Bố mẹ Kiều Hiểu Tinh vừa nhớ con gái vừa mong ngóng được bế cháu ngoại, cô dù không muốn cũng phải về nước.
Hai người ngồi phi cơ riêng của Ngôn Tử Kỳ, lúc xuống sân bay đã là 4 rưỡi chiều.
Trái ngược với thời tiết ấm áp ôn hoà ở Rhodes, nhiệt độ ở Bắc Thần xuống còn rất thấp.
Kiều Hiểu Tinh nhìn dòng người tấp nập xung quanh, thấy trong lòng vô cùng bồi hồi.
Có lẽ đây là cảm giác của một người xa quê hương lâu ngày mới được trở về.
Ngô Huy đã chờ sẵn ở sân bay, hai người lên xe một lúc lâu, Kiều Hiểu Tinh mới phát hiện đường đang đi không phải đường về nhà.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Ngôn Tử Kỳ gõ gõ ngón trỏ lên mặt kính đồng hồ trên tay, giọng nói có chút nghiêm túc.
“Còn 1 tiếng nữa là Cục Dân Chính hết giờ làm việc, nếu bây giờ đi ngay thì chắc chắn sẽ kịp đến đăng kí kết hôn.”
“Đăng kí kết hôn?” Kiều Hiểu Tinh ngớ người ra hỏi lại.
Cô không ngờ việc đầu tiên anh muốn làm khi về nước lại là đi đăng kí kết hôn.
“Đúng vậy, đăng kí kết hôn.” Ngôn Tử Kỳ gật đầu khẳng định chắc nịch.
“Nhưng anh làm gì có sổ hộ khẩu của em?”
“Trộm được.”
Kiều Hiểu Tinh vừa tức cười lại vừa cảm động, hai vành mắt không nhịn được đỏ hồng lên.
Hoá ra đây là lí do trước khi lên đường ra sân bay để về nước, anh dặn tới dặn lui cô nhớ mặc áo sơ mi trắng bên trong.
“Bảo bối đừng khóc, trôi mất lớp trang điểm, lát nữa chụp ảnh sẽ không xinh đâu.” Anh ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.
Cục Dân Chính cách sân bay 20 phút đi xe, nhưng Kiều Hiểu Tinh lại cảm thấy 20 phút này chỉ như một cái nháy mắt, vèo cái đã trôi qua.
Cô còn chưa chuẩn bị tâm lí sẵn sàng thì xe đã tới nơi rồi.
Ngôn Tử Kỳ cởi dây an toàn cho cả hai, sau đó mở cửa xe bước ra ngoài.
Kiều Hiểu Tinh bỗng dưng cảm thấy căng thẳng khác thường, tim đập nhanh hơn gấp mấy lần.
Anh đi vòng sang mở cửa xe cho cô, thấy cô có vẻ hồi hộp, anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, ghé mặt lại gần hôn nhẹ lên môi cô một cái như muốn trấn an tinh thần, giọng nói vô cùng trầm ấm: “Chúng mình có Tiểu Thang Viên rồi còn gì?”
Sau đó anh ngừng lại như đang suy nghĩ, cuối cùng bổ sung một câu.
“Tin tưởng anh.”
Kiều Hiểu Tinh nhìn sâu vào mắt anh, thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt đen thẫm như mực đang toả sáng lấp lánh đó, tâm trạng của cô dần dần thả lỏng.
Trong lúc vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ, cô đã bị anh kéo vào Cục Dân Chính, Tiểu Thang Viên giao lại cho Ngô Huy.
Bên trong đại sảnh, nhân viên công vụ đi đi lại lại xem chừng rất bận rộn, các đôi nam nữ ngồi trên hàng ghế chờ, khuôn mặt ai nấy đều rạng ngời hạnh phúc.
Ngô Huy đã đến làm thủ tục hẹn trước mấy ngày nên hai người bọn họ không cần lấy số xếp hàng, cứ thế đi thẳng vào phòng đăng kí.
“Xin hỏi họ tên của cô.” Chị gái nhân viên Cục Dân Chính đến đầu cũng không ngẩng lên, cây bút trên tay bắt đầu di chuyển.
“Kiều Hiểu Tinh.”
“Giới tính?”
“Tất nhiên là nữ ạ…”
“Tuổi?”
“20.”
“Mới 20 thôi à?” Lúc này chị gái mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, nhìn một hồi rồi chép miệng.
“Nhìn dáng người cô còn thon thả thế này, chắc là mới mang thai được 2 3 tháng thôi nhỉ?”
“Chị gái, em có con trai 5 tháng tuổi rồi.” Kiều Hiểu Tinh nghe chị gái nhân viên Cục Dân Chính nói vậy thì dở khóc dở cười.
