Vì không muốn làm không khí thêm ngột ngạt, Ngô Huy đứng dậy rời đi trước.
Lại thêm 2 tiếng đồng hồ nữa trôi qua, ngoài trời cũng đã tối, Kiều Hiểu Tinh vẫn chưa sinh.
Cô vào phòng sinh đã hơn 6 tiếng đồng hồ rồi.
Ngôn Tử Kỳ trên trán lấm tấm mồ hôi, sốt ruột như kiến bò trong chảo nóng.
Kiều Hiểu Tinh nhất quyết không chịu làm phẫu thuật, cô thều thào nói thà đau đẻ còn hơn đau mổ.
Sản phụ không muốn, bác sĩ cũng không thể tiến hành phẫu thuật.
Cuối cùng Ngôn Tử Kỳ cũng túm được một bác sĩ mới đến đang chuẩn bị vào phòng sinh: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi? Có nguy hiểm không?”
“Sản phụ xuất hiện cơn gò tử cung bất thường do quá trình chuyển dạ kéo dài, cơn gò xuất hiện dồn dập có thể làm rách cổ tử cung, rách âm đạo gây vỡ tử cung.
Thai nhi dễ bị tổn thương não, sản phụ có nguy cơ bị băng huyết sau sinh.
Chúng tôi đang chuẩn bị tiêm thuốc giảm cơn gò tử cung cho cô ấy.”
Ngôn Tử Kỳ chưa có kinh nghiệm làm bố, nghe những từ ngữ chuyên môn thì không hiểu lắm.
Nhưng khi nghe thấy mấy chữ vỡ tử cung, tổn thương não, băng huyết thì mặt mày trắng bệch.
“Tôi muốn vào với vợ tôi, mau cho tôi vào, có thể tôi sẽ giúp cô ấy sinh thuận lợi hơn.”
“Anh đã chắc chắn chưa? Rất nhiều người chồng sau khi cùng vợ vượt cạn thì không còn muốn gần gũi vợ nữa, rất ảnh hưởng đến chất lượng đời sống tình dục sau này đấy.”
“Đừng nhiều lời, mau cho tôi vào!”
Tinh Tinh của anh đau sắp ngất đến nơi rồi, quản chuyện chăn gối cái rắm!
“Được rồi, vậy thì yêu cầu anh sau khi vào phòng sinh hãy giữ bình tĩnh, tuyệt đối không thúc giục hay nổi nóng gây phiền toái cho nhân viên y tế cũng như làm sản phụ phân tâm.”
Bác sĩ thấy Ngôn Tử Kỳ kiên quyết như vậy thì cũng không phản đối, kêu y tá lấy một bộ quần áo vô trùng cho anh mặc ra ngoài, sau đó cả hai cùng vào phòng sinh.
Trong phòng cũng chỉ còn lại một bác sĩ đỡ đẻ chính và hai y tá, thêm một người mới đến là hai bác sĩ.
Lúc này Kiều Hiểu Tinh đã đau đến không còn sức để gào khóc nữa rồi, hai tay cô nắm chặt drap giường, nhìn thấy Ngôn Tử Kỳ lo lắng xông vào, phản ứng đầu tiên của cô là muốn đấm anh một cái cho bõ tức.
Bởi vì nếu như hôm nay không bất ngờ gặp được anh thì làm sao cô lại xảy ra hiện tượng sinh non chứ?
Rất may là bác sĩ nói em bé không có vấn đề gì, nếu không cô nhất định sẽ sống chết liều mạng với anh một phen!
Ngôn Tử Kỳ đến bên cạnh Kiều Hiểu Tinh, nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em đau lắm phải không?”
Nếu là những người phụ nữ bình thường chắc hẳn sẽ cắn răng chịu đựng cơn đau rồi nói dối rằng không có vấn đề gì để chồng mình bớt lo, nhưng Kiều Hiểu Tinh có bao giờ bình thường đâu?
Cô chọn cách thẳng thắn cơ!
“Tên khốn này, gãy 20 cái xương sườn cùng một lúc, anh bảo có đau không? ĐM, tôi muốn thiến anh! Tôi nguyền rủa anh kiếp sau đầu thai làm con gái để nếm thử nỗi khổ khi sinh con của phụ nữ.” Kiều Hiểu Tinh vừa mới kết thúc một cơn gò tử cung nên mới có khí lực để mắng chửi người.
