nhìn Triệu Mẫn, những lời này không biết là hắn đang hỏi Triệu Mẫn, hay là đang hỏi chính bản thân mình nữa.
"Ha!" Triệu Mẫn thốt lên một tiếng, nước mắt cũng theo đó lăn dọc xuống gò má của nàng!
"Vậy chàng đã đem ta đặt ở vị trí nào đây?"
"Không, không phải! Mẫn Nhi! Ta chỉ có mình nàng!" Dực Hoàng lấy lại tinh thần, nhìn Triệu Mẫn nước mắt giàn giụa, trong lòng hơi hơi đau xót.
Cuối cùng nàng vẫn là người mà hắn yêu nhất! Có lẽ bởi vì Mạch Phỉ rời đi cho nên hắn có chút không thích ứng nên mới vậy! Người hắn yêu là Mẫn Nhi, sao có thể đau khổ vì Mạch Phỉ được đây!
Dực Hoàng ôm Triệu Mẫn, trong đôi mắt không có một chút cảm xúc.
"Đi thôi! A Ly!" Niệm Mị vỗ vỗ hồ ly trong lòng ngực.
"Chủ nhân, cô cứ đi như vậy sao?" Hồ ly chi chi kêu hai tiếng.
"Còn chưa có kết thúc đâu!"
Sau khi yêu phi họa quốc - Mạch Phỉ chết đi thì trong hậu cung của Dực Hoàng lại có nhiều thêm một người sủng phi không rõ.
Sủng phi này khuôn mặt bình thường, sủng phi này sủng quan lục cung!
Nhưng mà Triệu Mẫn bị truyền người ngoài truyền thành Sủng phi sủng quan lục cung giờ phút này lại đang vuốt ve bụng mình.
Bên trong đã có một đứa nhỏ khoảng ba tháng.
Mạch hoàng phi đã chết nửa năm, mà tình cảm giữa nàng ta và Dực cũng càng ngày càng tốt! Nhưng mà nàng ta biết người trong lòng của Dực lại không phải là nàng ta!
Dù cho nàng ta có là người xuyên không đi chăng nữa, thì vẫn bại dưới tay nữ nhân kia!
Nữ nhân kia đã thành ánh trăng sáng trong lòng Dực, một nốt chu sa không thể nào xóa nhòa!
Mà nàng ta nhận được chẳng qua chỉ là sự sủng ái, chẳng có một chút ái tình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...