Tra Nữ Tiến Công
"Nguyện ý đi theo ta chứ?"
"Dạ?" Mê Nguyệt có chút không rõ ý tứ của Niệm Mị.
"Em nguyện ý làm Đại cung nữ bên người ta chứ?" Niệm Mị dịu dàng lặp lại lần nữa.
Lần này Mê Nguyệt nghe hiểu lời nói của Niệm Mị.
Nhưng nàng không vội đồng ý mà ngược lại có chút bất an, ngón tay xoắn xoắn góc áo.
"Nhưng mà, em chỉ là một cung nữ thấp kém."
"Không sao cả, nếu như em đồng ý thì tối nay em liền mang theo dồ đạc tới tìm ta."
Niệm Mị nói xong, rồi quay người rời đi.
Mê Nguyệt ngơ ngác nhìn bóng lưng Niệm Mị, cảm thấy có một loại cảm giác không chân thật.
Nàng đây là được ông trời chiếu cố ư? Đại cung nữ ư, trước nay nàng chưa từng nghĩ tới có được cơ hội như vậy!
Nàng có nên chấp nhận là Đại cung nữ không đây? Mạch hoàng phi đúng là thật sự rất dịu dàng, thật sự muốn làm cung nữ bên người nàng.
Phía sau cây đại thụ, một bóng người đứng ở nơi đó, đôi mắt nhìn theo hướng Niệm Mị rời đi mà cau mày.
Màn đêm buông xuống, một thân ảnh vàng lóe lên chậm rãi về phía cung Mạch Phỉ.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Giọng nói bén nhọn của thái giám vọng vào toàn bộ cung Mạch Phỉ.
Trên người Niệm Mị vẫn một thân áo lụa trắng, nhắm mắt nằm trên ghế quý phi.
Trước lúc trời tối Mê Nguyệt đã tới cung của Niệm Mị.
Hiện tại nàng đang mặc trên người y phục Đại cung nữ, an tĩnh đứng bên cạnh Niệm Mị.
Nghe thấy âm thanh của thái giám, nàng khẩn trương cầm theo góc áo.
Trong tiềm thức của nàng đối với hoàng thượng toàn bộ là sợ hãi cùng tôn kính.
Thấy Niệm Mị không có ý đứng dậy đi nghênh đón, nên Mê Nguyệt nghĩ rằng Niệm Mị đang ngủ, nhẹ giọng thử gọi: "Nương nương!"
"Ừ!" Niệm Mị lên tiếng.
"Hoàng thượng tới!"
"Biết!"
Mê Nguyệt:...
Dực hoàng bước vào cung của Niệm Mị, liền thấy Niệm Mị nằm trên ghế quý phi ở trong sân.
Một thân áo lụa trắng thực hợp với dung nhan an tĩnh khi ngủ, ánh đèn mông lung càng khiến cho nàng có một vẻ đẹp lạ thường.
Hơn nữa bản thân nàng cũng đã rất đẹp, càng nhìn càng thêm yêu nghiệt.
Tâm Dực hoàng không chịu khống chế mà lạc mất một nhịp.
"Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Dực hoàng trực tiếp lướt qua một đám cung nhân đang hành lễ, đi thằng về phía Niệm Mị.
Càng tới gần càng thấy rõ khuôn mặt Niệm Mị, không còn là loại xinh đẹp mà mông lung nữa.
Trên mặt nàng rõ ràng không thua với lúc mông lung kia, thậm chí còn đẹp hơn vài phần.
"Phỉ Nhi?" Dực hoàng nhẹ giọng gọi.
Thanh âm ôn nhu đến cực điểm.
Người không biết còn tưởng rằng hắn đã yêu Niệm Mị đến mức nào nữa.
"Ừ." Niệm Mị vẫn không có mở mắt, lười biếng lên tiếng.
Dực hoàng khẽ cau mày một chút rồi nhanh chóng dãn ra.
Động tác nhỏ đến mức cũng không ai thấy hắn cau mày.
"Nàng làm sao vậy? Vì sao hôm nay lại lãnh đạm với trẫm như thế? Là trách trẫm hôm qua không đến tìm nàng sao?" Dực hoàng tiếp tục giả vờ ôn nhu.
"Không phải, chỉ là nhớ tới người nhà đã bị hoàng thượng giết mà thôi!"
Ôn nhu trên mặt Dực hoàng khẽ nứt.
"Phỉ Nhi sao lại nói vậy, đó là bởi vì phụ thân nàng phạm vào tội lớn, trẫm cũng là bất đắc dĩ thôi!"
Mắt Niệm Mị cuối cùng cũng mở, khóe miệng theo bản năng gợi lên một độ cong nhất định, nghiêm túc nhìn Dực hoàng rồi nhẹ nhàng nói: "Hoàng thượng, ta không yêu người!"
Tâm của Dực bỗng nhiên luongs cuống một chút.
Biểu cảm trên mặt rạn nứt hoàn toàn, trực tiếp xoay người.
"Phỉ Nhi đừng nên nói mê sảng, ngày mai trẫm lại đến thăm nàng."
Niệm Mị nhìn Dực hoàng chạy trối chết, ý cười trên môi càng thêm dịu dàng.
"Ta cũng không có nói mê sảng nha! Ta thật sự không yêu ngươi!"
Cả đám cung nữ trong cung Mạch Phi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Cái gì các nàng cũng không hề nghe, đều không nghe thấy gì hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...