Mấy ngày sau đó, Đường Diệc Hàm rất nhanh đã liên lạc với Ngôn Tử Kỳ, lại là lúc 11 giờ đêm.
Kiều Hiểu Tinh sớm đã liếc thấy tên cô ta trên màn hình điện thoại, cô nhìn chằm chằm vào khuôn miệng anh.
Ban đầu anh còn tỏ vẻ bình thản, nhưng dần dần bỗng trở nên nôn nóng.
Ngôn Tử Kỳ nói vài câu rồi cúp máy, anh xuống giường thay quần áo, đến đầu cũng không ngoảnh lại.
“Anh phải đi có việc gấp.”
“Đường Diệc Hàm gọi anh à?” Kiều Hiểu Tinh hỏi, giọng cô không được tự nhiên.
“Ừ.”
“Vào giờ này? Cô ta gọi anh có chuyện gì?”
Ngôn Tử Kỳ nhìn sắc mặt của cô, có chút do dự.
“Không có gì đâu, em đừng lo.”
“Cô ta muốn ôn lại chuyện cũ hay là muốn tiếp tục thuyết phục anh nối lại tình xưa?” Kiều Hiểu Tinh hít một hơi, nhịn xuống cảm giác khó chịu.
“Em đang nói linh tinh gì đấy?” Ngôn Tử Kỳ chau mày nhìn cô với vẻ không hài lòng, tập trung mặc quần áo.
Kiều Hiểu Tinh đột ngột đứng lên, cơn giận trong lòng bỗng bùng cháy dữ dội.
“Cô ta vứt bỏ anh để đến bên người khác, thế mà chỉ cần vẫy tay một cái là anh cong đuôi chạy đến giữa đêm à? Còn nói là không còn tình cảm?”
“Tinh Tinh, anh đã nói rồi, anh và cô ta chỉ là quá khứ.
Khi nào về anh sẽ giải thích với em, còn bây giờ anh thực sự đang rất vội.”
Kiều Hiểu Tinh túm lấy điện thoại của anh trên giường, lạnh lùng nói: “Anh muốn gặp cô ta cũng được thôi, chúng ta chia tay.”
Đối với yêu cầu quá đáng này, rút cục anh cũng có chút bực bội.
“Em đừng nói chuyện vô lí như thế, đưa điện thoại cho anh.”
“Không bao giờ.” Kiều Hiểu Tinh giấu điện thoại ra sau lưng, nhìn thẳng vào Ngôn Tử Kỳ cười châm biếm.
“Em vô lí như thế đấy, nhưng em không vứt bỏ anh như cô ta.
Còn anh, biết rõ là cô ta vẫn luôn tìm cách quay lại với mình, thế mà cô ta gọi một cuộc điện thoại là anh vội vàng chạy tới.
Anh đang muốn tiếp thêm hi vọng cho cô ta đấy à?”
“Tinh Tinh, đủ rồi! Trả điện thoại cho anh!” Ngôn Tử Kỳ quát lớn.
Cô nhanh nhẹn tránh khỏi bàn tay của anh, vặn vẹo thân mình để luồn lách, mấy lần Ngôn Tử Kỳ muốn cướp lại điện thoại đều không được, cuối cùng không nhịn được mà đẩy cô một cái.
Thân thể cô đột nhiên bị mất thăng bằng, hai chân lảo đảo lùi ra phía sau mấy bước, theo bản năng tay muốn nắm lấy cánh tay anh nhưng lại nắm hụt, cuối cùng cả người đổ nhào xuống giường, may mà giường trải đệm mềm cộng với động tác dùng khuỷu tay chống xuống của cô nên mới giảm bớt trọng lượng lúc va chạm.
Kiều Hiểu Tinh lóp ngóp bò dậy, không chỉ khuỷu tay mà ngay cả bụng dưới cũng truyền đến cảm giác đau đớn.
“Em không sao chứ?” Nhận thấy Kiều Hiểu Tinh không ổn lắm, Ngôn Tử Kỳ bước mấy bước đỡ cô ngồi dậy.
