"Hà Tâm! Cô mau ra đây!"
Khương Dương gõ cửa một hồi lâu vẫn không thấy ai đáp lại liền trực tiếp gọi lớn.
Niệm Mị chống cằm, ánh mắt vẫn ôn hòa nhìn về phía cổng viện.
"Hà Tâm!"
Gọi liên tiếp vài lần cũng không thấy ai trả lời, Khương Dương liền đá mạnh vào cổng.
Đúng lúc này có người dân đến đưa rau đưa dưa cho Niệm Mị.
Cô ấy vừa thấy có hai tên ăn xin doạ người, một tên còn đang đập cửa, cô liền lập tức chạy tới nắm lấy tay Khương Dương rồi bắt đầu la:
"Anh là ai? Đập cửa nhà em Hà làm cái gì? Muốn bị đánh hay sao hả?"
Khương Dương bị chửi một trận liền lảo đảo.
Vốn đang tức giận đầy bụng, bây giờ lửa giận lại ngút ngàn.
Hắn dùng sức muốn hất tay người kia ra nhưng có làm thế nào cũng không thể hất nổi.
"Tôi là chồng của Hà Tâm, còn cô là ai? Muốn xen vào chuyện của người khác à?"
Ánh mắt Khương Dương nhìn về phía người vừa tới, tập trung nhìn vào hóa ra là một người phụ nữ.
A Vân giữ tay Khương Dương, ánh mắt cô ấy lướt nhìn Khương Dương từ đầu đến chân.
Cô ấy nhìn sao cũng thấy đây là một tên ăn mày, sao có thể là chồng của em Hà được.
Hơn nữa cô cũng không nghe e ấy bảo rằng mình có chồng.
Không đúng, em Hà hình như đã từng có một người chồng...
"À, hoá ra là anh à! Khương Dương!"
Không biết A Vân nghĩ tới điều gì liền một tay đẩy ngã Khương Dương trên mặt đất.
Niệm Mị đã giúp cho thôn của các cô nhiều thứ như vậy.
Hơn nữa, thôn của các cô có được như ngày hôm nay cũng là do một tay Niệm Mị ban cho.
Tất cả những điều mà Niệm Mị làm cho cả thôn, không ai là không ghi nhớ.
Hơn nữa, dạo gần đây luôn có một vài bà bảy dì tám đến thăm, mấy người dân ở đây cũng quen rồi.
Hơn nữa, trong một năm này, các thôn dân được ăn thịt dồi dào, đến cả phụ nữ của thôn cũng có sức lực khá lớn.
Việc đối phó với một tên Khương Dương ấy ngày rồi không được ăn cơm, đối với A Vân chỉ xem như là một bữa ăn sáng.
Khương Dương lập tức ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt tràn ngập tức giận.
"Nhìn cái gì mà nhìn, lúc trước anh hãm hại em Hà, lúc li dị với em ấy sao không nói rằng mình là chồng của em ấy đi?"
"Hãm hại cô ta?" Vừa nghe thấy mấy chữ này, Khương Dương hoàn toàn bùng nổ.
Trong một năm vừa qua, từ mà hắn nghe nhiều nhất chính là ba chữ này.
Hãm hại Niệm Mị? Hắn hãm hại cô ta bao giờ?
Vốn dĩ là cô ta đánh hắn, nhưng những người này lại khăng khăng rằng hắn hãm hại cô ta.
Những người nhìn thấy hắn đều bày ra vẻ mặt khinh thường, chuyện buôn bán cũng ảm đạm, tất cả đều trắng tay.
Cũng là bởi vì hắn 'hãm hại' Niệm Mị.
Nghĩ đến đây, Khương Dương đứng lên, vẻ mặt tối tăm làm A Vân thấy thế có chút sợ hãi.
Lúc này, cổng nhà Niệm Mị bỗng mở ra.
"Tẩu tử, vào đây đi!" Giọng nói của Niệm Mị thanh đánh gãy cuộc tranh cãi của hai người.
A Vân vội cầm theo giỏ rau dưa trong tay rồi chạy đến bên người Niệm Mị.
Một tay Niệm Mị đang cầm cung nỏ, một tay khác thì bưng một cái mâm, trên mâm đặt một cái đùi gà.
Cô tựa vào cửa rồi cười ôn hoà nhìn hai người.
"Các người muốn có đồ ăn à?"
Bọn họ vừa nghe thấy liền đói.
Mấy ngày không ăn cơm khiến hai người đều đem tất cả mọi chuyện vút hết sau đầu, chẳng suy nghĩ được gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên tay Niệm Mị.
Ánh mắt Niệm Mị nhẹ nhàng đảo qua hai người rồi lại dừng lại trên đùi gà trong tay mình.
Hai người này đã từng để Hà Tâm tranh thức ăn với chó.
Vậy thì...!
"Ở chỗ này của tôi cũng chỉ có một cái đùi gà, hai người các người ai muốn ăn đây? Mau nhận lấy này!"
Giọng nói dịu dàng của Niệm Mị vang lên, mâm trong tay liền rời đi.
Ngay sau đó cô kéo A Vân vào cửa, phanh một cái đóng cửa lại.
A Vân có chút ngơ ngác.
"Em gái, sao em lại cho bọn họ đồ ăn thế?"
Niệm Mị cười nhận lấy rau dưa trong tay A Vân, vừa đi vừa nói: "Tẩu tử, em biết mình nên làm gì mà.
Nhưng mà chuyện này tự em sẽ giải quyết, chị đừng quan tâm, cứ về trước đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...