Trả Nợ



Cái nơi biển bạc núi xanh Văn Tầm Xuyên chọn bừa trên dự báo thời tiết để “đi trốn” là một thị trấn nhỏ, tên là Vân Khiển. Nói là chọn bừa thôi chứ cũng hơn nửa là do cái tên nghe bay bổng. Thị trấn nằm ở ven biển, dân cư ở đây đa số sống bằng nghề đánh bắt thuỷ hải sản, tuy phong cảnh không đẹp bằng những địa điểm du lịch nổi tiếng, nhưng sự yên tĩnh, vắng vẻ thoải mái và còn hoang sơ ở đây những nơi nổi tiếng ấy sẽ chẳng bao giờ có.

Người tính không bằng trời tính, dự báo thời tiết chỉ bảo trấn Vân Khiển mát mẻ, chứ không báo được rằng sau khi Hạ Lâm Chu và Văn Tầm Xuyên vừa đặt chân đến thì đổ mưa thối đất thối cát, bắt đầu một mùa mưa dầm chào đón đôi trẻ.

Văn Tầm Xuyên bị chênh lệch nhiệt độ, sang ngày hôm sau thì sốt cao, kế hoạch du lịch đành phải gác lại, cả hai ở trong một homestay chờ thêm vài ngày.

Chiều tốt hôm đó, Hạ Lâm Chu mượn cái ô duy nhất của chủ nhà, bấp chấp cơn mưa xối xả mà đi bộ lên phòng khám bệnh duy nhất ở thị trấn này. Phòng khám trông khá khang trang hơn so với nhà dân bình thường, nghe bảo bác sĩ tốt nghiệp top đầu của trường đại học Y nổi tiếng, nhưng tại sao lại chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy này thì chẳng ai biết được.

Chuông gió treo trên cửa phòng khám lanh lảnh kêu vang khi Hạ Lâm Chu đẩy cửa bước vào. Hắn còn chưa kịp khép ô lại đã vội la lớn “Bác sĩ Trương? Bác sĩ Trương? Bác sĩ có đó không?”

“Tới ngay.” Một thanh niên đeo mắt kính bước ra, nhìn thấy cây dù đang nhỏ nước tong tong của hắn thì nhíu mày, “Này anh tôi vừa mới lau nhà đó…”

“Sàn xi măng này lau hay không lau có gì khác nhau.” Hạ Lâm Chu bất tiện với một cánh tay, hắn đành hướng chuôi ô vào bụng để tự gập lại, rồi đựa dựa lên cạnh cửa, giũ giũ nước trong giày ra, “Hôm qua anh cho thuốc sao không có hiệu quả gì hết vậy? Hai ngày rồi vẫn không thấy đỡ.”

“Xi măng thì sao? Xi măng là ông tổ của gạch men nhé.”Trương Thần Dương thoáng nhìn đến đôi giày Air Jordan phiên bản giới hạn dính đầy bùn đất của hắn, líu lưỡi, “Giày cậu là fake hay thật vậy?”

Hạ Lâm Chu đang lo lắng nên cũng không để ý lắm anh ta đang nói gì, “Buổi sáng anh ấy ăn điểm tâm xong là đã bắt đầu ho đến giờ. Anh ăn cơm xong chưa, ghé khám bệnh một chút được không?”

“Ăn rồi, chờ tôi lấy đồ rồi đi.”

“Đi, chờ tôi thu dọn đồ đạc xíu.” Trương Thần Dương lại cực kỳ hâm hộ liếc nhìn đôi giày trên chân Hạ Lâm Chu, rồi quay vào nhà la to, “Đại Vũ, em đi khám bệnh tại nhà, anh tự rửa chén đi.”

“Ơ hôm nay đến phiên em rửa mà?” Một người đàn ông da ngăm đen bước ra từ buồng trong, dựa tường khoanh tay nhìn Trương Thần Dương đang ngồi xổm trước quầy lấy thuốc, “Đi khám đâu đó?”