Khó khăn lắm cô mới vượt qua cơn đau này, nhưng chỉ được một phút sau cơn đau khác lại ập đến.
Kiều Hiểu Tinh chưa từng trải qua sự hành xác kinh khủng như thế này, chỉ mong có thể chết quách đi cho nhẹ nợ.
Nhìn những giọt mồ hôi túa ra ướt đẫm trán cô, Ngôn Tử Kỳ nhìn thấy mà xót hết cả ruột.
“Nếu như có thể, anh thề sẽ nằm lên bàn sinh thay em chịu đựng tất cả đau đớn ngay bây giờ, chứ không cần đợi đến kiếp sau đâu.”
Anh chỉ hận mình không có khả năng quay ngược thời gian, nhất định sẽ không làm cô mang thai nữa.
Chẳng phải bây giờ y học phát triển, có cách sinh con vừa an toàn vừa không đau sao? Vì cái gì mà đến lượt Tinh Tinh của anh lại đau đến thế?
“Tinh Tinh, anh xin lỗi mà.
Cố gắng lên, anh ở đây đồng hành với em!”
Hai hàng lông mi ươn ướt của cô rung lên, khoé miệng cười yếu ớt trêu chọc anh.
“Con anh lì lợm y như một con lửng mật… Em mệt với nó quá.”
“Hình như lại sắp có cơn gò mới rồi, cố gắng một chút nhé.
Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, hai chúng ta cùng nhau cố gắng!” Ngôn Tử Kỳ đứng ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào thiết bị đo cơn gò tử cung rồi lại quay sang nhìn cô.
Không chỉ Kiều Hiểu Tinh mà các bác sĩ cũng đã rất mệt mỏi rồi, vừa thấy cô có chút tinh thần cười đùa, bác sĩ đỡ đẻ vội vã khuyến khích: “Chúng tôi đã tiêm cho cô thuốc giảm cơn gò tử cung, khi nào tôi gọi thì cô hít sâu rồi dùng sức! Nhớ là dốc hết sức lực, chỉ cần qua được ải này, đứa bé sẽ thuận lợi ra đời.
Nếu thuốc không đạt hiệu quả, chúng tôi bắt buộc phải phẫu thuật để tránh nguy cơ suy thai.”
Kiều Hiểu Tinh đau đến rã rời, cắn chặt răng hít thở thật sâu rồi rặn mạnh.
Vẫn chưa thành công.
“Nào, chúng ta thử lại một lần nữa.”
Đôi lúc nhớ lại, Kiều Hiểu Tinh vẫn luôn cho rằng ngày hôm ấy bản thân đã phải triệu hồi 200% khí lực của mình rồi ấy chứ.
Bác sĩ hết lòng động viên: “Tốt lắm, tiếp tục hít sâu rồi dùng sức nào, sắp nhìn thấy đứa bé rồi.”
“A!” Kiều Hiểu Tinh nắm lấy cánh tay của Ngôn Tử Kỳ, móng tay đâm sâu vào da thịt anh.
Thấy cô cắn môi đến mức sắp bật cả máu, Ngôn Tử Kỳ vội vàng kề bàn tay vào miệng cô.
“Tinh Tinh, nếu đau quá thì em cứ cắn mạnh vào.”
Kiều Hiểu Tinh không khách khí, ngay lập tức há miệng cắn phập xuống.
“Tinh Tinh, cố lên!”
“A!”
“Nhìn thấy đầu đứa bé rồi.
Tiếp tục hít sâu rồi lại dùng sức.
Cố lên!”
“Đầu ra rồi, Tinh Tinh, tiếp tục nào.”
“A!!!” Kiều Hiểu Tinh dồn hết sức lực toàn thân phối hợp với hướng dẫn của bác sĩ.
“Cố lên, còn một chút nữa thôi, một chút nữa thôi!” Bác sĩ kêu lớn.
“Oe oe oe…”
Khi tiếng trẻ con khóc vang lên thì Kiều Hiểu Tinh vẫn còn đang cắn chặt tay Ngôn Tử Kỳ, xung quanh dấu răng sâu hoắm đã rỉ máu, nhưng anh không hề đau đớn mà chỉ cảm thấy vừa sung sướng vừa xót xa.