Chị gái đó nghĩ vậy cũng có lí, thời đại này thanh niên có xu hướng kết hôn ngày càng muộn, thậm chí nhiều người còn không muốn kết hôn, trừ khi bác sĩ bảo cưới.
Làm gì có ai lại muốn được gả sớm như cô?
“Do nhà gái ôm con chạy trốn, ngày nào nhà trai còn chưa rước được vào cửa, ngày ấy vẫn còn ăn chưa ngon ngủ chưa yên.” Ngôn Tử Kỳ nhàn nhạt đáp, nụ cười thấp thoáng trên môi.
“Này em gái, có thật em tự nguyện kết hôn không hay là bị ép buộc? Em cứ yên tâm mà nói với chúng tôi, nhà nước sẽ bảo vệ quyền lợi của em.” Chị gái dùng ánh mắt nghi ngại gặng hỏi.
Ngôn Tử Kỳ: “…”
Kiều Hiểu Tinh cười chuyển chủ đề: “Chứng nhận ly hôn cũng làm ở đây đúng không?”
Câu nói đùa này làm cho nhóm nhân viên đang làm việc gần đó nhịn không được bật cười thành tiếng.
Ngôn Tử Kỳ ngồi bên cạnh thoắt cái mặt đen như đáy nồi.
Sau khi điền xong giấy tờ đăng kí, hai người được hướng dẫn đi chụp ảnh.
Hôm nay cả Kiều Hiểu Tinh và Ngôn Tử Kỳ đều mặc áo sơ mi trắng bên trong, phông nền chụp ảnh màu đỏ sau lưng lại càng tôn lên nhan sắc của cả hai.
Người thợ chụp ảnh nhìn đôi nam nữ đang mỉm cười trước ống kính, không khỏi ngẩn ngơ mất mấy giây.
Ông làm nghề này được gần 30 năm rồi, đã từng gặp qua rất nhiều cặp đôi đẹp cả chồng lẫn vợ, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy một cặp đôi hoàn hảo đến như vậy.
Cả quá trình đăng kí kết hôn rất thuận lợi, sau khi nhân viên đóng dấu cái cộp, hai người đã trở thành vợ chồng hợp pháp.
Chỉ tới khi chiếc dấu được đóng xuống, hai tờ giấy chứng nhận màu đỏ được đưa tới tay hai người, Kiều Hiểu Tinh mới ngỡ ngàng nhận ra một điều.
Bọn họ thực sự kết hôn rồi!
Cầm trong tay giấy chứng nhận kết hôn đi ra ngoài, Ngôn Tử Kỳ không hiểu tại sao tự nhiên thấy bầu trời mùa đông u ám bỗng trở nên trong xanh đến lạ.
Anh đứng bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn trời mây, khóe miệng hơi cong lên, mang theo ý cười vui vẻ nói: “Thời tiết hôm nay thật đẹp.”
Kiều Hiểu Tinh thấy Ngôn Tử Kỳ không có vật đựng, sợ anh làm rơi hoặc để quên trên xe, liền bảo anh đưa giấy chứng nhận cho mình cất vào túi xách, đợi về nhà sẽ đưa lại cho anh.
Nhưng cô nói thế nào anh cũng không chịu, Kiều Hiểu Tinh gặng hỏi, hồi lâu sau anh mới rất không tình nguyện mà trả lời: “Anh sợ em chơi xấu, cầm đi đổi lại thành giấy chứng nhận ly hôn.”
Cô vừa cười khanh khách vừa thề thốt mới ôm được hai tờ giấy chứng nhận vào trong ngực.
Ngô Huy cười tươi rói nói lời chúc phúc, sau đó trả lại Tiểu Thang Viên cho Kiều Hiểu Tinh rồi đóng cửa xe tiễn hai người một đoạn.
Trên đường về nhà, cô cầm giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ ngắm nghía, trong lòng nhất thời vô cùng xúc động.
“Có phải thấy chúng mình rất có tướng phu thê không?” Ngôn Tử Kỳ tươi cười hỏi cô.
Lật qua lật lại chán chê một hồi để xem cái gọi là tướng phu thê mà anh nói nằm ở đâu, cô mới cất hai tờ giấy chứng nhận đăng kí kết hôn vào trong túi xách, rút cục cũng không còn cảm giác hồi hộp như lúc nãy nữa.
“Bà xã, anh đang rất hạnh phúc.
Từ giờ em phải gọi anh là ông xã.”