“Đau bụng.” Kiều Hiểu Tinh nắm chặt cổ tay Ngôn Tử Kỳ, tay kia ôm bụng.
“Sao tự nhiên lại đau bụng?”
“Em không biết…” Kiều Hiểu Tinh cắn răng chịu đựng cơn đau âm ỉ ở bụng dưới, yếu ớt nắm chặt tay anh.
“Đau quá.”
“Anh bảo tài xế đưa em đi bệnh viện nhé?” Ngôn Tử Kỳ nhìn cô lo lắng hỏi.
Kiều Hiểu Tinh run rẩy lắc đầu: “Em muốn anh đưa em đi.” Tuy không biết tại sao lại đau như thế, nhưng nguyên nhân rất có thể là do cú ngã kia.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một suy đoán vô cùng đáng sợ, nhưng lại không biết mở lời thế nào, sợ anh sẽ không tin.
Ai ngờ Ngôn Tử Kỳ nghe thế lại tưởng cô đang kiếm cớ, anh nghiêm nghị nói: “Đừng nhõng nhẽo nữa, anh thực sự có chuyện quan trọng!”
Nói rồi anh lập tức buông tay cô ra, Kiều Hiểu Tinh nhìn chằm chằm anh, cuối cùng cô nhếch môi cười, vô thức lùi lại một bước, cố hết sức bình tĩnh nói: “Anh đi đi.”
Ngôn Tử Kỳ nhìn khuôn mặt trắng bệch có chút kì lạ của Kiều Hiểu Tinh, mím môi nói: “Ngoan, anh đi một lúc rồi về với em.
Nếu muốn đến bệnh biện thì gọi tài xế của anh.”
“Đi đi, rồi đừng về đây nữa.” Kiều Hiểu Tinh tiếp lời.
Cô vừa dứt lời, khuôn mặt anh liền biến sắc, anh không nói lời nào mà chỉ đóng cửa phòng ngủ thật mạnh.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa nhà còn mạnh hơn cả lúc nãy, Kiều Hiểu Tinh mới ôm bụng, tìm điện thoại của mình, định gọi cho Tiểu Niệm đến đón.
Nhưng nhớ lại trình độ lái xe gà nhép của Tiểu Niệm, lại nhận ra bây giờ muộn rồi, rất khó bắt taxi, Kiều Hiểu Tinh cắn răng, bấm số Tô Minh Viễn.
Đành làm người xấu một lần vậy.
…
“Bác sĩ, con của tôi thế nào rồi?”
Vị bác sĩ kia vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô bình tĩnh: “Cô đang mang thai, đừng kích động.
May mắn vừa rồi cấp cứu kịp thời, cộng với lực va chạm được khuỷu tay cản lại, thai nhi không bị ảnh hưởng.
Hiện tại đã không còn gì đáng lo ngại, nhưng tôi vẫn đề nghị cô ở lại bệnh viện theo dõi trong vòng 24 giờ.”
Nghe vậy, Kiều Hiểu Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không sao là tốt rồi, ban nãy sợ chết đi được.” Sau đó cô mới nhớ ra gật đầu lia lịa cảm ơn vị bác sĩ kia.
Vị bác sĩ cười cười với cô, trước khi đi còn dặn dò: “Hiện tại cô cần nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi nhiều, tránh ảnh hưởng đến thai nhi.”
Tô Minh Viễn sau khi nghe bác sĩ căn dặn thì vội vội vàng vàng bước vào, nhìn chằm chằm vào bụng cô, khẽ liếm môi.
“Cảm ơn anh vì đã đưa tôi đến bệnh viện.
Anh về trước đi, tôi ở đây một mình cũng được.” Kiều Hiểu Tinh nằm trên giường khoát khoát tay.
“Cậu ta đâu?” Anh ta nhìn cô, ánh mắt có chút nặng nề.
“Anh ấy… bận, tôi không muốn làm phiền.
Nhờ anh giữ kín chuyện ngày hôm nay giúp tôi.”