Trương Thần Dương chỉ chỉ Hạ Lâm Chu: “Anh trai này hôm qua ghé mua thuốc cho bạn, hôm nay thì tới nghi ngờ trình độ chuyên môn của em, em phải tới tận nhà xem bệnh để rửa sạch hiềm oan.”

Hạ Lâm Chu lúc này đang nóng ruột muốn chết, cầm cái ô dưới đất giục, “Nhanh lên đi bác sĩ ơi, lỡ bệnh nhân bị gì thì sao?.”

Trương Thần Dương đứng dậy kiểm tra mấy hộp thuốc trên bàn, cười nói, “Ha ha, làm gì đến nỗi.”

“Ai mà biết đâu được. Lúc ra cửa tôi thấy da anh ấy ửng đỏ hết lên.”

“Đo nhiệt độ chưa?” Trương Thần Dương khép lại hộp thuốc, quay mặt vào trong nói với người đàn ông đang khoanh tay dựa tường, “Đưa em chìa khoá!.”

“Kẹp nhiệt kế rồi nhưng chưa kịp nhìn.” Hạ Lâm Chu nói, “Nhưng mà chắc chắn sốt rất cao, sờ phỏng cả tay.”

Người đàn ông da ngăm hơi do dự, hất đầu ra cửa hỏi, “Trời vậy mà còn lái xe?”


“Không nghe bệnh nhân đang sốt cao lắm à?” Trương Thần Dương thở dài, “Yên tâm đi em sẽ cẩn thận.”

Hạ Lâm Chu theo Trương Thần Dương đi vào sân sau, chỉ thấy một cái xe ba bánh chạy điện có mái che (*), hoàn toàn không thấy thêm một ô tô nào khác. Hắn trợn mắt chỉ cái xe ba bánh, “Xe?”

(*) 



“Ừ, sao thế?” Trương Thần Dương bước lại, lấy một cái áo mưa đỏ chói trong xe ra mặc vào, đội nón thắt chặt dây chỉnh tề, rồi lôi ra thêm một bộ áo mưa màu xanh nhăn nhúm đưa cho Hạ Lâm Chu, “Cậu cũng mặc vào đi, hôm nay mưa lớn, mái che không che được hết đâu.”

Hạ Lâm Chu nhìn Trương Thần Dương núc ních trong cái áo mưa, không nhận lấy cái áo mưa anh ta đưa, chật vật leo lên xe ba bánh bằng một tay, “Không sao đâu, nãy che dù lên đây cũng ướt hết rồi.”

Trương Thần Dương cũng không nói thêm, anh ta nhanh nhẹn lên xe, thành thạo tra chìa khởi động.

Thân xe “brừm” một tiếng, phóng đi. Hạ Lâm Chu suýt bị quán tính giật té lăn ra khỏi buồng xe. Hắn vội vàng nắm thanh vịn, hét, “Chậm một chút được không vậy?”

Đáp lại hắn chỉ là tiếng nói tự động phát ra trong loa an toàn trên xe, “Chú ý an toàn khi xe đang chạy – Chú ý an toàn khi xe đang chạy -”



Lúc Văn Tầm Xuyên tỉnh lại, gã chẳng thấy Lâm Chu đâu, chỉ thấy ngoài cửa sổ vang vọng tiếng mưa và sấm sét. Trong phòng rất nóng, mồ hôi gã toát ra nhớp dính khó chịu. Văn Tầm Xuyên nhỏm người xốc tấm chăn bông đang quấn kỹ trên người ra, ngồi dậy khỏi giường, mới phát hiện nách có kẹp nhiệt kế.

Gã lôi nhiệt kế ra nhìn, 39 độ 2.

Cao thế! Thảo nào lúc nãy cảm giác như muốn bùng cháy!.

Trên cái tủ đầu giường bằng gỗ gụ cũ kỹ có một lời nhắn viết trên giấy bài tập toán, chắc là xé ra từ vở bài tập của con trai chủ nhà, đang được dằn lên bởi điện thoại của Hạ Lâm Chu.

Gã cầm tờ giấy lên đọc, chữ viết khá xấu, nhưng cũng không viết ngoáy nên ít nhất cũng nhìn ra được là chữ gì.