Ngôn Tử Kỳ vừa dứt lời, Kiều Hiểu Tinh lập tức bĩu môi: “Anh có biết bây giờ là thời đại nào rồi không? Giới trẻ làm gì có ai gọi như vậy nữa.
Quê mùa chết đi được.”
Anh bị cô bắt bẻ nhưng không giận mà chỉ hơi nhướng mày, còn thích thú hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ giới trẻ các em thường gọi nhau như thế nào?”
“Giới trẻ các em? Ngôn tiên sinh, anh cũng chưa già đến mức đấy đâu.”
“Bảo bối, anh đã hơn 30 tuổi rồi, hoàn toàn đủ tư cách gọi em là đứa trẻ con.”
“Vậy ngủ với trẻ con có tư vị gì? Có phải rất có cảm giác phạm tội đúng không?” Hai người yêu nhau ở bên nhau một thời gian, người này thường sẽ bị ảnh hưởng bởi tính cách của người kia.
Kiều Hiểu Tinh càng ngày càng độc mồm độc miệng giống ai đó, rất không khách khí mà đả kích anh.
“Rất kích thích.
Rất chặt.
Rất nhiều nước.
Rất nghiện.” Ngôn Tử Kỳ lần lượt nói ra một loạt những từ ngữ ái muội, càng nghe Kiều Hiểu Tinh càng đỏ mặt.
Cô cảm thấy đúng là mình vừa tự lấy đá đập vào chân mình rồi.
“Ngôn Tử Kỳ, anh đúng là cái đồ vô sỉ!”
Anh ghé người lại gần, vừa nói vừa khẽ thổi hơi vào tai cô: “Quay lại chuyện ban nãy đi, anh muốn biết em sẽ gọi anh là gì? Anh yêu? Baby? Hay là honey?”
Hơi thở ấm nóng mang theo mùi nước hoa nam tính của anh làm cô hơi rùng mình, Kiều Hiểu Tinh lập tức đưa tay đẩy mặt anh ra: “Tập trung lái xe đi!”
Nhìn thấy dáng vẻ thẹn quá hoá giận của cô, Ngôn Tử Kỳ cười ha hả một tiếng sau đó nhấn chân ga.
Vừa về đến nhà, anh đã lấy trong túi xách của cô hai tờ giấy chứng nhận màu đỏ, cẩn thận chụp lại rồi đăng lên vòng bạn bè, còn tag cả cô vào: “Anh yêu em, Kiều Hiểu Tinh.”
Nửa phút sau, một bức ảnh giống hệt xuất hiện trên vòng bạn bè của Kiều Hiểu Tinh: “Em cũng yêu anh, Ngôn Tử Kỳ.”
Danh sách bạn bè WeChat của anh lập tức bùng nổ, mọi người liên tục nhắn tin chúc phúc.
Chu Hành: “Tiên đồng ngọc nữ, trời đất tác hợp nha!”
Phú nhị đại A: “Lão đại, chúc anh và chị dâu trăm năm hòa hợp!”
Chủ xí nghiệp B: “Lão già, chúc hai người sớm ngày bước vào nấm mồ hôn nhân.”
Thiếu gia C: “Anh Ngôn, chúc anh và chị dâu sớm sinh quý tử.”
Tô Minh Viễn cũng gửi một tin nhắn cho Kiều Hiểu Tinh: “Tinh Tinh, em phải thật hạnh phúc nhé.”
…
Buổi tối hôm đó, hai người vừa mới nấu nướng xong thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
Kiều Hiểu Tinh ra mở cửa, bên ngoài là bố mẹ của Ngôn Tử Kỳ đang ngập ngừng, cả hai không ai có can đảm bước vào trong.
“Chào hai bác.” Cô có chút bất ngờ, nghiêng người sang một bên.
“Mời hai bác vào nhà.”
Ngôn Tử Kỳ đeo tạp dề cầm đôi đũa ngó đầu ra xem, vừa thấy cảnh này liền đặt đôi đũa lên bàn ăn, thong thả đi đến ôm Kiều Hiểu Tinh vào trong ngực.
“Ai vậy em?”
Lại còn hỏi? Chắc chắn là đang giả vờ giả vịt!
Kiều Hiểu Tinh định lùi ra sau để tránh đường thì eo thon đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, má phải bị ai đó thơm nhẹ.
Cô liếc mắt nhìn người nào đó đang diễn trò, nghiêng đầu tránh né đôi môi anh.
“Bố mẹ anh đến đấy."
Lúc này Ngôn Tử Kỳ mới giả bộ bất ngờ, ngẩng mặt lên nhìn hai người ngoài cửa, giọng điệu không lạnh không nóng hỏi: “Hai người vừa mới đến sao? Có chuyện gì vậy?”