“Anh rất rảnh, anh ở đây với em.” Tô Minh Viễn phát huy tài năng bám dính, đuổi cũng không đi.
Một ngày này Ngôn Tử Kỳ gọi cô rất nhiều cuộc, gọi như lấy mạng người nhưng cô nhất quyết không nghe máy.
Cuối cùng điện thoại cũng có người bắt máy, Ngôn Tử Kỳ sửng sốt khi thấy người nghe lại là Tô Minh Viễn, tức là anh ta đang ở cùng một chỗ với Kiều Hiểu Tinh.
Ngôn Tử Kỳ rất nhanh phục hồi tinh thần, trầm giọng hỏi: “Tinh Tinh đâu, hai người đang ở đâu?”
“Cô ấy đang bận, khi nào quay lại tôi sẽ chuyển lời.” Tô Minh Viễn nhàn nhạt đáp.
“Biết rồi.” Ngôn Tử Kỳ trả lời cụt lủn.
Tô Minh Viễn đặt điện thoại lên giường, trở lại sofa ngồi, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Không thấy Kiều Hiểu Tinh gọi lại, Ngôn Tử Kỳ lại gọi liên tục, gọi đến lúc máy cô hết pin sập nguồn mới chịu dừng.
Đến tận lúc xuất viện, cô không về nhà Ngôn Tử Kỳ mà về thẳng nhà mình, mới ra khỏi thang máy đã thấy anh đứng đợi sẵn ở đó rồi.
Trông anh rất mệt mỏi, trong mắt toàn là tơ máu.
“Tinh Tinh, ngày hôm qua em đi đâu?”
“Em ở nhà Tiểu Niệm.”
“Tại sao không nghe máy?”
“Tắt chuông, không biết.” Kiều Hiểu Tinh cầm thẻ từ mở cửa, thái độ của cô lạnh như băng.
“Có thật đến nhà Tiểu Niệm không? Tại sao anh gọi em mà Tô Minh Viễn lại nghe máy?” Người đàn ông nhìn từ trên cao xuống, giọng nói mang theo sự chất vấn.
Ồ, không ngờ lại bị phát hiện rồi.
Kiều Hiểu Tinh mở cửa, Ngôn Tử Kỳ lách người vào theo, cô đứng khoanh tay, trừng mắt nhìn anh.
“Làm sao? Anh đi gặp bạn gái cũ thì được mà em đi gặp bạn trai cũ lại không được à? Quên mất chưa hỏi, hôm qua anh cuống cuồng chạy đến bên cô ta, hai người đã định được ngày tổ chức hôn lễ chưa?”
Rõ ràng đây đã là chuyện cũ của 5 năm về trước, nhưng Kiều Hiểu Tinh cũng không hiểu tại sao mình lại để bụng đến vậy.
Nhắc đến chữ “bạn gái cũ”, cô lại càng cáu kỉnh.
Ngôn Tử Kỳ mím môi, thở dài giải thích: “Em đừng nói như thế, cô ấy bị ung thư.”
Hai chữ “ung thư” như một đòn đánh mạnh vào tâm trí Kiều Hiểu Tinh, cô ngẩng phắt đầu lên, khiếp sợ hỏi: “Cô ta bị ung thư?”
“Ừ, hôm trước cô ta phát bệnh, dù sao cũng quen biết lâu như vậy, anh không nỡ bỏ mặc.”
Kiều Hiểu Tinh bần thần nghĩ ngợi một hồi, rút cục nhịn không được thở dài theo.
Đường Diệc Hàm cũng quá bất hạnh rồi, bỏ người đàn ông xuất sắc chạy theo một tên tra nam, cuối cùng lại hại bản thân ra nông nỗi này…
“Vậy ra cô ta muốn ở bên anh những ngày cuối đời?”
Ngôn Tử Kỳ khó nhọc gật đầu.
“Mẹ anh đã biết chuyện này không?”
“Bà ấy chưa biết, nếu biết cũng sẽ không bất chấp đúng sai mà gán ghép anh với cô ta.”
“Đường Diệc Hàm còn sống được bao lâu?”