“Em đi tìm bác sĩ, nếu tỉnh thì ngủ thêm một chút nữa đi.

Chờ em trở lại,

yêu anh (bình thường mấy lá thư đều ghi như thế, đừng hỏi, đây là nghi thức hẹn hò!)”

Văn Tầm Xuyên nhìn cái câu trong dấu ngoặc kép nhịn không được phải phì cười, gã nhìn tờ giấy viết như học sinh tiểu học một lúc, rồi cầm cây bút máy còn chưa đóng nắp bên cạnh, viết thêm mấy chữ.


Gã mặc vội một chiếc áo len mỏng đơn giản, xuống giường bước tới mở cửa sổ thông gió cho căn phòng ngột ngạt. Gió mát lập tức lùa vào, tốc lớp màn cửa bằng vải tuyn mỏng bay phấp phới, mang theo hơi nước mát lành và vị muối biển tràn ngập mọi ngóc ngách căn phòng. Thấp thoáng ngoài cửa sổ còn có thể thấy được mặt biển xanh đang bị phủ một lớp bụi nước vì đón trận mưa từ trên cao trút xuống. Nước dâng khá cao, sáng nay lúc ăn cơm có nghe chủ nhà nói, mưa xong thuỷ triều cũng sẽ rút theo.

Văn Tầm Xuyên cụp đôi mắt hẹp dài, mỏi mệt tựa lên cửa sổ rút một điếu thuốc ra hút. Lúc khói thuốc chạm đến phổi, cổ họng gã co rút lên một trận đau rát. Gã kẹp chặt điếu thuốc, gập người ho khan, cảm giác lồng ngực như một con thuyền cũ kỹ kẽo kẹt, nứt ra từng đường đau đớn.

Xa xa có một chiếc xe ba bánh điện chạy đến. Xuyên qua mái che trong suốt có thể thấy một cây nấm bảy màu, à không là một người ngồi trong xe khúm núm che mưa dưới một cái dù bảy màu, bên cạnh đó còn có một cây dù gấp màu đen chắc là bị gió thổi gãy chỉ còn 3 thanh chống. Văn Tầm Xuyên bỗng dưng cảm thấy buồn cười.

Lúc xe ba bánh tiến lại gần thêm, Văn Tầm Xuyên mới nhận ra người đang cuộn tròn dưới tán ô bảy màu chính là Hạ Lâm Chu. Gã đột nhiên cảm thấy buồn cười. Hạ Lâm Chu dùng cổ kẹp cán dù, cánh tay lành lặn thì đang gian nan vịn chặt lên thanh vịn xe ba bánh tròng trành, cố gắng để không bị rớt xuống xe.

Khoé môi cong lên của Văn Tầm Xuyên dần hạ xuống. Gã không cười nữa, vì cảm thấy trái tim trong khuôn ngực đang đau rát của gã giờ đột nhiên mềm mại đi. Gã dụi tắt điếu thuốc, giơ tay khép lại cửa sổ, quay về nằm trên giường.

Căn phòng cả hai đang homestay là một căn gác trên tầng 2 do chủ nhà tự xây. Cầu thang ọp ẹp bằng gỗ lâu đời, bước chân lên sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt rất lớn. Tiếng kẽo kẹt vang lên càng gần đến cửa càng nhẹ nhàng lại, cửa cũng được đẩy ra rất khẽ.

Hạ Lâm Chu nhẹ nhàng đi đến sờ trán gã, nhỏ giọng nói với một người lạ mặt phía sau, “Vẫn còn nóng lắm.”

“Tôi đo nhiệt độ một chút.”

Văn Tầm Xuyên mở mắt ra, giọng khào đi vì sốt cao, “Đo rồi, 39 độ 2.”

“Tỉnh rồi à?” Hạ Lâm Chu nhìn gã, giọng dịu dàng đi. Hắn đưa tay sờ lên trán gã, “Có đau ở đâu nữa không?”

Văn Tầm Xuyên lắc lắc đầu,”Có hơi chóng mặt thôi.”

