Qua mười lăm phút, Khương Nghiên liền bưng đồ ăn đi ra.
Một đĩa rau xanh, còn có một đĩa dưa chua cùng với cơm.
"Ăn cơm!"
Khương Nghiên đứng tại cửa lớn rống một tiếng, Niệm Mị liền mở ra cửa phòng.
Không biết có phải là do ngây người trong phòng bếp khá lâu rồi hay không mà cách nói chuyện của bà ta cũng nhanh nhẹn lên.
"Đem đồ ăn bưng tới, gọi con trai bà lên ăn!"
Niệm Mị tựa lên trên cửa, nhẹ nhàng nhìn Khương Nghiên.
"Cái gì? Gọi con trai tao ăn?"
Khương Nghiên đang bưng đồ ăn bỗng nhiên dừng lại, không thể tin được mà nhìn Niệm Mị.
"Mày không phải nói tao làm cho mày à? Sao lại bao con trai tao ăn?"
Ánh mắt Niệm Mị nhẹ nhàng nhìn về phía đồ ăn mà bà ta đang bưng, lập tức trở nên ghét bỏ, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như trước.
"Bà làm thứ này là cho heo ăn à? Tôi cũng không dám ăn! Ai biết ăn xong có chết hay không mà nói? Cho nên một là bà ăn, hai là cho con trai bà ăn, dù sao không thể lãng phí!"
Khương Nghiên nghe vậy tay nắm chặt thành cú, bà ta vốn làm để cho Niệm Mị ăn, cho nên liền đổ hết một gói thuốc diệt chuột vào trong đó, nếu ăn thật thì chắc chắn sẽ chết người.
Muốn để bà ta ăn? Bà ta cũng không có muốn chết? Cho con trai bà ta ăn cũng không được, như vậy chỉ có...
"Bang."
Khương Nghiên một tay đem đồ ăn trong tay đổ hết xuống đất, nổi giận đùng đùng nhìn Niệm Mị, chỉ là sợ hãi trong mắt bà ta lại không thể nào tránh khỏi đôi mắt của Niệm Mị.
"Mày cái ả đàn bà thật là không biết tốt xấu, tao đã tốt bụng làm cho mày ăn thế mà mày lại không muốn ăn! Như vậy thì tốt, chúng ta ai cũng không ăn! Chờ con trai tao tỉnh lại, tao liền nói nó bỏ mày!"
Niệm Mị nghe vậy liền đánh giá cái đình viện cũ nát này một chút, quả thật mục đích của cô đã đạt được, cho nên cô cũng không nghĩ ngốc tại nơi này! Vì thế xoay người vào nhà.
Chỉ chốc lát sau cô liền dẫn theo Khương Dương ra tới, Khương Dương bị Niệm Mị ném mạnh xuống đất, sau đó cô ngồi xổm xuống, đấm xuống người Khương Dương.
Khương Dương nhanh chóng liền chậm rãi mở mắt, ánh mắt hắn còn có chút mê mang.
"Con ơi, con cuối cùng cũng tỉnh rồi!"
Một khuôn mặt sưng to mập mạp bỗng xuất hiện trong tầm mắt Khương Dương, dọa hắn lập tức ngồi phắt dậy.
"Bà là ai thế? Đừng có gọi bậy, tôi cũng không phải là con trai bà!"
"Mẹ là mẹ của con đây! A Dương ngay cả giọng của mẹ con cũng nghe không ra nữa sao?"
Khương Nghiên đi phía trước lay vài cái, đầu Khương Dương thanh tỉnh cũng không ít, cũng nghe ra giọng của Khương Nghiên.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
"Mẹ thì còn lại sao được, còn không phải cái con tiện..."
Khương Nghiên phẫn nộ nhìn Niệm Mị, đang chuẩn bị định nói tiện tì thì thấy ánh mắt nhẹ nhàng của Niệm Mị, sau đó liền nói không nổi nữa.
Phong cách vừa chuyển, bà ta liền khóc lên.
"Con trai à, con mau bỏ ả ta đi! Có một đứa con dâu như vậy thì nhà chúng ta không làm ăn gì được hết cả! Tê!"
Nước mắt chảy tới miệng vết thương trên mặt bà ta làm làm bà ta đau đến mức lập tức ngừng nước mắt.
Khương Dương vừa nghe, tức khắc nổi giận, lập tức từ trên mặt đất đứng lên.
"Cái gì? Hà Tâm mày đánh tao thì thôi đi, còn dám đánh cả mẹ tao, hôm nay xem tao dạy dỗ mày như thế nào!"
Niệm Mị vẫn nhẹ nhàng cười với hắn, Khương Dương giơ tay lên, vừa thấy nụ cười ấy của Niệm Mị liền cảm thấy cằm của mình đau quá, rồi hắn nghĩ đến giá trị vũ lực của Niệm Mị, chỉ có thể không cam lòng mà đành buông tay.
Nhưng mà vẫn như cũ giận dữ trừng mắt nhìn Niệm Mị.
"Được! Tao đánh không lại mày, nhưng tao nhất định phải bỏ mày!"
"Được nha!"
Niệm Mị trả lời vô cùng dứt khoát, làm Khương Dương không thể không trợn to hai mắt nhìn.
Ở chỗ này một kẻ bị hưu bỏ không khác gì với kẻ bị gia đình vứt bỏ.
Ở địa phương như vậy, một người phụ nữ nếu không có nhà, vậy thì cũng không khác nào là giết cô ta.
Nhà mẹ đẻ sẽ không cần cô ta, cũng sẽ không có ai muốn cưới cô ta cả.
Vốn rằng dùng hưu thư bỏ để uy hiếp Niệm Mị, nhưng lại không nghĩ rằng cô lại đáp ứng một cách dứt khoát như vậy.
Điều đó làm Khương Dương lại có chút không muốn hưu cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...