Ngôn Tử Kỳ trầm mặc hồi lâu, mãi về sau mới nhàn nhạt trả lời: “Chuyện này không ai nói trước được.”
“Anh rảnh thì vào thăm cô ta, báo với em một câu là được.
Nếu như cô ta không để ý thì em có thể đi cùng anh… Thôi quên đi, chắc chắn là cô ta sẽ để ý.”
“Anh xin lỗi vì hôm trước không nói rõ ràng với em.” Ngôn Tử Kỳ ôm cô vào trong ngực, giọng anh hơi khàn khàn.
Kiều Hiểu Tinh thấy bản thân không biết gì lại đi so đo với người sắp chết, có chút mất tự nhiên quay mặt đi.
…
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của hai người gần như đã trở lại quỹ đạo bình thường.
“Bà dì” trong miệng Kiều Hiểu Tinh đã đi từ lâu rồi, nhưng mấy ngày này Ngôn Tử Kỳ cực kì bận rộn, hôm nào cũng đi sớm về muộn, cho nên hai người ngay cả thời gian nói chuyện cũng ít đến thảm hại.
Tính ra bọn họ đã ngủ chay gần một tháng rồi.
Từ hôm ăn cơm ở nhà Ngôn Tử Kỳ về, Kiều Hiểu Tinh không gặp Trần Yến Uyển nữa, những chuyện trước đó giống như chưa bao giờ xảy ra.
Không phải cô vô tâm không nghĩ đến, mà là mỗi lần chuyện đó nhen nhóm trong đầu, cô lại tự động gạt bỏ sang một bên.
Cứ vậy đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Thế nhưng cô rất nhanh đã gặp lại Trần Yến Uyển, nói đúng hơn là bà lại đến tìm cô.
Một ngày nọ, Kiều Hiểu Tinh bước ra từ giảng đường, đang định đi ăn cơm với Tiểu Niệm thì có số lạ gọi đến.
Dãy số này tuy cô không lưu vào danh bạ nhưng lại ghi nhớ rất kĩ, gần như đã thuộc lòng đến nơi rồi.
Đầu bên kia vẫn là người phụ nữ đó.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô, cô ra cổng trường đi.”
Kiều Hiểu Tinh vừa ra khỏi học viện đã nhìn thấy một chiếc xe sang đỗ cách đó không xa.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, bên trong là Trần Yến Uyển ăn mặc sang trọng, trên mặt đeo kính râm hàng hiệu.
Kiều Hiểu Tinh bước đến, lễ phép cúi đầu: “Chào bác.”
Trần Yến Uyển hất hàm nói: “Lên xe nói chuyện.”
Kiều Hiểu Tinh đi vòng qua đuôi xe, mở cửa ngồi vào bên trong, cười nói: “Hôm nay bác không hẹn cháu đi uống trà nữa à?”
Xe chạy cách xa khỏi học viện khoảng 5 phút đi đường rồi đỗ lại trong một con phố nhỏ vắng người.
Trần Yến Uyển ra hiệu cho tài xế đi xuống rồi mới mở miệng.
“Tôi đoán là cô cảm thấy thiệt thòi, nên tôi có cái này muốn đưa cho cô.”
Ồ, đúng là gấp đến độ không mời đi uống trà luôn…
Kiều Hiểu Tinh cười thầm, chắc mẩm kiểu gì cũng gặp phải cái kịch bản cũ rích “Cầm lấy số tiền này rồi rời xa con trai tôi.”
Sự thật đúng như cô nghĩ.
Cái nhà này đồng lòng thật đấy, hết mẹ đến con ném tiền vào mặt cô.
Kiều Hiểu Tinh nhìn chằm chằm tấm chi phiếu 1 triệu đô, cảm thấy hơi buồn cười.
“Bác à, 1 triệu đô có phải hơi coi thường Tử Kỳ không ạ? Với khả năng kiếm tiền của anh ấy, ít nhất cũng phải 1 tỉ đô.”
Trần Yến Uyển tức đến không nói nên lời.