“Bố mẹ…” Trần Yến Uyển đứng khép nép ngoài cửa, nhìn Ngôn Tử Kỳ một cái rồi lại quay sang phía Kiều Hiểu Tinh, xấu hổ cúi đầu.
“Kiều Hiểu Tinh, hôm nay bác đến đây là để xin lỗi cháu.”
Trong suy nghĩ của bà, có lẽ cô còn giận, thậm chí là hận bà lắm.
Kiều Hiểu Tinh sớm đã đoán được ý định của bà.
Cô nắm chặt tay Ngôn Tử Kỳ rồi lại thả lỏng, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: “Hai bác vào nhà rồi nói chuyện, ngoài này lạnh lắm.”
Trần Yến Uyển không tự chủ lén nhìn con trai.
Thấy Ngôn Tử Kỳ ung dung như không muốn tránh đi, Kiều Hiểu Tinh huých anh một cái.
“Sao anh cứ đứng chắn trước cửa nhà thế, định không cho hai bác vào hả?”
“Bố mẹ vào trong đi.” Ngôn Tử Kỳ lúc này mới bình tĩnh nói, anh đưa tay kéo cửa rồi ôm cô tránh sang một bên nhường lối cho hai người lớn vào trong nhà trước, toàn bộ quá trình tay anh vẫn luôn đặt trên eo cô không chịu rời.
Trần Yến Uyển không tin vào tai mình, con trai bà vừa gọi bà là mẹ!
Bà vừa mới vào nhà đã lùi lại một bước, hơi cúi đầu trước Kiều Hiểu Tinh.
“Ngày trước là do bác làm sai.
Hôm nọ bác đã qua nhà cháu tạ lỗi với ông bà Kiều, bây giờ bác muốn đích thân đến gặp cháu để nói một lời xin lỗi chân thành nhất.
Những chuyện không vui trong quá khứ, chúng ta xí xoá, được không cháu?”
Khi cô nghe được những lời này, trong lúc nhất thời, tâm tình có chút xúc động.
Trần Yến Uyển tính cách vốn cao ngạo, hôm nay lại chịu mất mặt mà đi xin lỗi cô, chứng tỏ bà đã vì con trai mà bỏ xuống cái tôi, hoặc là bà đã thực sự thay đổi.
Lời xin lỗi này dù không biết có mấy phần thành ý, nhưng cô vẫn nhận.
Thấy Kiều Hiểu Tinh tự nhiên im lặng, bà cũng không biết nói gì thêm, ngại ngùng nhìn cô rồi lại liếc về phía đứa nhỏ đang tròn xoe mắt nằm trong nôi.
Đó chính là cháu nội của bà!
Kiều Hiểu Tinh nhìn sang Ngôn Khang Nghi, ông cũng nhòm vào trong nôi, biểu tình thấp thỏm chẳng kém vợ ông.
Thấy bố mẹ mình nhìn cháu một cái mà vui sướng đến nhấp nhổm không yên, Ngôn Tử Kỳ cười thầm trong bụng.
Phản ứng của hai người lớn quả nhiên giống y như anh đã dự đoán trước.
“Tên ở nhà của thằng bé là Tiểu Thang Viên.” Kiều Hiểu Tinh bất ngờ lên tiếng.
“Tiểu Thang Viên, viên bánh trôi nhỏ…” Trần Yến Uyển nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Thật dễ thương.”
“Thằng bé được 5 tháng rồi.” Kiều Hiểu Tinh mỉm cười nói tiếp.
Ngôn Tử Kỳ cởi tạp dề vắt lên ghế rồi nói: “Hai người đã ăn tối chưa? Nếu không chê thì ngồi xuống ăn với bọn con cho vui.”
Anh hơi dừng lại, bổ sung thêm.
“Đồ ăn kiểu châu Âu.”
Từ đầu đến cuối Ngôn Khang Nghi vẫn luôn im lặng, đến khi nghe Ngôn Tử Kỳ lên tiếng giữ lại ăn cơm ông mới mở miệng.
“Không chê, không chê.”
Sau khi Kiều Hiểu Tinh rời đi, Ngôn Tử Kỳ gần như cắt đứt liên lạc với gia đình.
Anh muốn mẹ anh chủ động đến xin lỗi Kiều Hiểu Tinh, nếu không anh sẽ không bao giờ dẫn vợ và con trai về gặp mặt bọn họ.
Thấy con trai đăng ảnh giấy chứng nhận đăng kí kết hôn, biết nó đã về nước, hai ông bà giằng co nhau cả một buổi chiều, trong lòng nôn nóng khó nhịn, cuối cùng đành phải kéo nhau đến đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...