Tiếng khóc của tiểu bảo bảo non nớt khiến cho trái tim người làm cha làm mẹ cũng mềm nhũn theo.
Tất cả mọi người trong phòng sinh đều nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ dùng chiếc khăn mềm mại quấn quanh người đứa bé, tươi cười nói: “Chúc mừng hai vợ chồng, là một bé trai kháu khỉnh.
Bố mẹ nếu muốn có thể thực hiện phương pháp da kề da với con.
Trẻ sơ sinh rất yếu ớt, hai người nhớ phải cẩn thận.”
Ngôn Tử Kỳ cẩn thận đón lấy cái bọc nhỏ màu lam nhạt bé xíu ôm vào lòng.
Cục cưng cứ như biết được người này là bố của nó, vừa được anh ôm liền bất ngờ ngừng khóc, mở to đôi mắt đen láy ướt đẫm nước mắt nhìn anh chăm chú.
Bàn tay anh cứng đờ, anh không biết phải bế con như thế nào, chỉ có thể theo bản năng đặt cục cưng áp vào lồng ngực của mình.
Có một thân hình bé nhỏ mềm mại không ngừng ngọ nguậy trong lòng, toàn thân anh hơi run rẩy vì sợ không cẩn thận sẽ làm em bé bị thương.
Ngôn Tử Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, trong lòng thầm tưởng tượng đến bộ dạng của con trai lúc lớn, hoàn toàn chìm vào cảm giác xúc động của người mới lên chức bố, môi mỏng khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
Con trai ngoan, sau này cùng bố xích chân mẹ con lại, không cho mẹ con chạy loạn nữa nhé!
“Tên đàn ông thối, em muốn ôm con.”
Em bé còn quá nhỏ, Ngôn Tử Kỳ cũng không dám di chuyển, đành phải luống cuống nhờ y tá.
Cô y tá nhận lấy cái bọc màu lam nhạt từ tay anh, bế thấp xuống cho Kiều Hiểu Tinh ôm.
Kiều Hiểu Tinh đặt tiểu bảo bảo lên ngực, trong lòng ngập tràn mong đợi muốn xem mặt cục cưng, bé con thấy cô cũng tròn mắt nhìn.
Cô nhìn khuôn mặt của con trai nửa ngày trời, bất giác im lặng không nói nên lời, sau đó bỗng dưng muốn khóc.
Tuy rất muốn từ chối phát biểu ý kiến nhưng cô cảm thấy vẫn phải nói gì đó cho đúng lệ, rút cục cũng chịu hắng giọng, thành thành thật thật hỏi nhỏ: “Bác sĩ, sao con tôi lại xấu như vậy? Y hệt một con khỉ nhỏ.”
Tiểu bảo bảo “oa” một tiếng khóc thét, bác sĩ cười ồ lên.
Kiều Hiểu Tinh cố gắng vuốt ve tóc tai gọn gàng, hít vào thở ra một hơi, sau đó cười nói với cô y tá: “Cô y tá ơi, chụp nhanh giúp tôi một kiểu với khỉ con này với, nhờ cô dùng filter da hồng môi đỏ cho tôi nhé.”
Khoé miệng mọi người trong phòng thi nhau co giật, lần đầu tiên thấy một người phụ nữ đau đẻ đến nỗi sắp kiệt sức đến nơi rồi mà vẫn không quên đam mê chụp ảnh.
“Bố em bé có muốn tự tay cắt rốn cho con không?” Bác sĩ cười hỏi.
“Muốn!” “Không cho!”
Hai tiếng nói đồng thanh bật thốt lên.
“Bác sĩ, đừng cho bàn tay thô kệch của anh ta động vào con tôi.”
Bố của em bé tức lắm nhưng không làm gì được, đành trơ mắt nhìn người ta cắt rốn cho con trai mình.
Sau khi chụp giúp Kiều Hiểu Tinh một tấm ảnh mẹ ôm con, cô y tá cười cười đón đứa bé vào lòng.
Vì sinh non nên em bé phải nằm trong lồng ấp một tuần.
Bé khỉ nhỏ vẫn còn đang khóc thét vì bị mẹ chê xấu rất nhanh đã được ôm đến phòng trẻ sơ sinh.
Bóng lưng cô y tá đã biến mất ở cửa ra vào mà người trong phòng sinh vẫn còn nghe được tiếng khóc vang dội vọng lại.