Kiều Hiểu Tinh thu lại sự châm chọc, nghiêm túc nhìn bà ta nói: “Bác có tìm cách chia rẽ thế nào đi chăng nữa, cháu cũng sẽ không chia tay Tử Kỳ, trừ khi anh ấy chủ động chia tay cháu.”
Trần Yến Uyển nhếch mép nói: “Nếu cô cứ cố chấp bướng bỉnh như vậy, tôi đành phải dùng đến biện pháp mạnh.
Cólẽ lần trước tôi nói chưa rõ nên cô chưa thông suốt, bây giờ tôi nhắc lại một lần nữa.
Nếu sau này nó không thể tiếp tục đi trên con đường hiện tại, hoặc là bị cơ quan liên ngành điều tra ra tội trạng gì đó thì cô cứ tự hiểu nguyên nhân là do đâu nhé.”
Kiều Hiểu Tinh quay phắt đầu sang nhìn bà, cao giọng hỏi: “Bác nói thế là có ý gì? Bác nghĩ là cháu sẽ tin bác sao? Bác đừng tưởng rằng mình là mẹ anh ấy liền muốn làm gì thì làm.
Paradise là do Ngôn gia một tay gây dựng chứ bác đâu có vai trò gì trong đó, huống hồ Tử Kỳ trước giờ không làm chuyện khuất tất, anh ấy việc gì phải sợ ai.”
Kiều Hiểu Tinh cứng miệng như vậy thôi, chứ thực ra trong lòng lại đang cực kì hoảng loạn và sợ hãi.
Trần Yến Uyển lắc đầu cười châm biếm.
“Kiều tiểu thư, cô quá ngây thơ rồi, cô nghĩ chốn thương trường đấu đá lẫn nhau sẽ như thế nào? Cô cho rằng bản thân không làm gì sai là sẽ ung dung ngồi trên cái ghế Tổng giám đốc đến lúc nghỉ hưu? Để tôi mở mang đầu óc cho cô nhé, nếu có người thực sự muốn lật đổ cô, thiếu gì cách biến cô từ không có tội thành có tội.
Ngay cả kĩ năng cơ bản nhất trong thương trường là luôn luôn cảnh giác với những mối nguy hiểm tiềm tàng xung quanh mà cũng không biết, cô không đủ tư cách làm vợ của Tử Kỳ, về lâu về dài sẽ vô tình làm hại đến sự nghiệp của con trai tôi.
Thực ra tôi có thể thông cảm cho cô, bởi vì cô còn nhỏ tuổi, còn nhiều cái phải học lắm.
Chính vì vậy cô nên chọn một người không quá chênh lệch về tuổi tác lẫn bối cảnh thì sẽ phù hợp hơn đấy.”
Kiều Hiểu Tinh vô thức nắm chặt tay lại, hậm hực chất vấn bà.
“Bác nói dài như thế làm gì, bác chỉ cần nói có phải bác muốn cố ý hãm hại con trai ruột của mình hay không thôi.”
“Đừng nói khó nghe như vậy, tất nhiên tôi sẽ không hãm hại con trai tôi.
Nhưng cho nó một bài học thì có thể đấy.” Nói xong, Trần Yến Uyển đưa điện thoại cho cô xem tin tức trang nhất.
“Tập đoàn Paradise bị cơ quan thuế kiểm tra đột xuất, nghi vấn lãnh đạo cấp cao trốn thuế?”
Kiều Hiểu Tinh hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra, nhìn người phụ nữ trước mặt gằn giọng nói: “Được, cháu sẽ chia tay với anh ấy, đổi lại bác hãy để anh ấy yên.
Còn tấm chi phiếu này, cảm ơn, cháu không nhận.”
Cô mở cửa xe, đi bộ thẳng về phía đường lớn, đến đầu cũng không ngoảnh lại.
Trần Yến Uyển cầm tấm chi phiếu kia nhét lại vào trong túi xách rồi nhìn theo bóng lưng của Kiều Hiểu Tinh qua gương chiếu hậu, hừ lạnh một tiếng khinh miệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...