“39 độ 2, không chóng mặt mới lạ.” Trương Thần Dương vỗ vỗ vai Hạ Lâm Chu đang ngồi trên mép giường, đến tủ đầu giường đặt hòm thuốc xuống, vừa mở hòm lấy thuốc vừa thuận miệng hỏi, “Anh cũng là bác sĩ à?”

“Làm sao cậu biết?” Hạ Lâm Chu đỡ Văn Tầm Xuyên ngồi dậy trên giường, “Hai người còn có giác quan thứ sáu à?”

“Vừa nhìn là biết.” Trương Thần Dương nhịp nhịp lên tờ giấy nhắn trên đầu giường, sau đó ung dung cầm ống nghe đến, không chút khách khí nào đẩy Hạ Lâm Chu ra, đỡ Văn Tầm Xuyên dậy, “Tôi kiểm tra sơ một chút, có chỗ nào khó chịu nhớ nói.”

Hạ Lâm Chu đứng bên cạnh nhìn nhìn một hồi, thấy không cần gì mình nữa thì rảnh rỗi đi sang tủ đầu giường tò mò nhìn lại tờ giấy, thấy phía dưới được Văn Tầm Xuyên viết thêm một dòng. Hắn cầm tờ giấy lên dí sát vào mắt, nhưng cũng chẳng nhận ra đây là đang viết cái gì. Văn Tầm Xuyên như vẽ một đường tự tiện ngoằn nghèo, thậm chí còn không nhìn ra là có bao nhiêu ký tự….

“Chữ gì đấy, anh vẽ giun à?” Hạ Lâm Chu quay đầu hỏi Văn Tầm Xuyên.

Văn Tầm Xuyên giả bộ làm lơ, còn Trương Thần Dương ngồi bên cạnh cười cười, vừa kiểm tra vừa hỏi gã: “Gì đây? Sợ em biết lại sợ em không biết, muốn em biết lại muốn em không biết à?”

Văn Tầm Xuyên cũng cười cười, thản nhiên nói: “nếu muốn biết thì tự nhiên sẽ biết. Chỉ sợ em biết mà làm như không biết. “

Hạ Lâm Chu khó chịu ở hai người rì rầm nói chuyện, “Hai người lén lút nói gì với nhau đó?”


Cả hai lại ăn ý ném cho Hạ Lâm Chu một quả bơ to tướng.

“…”

Trương Thần Dương thành thạo ghim mũi kim truyền dịch lên mu bàn tay Văn Tầm Xuyên, nhanh nhẹm lắp ráp giá treo bình nước biển tạm thời trên đầu giường.”Đều là đồng nghiệp, rút kim chắc không cần hướng dẫn đâu nhỉ?”

Văn Tầm Xuyên gật gật đầu: “Ừm, cảm ơn cậu.”

“Vậy được, ” Trương Thần Dương quay đầu nhìn Hạ Lâm Chu nói, “Truyền xong chai này thì lấy xuống, lấy tiếp chai này, đâm vào trên đầu rôi truyền tiếp nha.”

Hạ Lâm Chu nghiêm túc nhớ kỹ tên hai bình nước thuốc: “Ok bác sĩ.”

Trước khi đi Hạ Lâm Chu nằng nặc đòi đưa Trương Thần Dương xuống lầu, Văn Tầm Xuyên ngồi ở trên giường nhướn mày cười một cái đầy ẩn ý. Hạ Lâm Chu phớt lờ, tiếp tục đẩy vai Trương Thần Dương ra khỏi phòng.

“Anh Trương, bác Trương, ông nội Trương.” Hạ Lâm Chu gọi Trương Thần Dương bằng tất cả những từ lấy lòng mà hắn biết, “Chữ trên giấy anh ấy viết là chữ gì vậy?”

“Tôi không có cháu trai nào lớn xác như cậu cả.” Trương Thần Dương nói, “Cậu muốn biết thì hỏi thẳng anh ta là được mà?”

“Ổng ngoáy chữ như vậy là cố tình không muốn tôi đọc mà.” Hạ Lâm Chu thở dài, “Chữ bác sĩ mấy người chấm chấm gạch gạch như mã Holmes vậy đó.”