Kiều Hiểu Tinh nhìn được mặt con xong là có thể yên tâm mà nhắm mắt rồi.
Ngôn Tử Kỳ đến liếc mắt nhìn người ta ôm con mình đi một cái cũng không, anh run rẩy cầm cánh tay Kiều Hiểu Tinh, ra sức lay: “Tinh Tinh, Tinh Tinh! Em mau tỉnh dậy, em không được… Tinh Tinh!”
Anh hoảng loạn giống như một đứa bé đi lạc, bỗng nhiên cảm thấy cả thế giới xung quanh dường như tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trong mắt anh chỉ còn có Kiều Hiểu Tinh, khuôn mặt cô tái nhợt, toàn thân không hề động đậy.
Cảm giác khủng hoảng của nửa năm trước lại ùa về…
Tim anh như ngừng đập, anh không thể tin được, cô lại một lần nữa rời khỏi anh sao?
“Tinh Tinh! Mau mở mắt ra nhìn anh! Chúng ta còn có tiểu bảo bảo mà! Tinh Tinh, đừng… đừng rời bỏ anh.”
“Anh này…” Bác sĩ bối rối kéo cánh tay Ngôn Tử Kỳ.
“Anh đừng như vậy, vợ của anh…”
“Không, cô ấy không chết! Tinh Tinh, em mau tỉnh dậy.”
“Không phải…” Bác sĩ thở dài bất lực.
Ngôn Tử Kỳ nổi trận lôi đình, đang định chất vấn bác sĩ thì một thanh âm yếu ớt bỗng nhiên vang lên: “Ngôn Tử Kỳ, anh ồn ào quá đi mất! Rảnh quá thì cút sang thăm con đi.”
“Tinh Tinh!” Ngôn Tử Kỳ mừng mừng tủi tủi nhìn cô, nhịp tim điên loạn dần dần khôi phục lại bình thường, sắc mặt khó coi cũng chuyển thành tươi cười.
“Đừng lo, vợ của anh chỉ là mệt mỏi quá mà thiếp đi thôi.” Bác sĩ vỗ vỗ vào vai anh như muốn trấn an.
Ngôn Tử Kỳ một tay vuốt ve gò má đỏ ửng của cô, một tay nắm chặt tay cô, nghiêng người cụng trán vào trán cô, vừa khóc vừa nói: “Vợ ơi, em vất vả rồi.”
“Này… sao anh lại khóc?” Kiều Hiểu Tinh vươn tay sờ soạng như muốn lau khô dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của anh, dù mệt sắp chết đến nơi rồi vẫn không thể nào cố nhịn cười.
“Làm bố cảm động quá phát khóc à? Anh nhìn xung quanh đi, làm gì có ai khóc, mỗi mình anh khóc thôi đấy.”
Anh cầm bàn tay của cô đưa lên môi hôn lấy hôn để: “Bảo bối, ai nói đàn ông không được khóc? Anh chưa khóc đến ngất xỉu là tốt lắm rồi đấy.
Em là một chiến binh dũng cảm, anh yêu em, yêu em nhất trên đời.”
“Quá dũng cảm ấy chứ, một đứa thôi mà đã lấy mất nửa cái mạng của em rồi, sau này không sinh nữa có được không?”
“Được, việc sinh con từ bây giờ đều cho em quyết định!” Ngôn Tử Kỳ không hề do dự gật đầu.
“Chúng mình yêu nhau là được, có với nhau một, hai hay ba đứa đều không quan trọng.
Nếu thế thì việc gì phải sinh nhiều? Anh không muốn nhìn em đau đớn như vậy nữa đâu.
Anh chỉ cần em thôi, em là tất cả của anh, là sinh mệnh của anh.”
Kiều Hiểu Tinh nhếch miệng cười, chậm rãi nhắm mắt, cô tựa như đã dùng hết sức lực của bản thân, bây giờ thực sự rất mệt mỏi.
Cô cũng chẳng hay biết có người vì cô sinh con mà sung sướng thao thức trắng đêm, cuối cùng không nhịn được mò lên sân thượng bệnh viện trên tầng 20 điên cuồng hò hét.
Vì thế sau này, có một lần Kiều Hiểu Tinh giận dỗi nói là vẫn chưa quyết định xem có nên cho con theo họ Ngôn hay không, thiếu chút nữa là đã bức điên một tên đàn ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...