“…là mã Morse.” Trương Thần Dương bất đắc dĩ sửa lưng.

“Bác sĩ mát tay nhất hệ mặt trời, đệ tử thần y Hoa Đà tái xuất ơi.” Hạ Lâm Chu nhìn anh ta, “Anh nói tôi biết chữ đó là gì đi tôi tặng cho anh một cái cờ thưởng treo trong phòng khám.”

Trương Thần Dương suy nghĩ một hồi rồi chỉ chỉ đôi Air Jordan trên chân hắn, “Khỏi đưa cờ thưởng, mua cho tôi đôi giày fake này đi, được không?”

Hạ Lâm Chu cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân mình, ngập ngừng, “Cái này…”

“Không được thì thôi, tôi đi đây.”

“Nè nè nè, không thành vấn đề!” Hạ Lâm Chu vội vàng gọi lại, “Anh về nhắn cho tôi size giày, tôi mua một đô i mới gửi qua cho. Được chưa người anh em!”

Trương Thần Dương định từ chối, nhưng nghĩ lại một đôi giày fake chắc cũng chẳng bao nhiêu tiền, hai thằng đàn ông to xác đứng kỳ kèo một đôi giày thì khó coi quá, thế là anh ta cũng vỗ vai hắn, “Ồ cảm ơn người anh em, vậy tiền thuốc hôm nay miễn phí cho cậu luôn.”



Văn Tầm Xuyên chán chết nằm trên giường chơi điện thoại của Hạ Lâm Chu thì cửa phòng bị bật mở ra, kì quái hỏi một câu, “Mưa lớn thế sao không tiễn bác sĩ về nhà mà đã lên đây?”

Vừa mới dứt lời, Hạ Lâm Chu đã bay lên giường nằm sấp trên đùi gã. Văn Tầm Xuyên bị giật mình, vô thức nâng cánh tay đang châm kim truyền dịch lên, “Làm trò gì đó?”

Hạ Lâm Chu ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập ý cười, hắn vươn tay đè gáy Văn Tầm Xuyên,ngẩng đầu kề sát lại, hơi thở nóng rực phả lên chóp mũi gã, “Anh nói lại cái câu anh viết cho em nghe đi.”

“Nói cái gì mà nói.” Văn Tầm Xuyên đưa tay vén tóc mái ướt sũng vì mưa của hắn, “Đi tắm rồi thay quần áo đi!”


Hạ Lâm Chu ngửa đầu nhìn gã, ánh mắt sâu thẳm: “Em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.” Văn Tầm Xuyên cũng nói.

Gã đè lại đầu Hạ Lâm Chu đang rướn lên, ngửa cổ nói, “này đừng hôn, lây bệnh bây giờ…”

Hạ Lâm Chu ghì chặt lấy gáy Văn Tầm Xuyên, vẫn bướng bỉnh ngước mặt lên hôn lấy gã…

“Văn Tầm Xuyên! Con mẹ nó anh lại hút thuốc?”

“… Đâu có đâu.”

“Nói bao nhiêu lần! Cổ họng đang đau lại đi hút thuốc? Có thể nghe lời một chút được không?” Đi có tý xíu là lại lén hút, anh nghiện thuốc đến thế à?”

“… Biết rồi, khổ lắm nói mãi!”



—— Em đi tìm bác sĩ, nếu tỉnh thì ngủ thêm một chút nữa đi.

Chờ em trở lại,

yêu anh (bình thường mấy lá thư đều ghi như thế, đừng hỏi, đây là quy định.)

—— Anh cũng yêu em.



tác giả có điều muốn nói:

Ô Ô đánh đến hai dòng cuối tôi bỗng thật sự muốn khóc.



Editor cũng có điều muốn nói:

Oimeoi đánh hai dòng cuối nổi cmn hết da gà da vịt vì sếnnnnnn!!!!!! đã thế chị tác giả còn cho lập lại những hai lần huhuhuhuhu

À ví dụ minh hoạ rất chân thật về chữ bác sĩ =]]]



Anh Xuyên và Trương Thần Dương be liek: =]]]]



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui