Trả Nợ



Lúc Văn Tầm Xuyên tỉnh dậy vào sáng sớm, gã nghe được loáng thoáng tiếng Hạ Lâm Chu nói chuyện điện thoại trong phòng khách. Không phải gã cố tình nghe lén, mà là Hạ Lâm Chu chẳng có thói quen đóng cửa phòng ngủ, nên tiếng từ phòng khách vọng vào rất rõ ràng.

“Bố xem cái phỏng vấn của viện trưởng rồi còn gì? Trong đó cũng kể hết đầu đuôi câu chuyện rồi, bố còn muốn con nói cái gì nữa?” Hạ Lâm Chu có vẻ hơi sốt ruột, “Đúng rồi bố, anh ấy là người yêu con.. Con trai bố đồng tính cũng đâu phải bố mới biết, sao bố lại nói như thế?”

“Nếu không phải tại con anh ấy cũng không đánh người… Dù gì sự thật là như vậy, bố có tin hay không thì cũng thế.”

“Tay của con? Ui. Ngài giờ mới nhớ đến cánh tay con? Què luôn rồi bố ơi.”

Hạ Lâm Chu giãy đành đành trên ghế sô pha ăn vạ với bố như một đứa trẻ to xác làm Văn Tầm Xuyên cảm thấy buồn cười.

Lát sau, không biết đầu dây bên kia nói gì,Hạ Lâm Chu im lặng. Hắn thu hết vẻ cợt nhả trên mặt, giọng rất khẩn khoản, “Bố, bố giúp con đi, coi như con năn nỉ bố đó. Bố muốn gì con cũng chịu.”

“Không được đâu bố, thứ nhất là nước mình không cho phép kết hôn, thứ hai là con vừa mới vừa hẹn hò thì đã cầu hôn, vậy hơi gấp..”

“Ối? Bố ơi? Bố ơi!…..” Hạ Lâm Chu giơ điện thoại nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi hết thúc, lẩm bẩm, “Người bảo thủ!”

Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Văn Tầm Xuyên bên cửa, hắn ngẩng người, “Ôi, em đánh thức anh à?”

Văn Tầm Xuyên vừa ngáp vừa lắc đầu, “Không, tự dậy thôi.”

Gã bước tới ngồi cạnh Hạ Lâm Chu, dựa người lên hắn, lười nhác nói, “Em dậy lúc nào thế?”

Cả hai ngồi quá sát, lúc Văn Tầm Xuyên nghiêng đầu nói chuyện, hơi nóng như phả hết vài tai Hạ Lâm Chu, giọng gã nhừa nhựa khàn khàn lúc vừa tỉnh dậy, làm hắn chợt dấy lên một cảm giác ngứa ngáy khó chịu, sáng sớm luôn là lúc “nhạy cảm” mà còn bị kích thích như thế. Thấy “hoạ mi” phía dưới chuẩn bị tỉnh dậy, hắn vội đẩy nhẹ Văn Tầm Xuyên ra, xoa xoa lỗ tai, “Anh đừng ngồi sát vậy.”


Văn Tầm Xuyên nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, “Đồ thần kinh!”

Gã nghiêng người cầm ipad trên bàn, lại dựa lên vai Hạ Lâm Chu mở apps giao thức ăn, “Ăn Panini (*) không?”

(*) Panini hoặc panino là một bánh sandwich xuất phát từ Ý, kẹp thịt nguội, thịt xông khói, phô mai và vài loại rau đặc trưng.

Ăn

“Ăn.” Hạ Lâm Chu duỗi tay qua ipad Văn Tầm Xuyên bấm hai cái, chỉ chỉ màn hình, “Gọi giùm em thêm ly sữa đậu nành.”

“Ừm.” Văn Tầm Xuyên đặt xong thức ăn thì tuỳ tay click mở weibo, “Em mới có tý tuổi đã bắt kết hôn?”

“Anh nghe được à..” Hạ Lâm Chu xấu hổ lại gãi gãi mũi, “Không phải bố bắt kết hôn ngay bây giờ, mà là….nói sao nhỉ…”

Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết diễn tả thế nào, Văn Tầm Xuyên đành nói thay hắn, “Nửa đời sau vẫn muốn em tìm một cô gái kết hôn?”

“Đúng rồi, chính nó. Không biết bố mẹ nghĩ sao nữa. Suốt ngày nói đồng tính là đạo đức bại hoại, phẩm hạnh không tốt, xong rồi thì mỗi ngày đều suy nghĩ xem có cách nào lừa tình con gái người ta gả cho em không, lúc này thì lại không nói gì đạo đức nhân phẩm.”

Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu liếc hắn một cái, “Làm như em chưa đi lừa tình người ta bao giờ ấy.”

“Hai người cùng tình nguyện thì lừa gạt cái gì?” Hạ Lâm Chu tỉnh bơ nói, “Em vừa đẹp trai vừa tốt vừa giàu, họ chỉ có mỗi trông xinh đẹp, giao dịch thế thì em là người lỗ còn gì?

Văn Tầm Xuyên cúi đầu xem ipad, hờ hững lập lại, “Trông xinh đẹp?”


“Không đẹp bằng anh, thua xa anh. Anh đẹp nhất.” Hạ Lâm Chu vội liếng thoắng một câu.

Văn Tầm Xuyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm. Hạ Lâm Chu bị nhìn đến nổi da gà, “Sao, sao thế?”

“Không phải em coi trọng trinh tiết sao?”

“Hả?” Hạ Lâm Chu ngơ ngác, “Trinh tiết gì?”

“Tam tinh vi một độc?” Văn Tầm Xuyên nhớ lại lúc nghe được máy từ này, lại phì cười, “Không phải em sợ vậy sao?”

“Đệt mịe” Hạ Lâm Chu trợn mắt, “Sao anh biết chuyện này?”

“Em vẫn chưa nghĩ ra người lấy ảnh anh chat với em là ai à?”

“Là thằng nhóc đó à?” Hạ Lâm Chu nhíu mày, “Nhưng sao nó lại lấy ảnh của anh?”

Văn Tầm Xuyên chẹp miệng mấy cái, Hạ Lâm Chu mới nhớ cái gã đàn ông bên cạnh này tình sử cũng chẳng sạch sẽ hơn mình là bao, hắn liếc gã một cái, “Danh sách bạn tình của anh chắc dài gấp đôi em đó, sao anh không tự nói mình đi lừa tình người ta đi?”

Văn Tầm Xuyên nắm tay đưa lên miệng khụ khụ ho nhẹ mấy cái, “À…. Hai người cùng tình nguyện thì lừa gạt cái gì, anh đi rửa mặt đây!” Vừa dứt lời gã đã đứng phắt dậy chui tọt vào toilet.

Hạ Lâm Chu bĩu môi theo gã, rồi duỗi tay lấy ipad gã để trên sô pha lên đọc tiếp tin tức. Từ khoá #xung đột ở bệnh viện nhân dân 2 luôn chễm chệ trên đầu hot search 2 ngày nay giờ đã bị đẩy xuống dưới, thay thế vào đó là vài scandal của mấy nghệ sĩ nổi tiếng.


Hạ Lâm Chu đang nhàm chán lướt weibo thì cửa nhà có người gõ vang, chắc là giao đồ ăn. Hắn đứng dậy đi ra mở cửa.

Hai phụ nữ trung niên đứng ngoài cửa đều kinh ngạc khi thấy Hạ Lâm Chu. Một phụ nữ đứng phía sau, đeo kính mắt, trông rất dịu dàng nhanh chóng nhăn mặt lại. Người phụ nữ đứng đằng trước đang tay xách nách mang rất nhiều đồ, nhìn Hạ Lâm Chu, rồi quay lại nhìn bà ấy, rồi lại nhìn Hạ Lâm Chu, ngơ ngác hỏi, “Cậu là….?”

Hạ Lâm Chu cũng ngẩn cả người. Hắn chẳng biết hai người trước mặt là ai, đang vắt hết hóc suy nghĩ xem phải làm thế nào thì cửa phòng tắm giận dữ mở ra, Văn Tầm Xuyên ở trần, một tay che lại cổ, sa sầm gọi, “Hạ Lâm Chu! Tối hôm qua em làm gì…”

Văn Tầm Xuyên vừa nhác thấy người đứng ngoài cửa, ngay lập tức im bặt, bước chân cũng khựng lại, “Dì Trần? Sao dì lại đến đây ạ?”

Hạ Lâm Chu nghe tiếng, xoay người lại, lúc này gã mới thấy người phụ nữ thứ hai, lại lập tức cứng đờ, “….Mẹ?”

Triệu Úc Thục nâng bình giữ nhiệt trong tay lên, “Cậu định cho tụi tôi ở ngoài cửa luôn à?”

Văn Tầm Xuyên duỗi tay kéo Hạ Lâm Chu vào trong, nhìn mẹ và dì Trần, “Cả hai vào đi ạ.”

Hạ Lâm Chu lấm lét chờ hai người phụ nữ vào trong nhà xong, nghiêng người nhìn Văn Tầm Xuyên làm khẩu hình miệng: làm sao bây giờ?

“Cái gì làm sao bây giờ?”

Hạ Lâm Chu chỉ tay ra cửa, “Giờ em đi ra ngoài hả?”

“Ra ngoài làm gì?” Văn Tầm Xuyên buồn cười, đưa tay khép cửa, “Cứ cuống lên như đang yêu đương vụng trộm.”

“Hôm qua mới chính thức hẹn hò hôm hay đã ra mắt bố mẹ, sao không cuống cho được?” Hạ Lâm Chu hạ giọng thì thào.

Văn Tầm Xuyên chỉ tay vào cần cổ trải dài một loạt các dấu hôn, trừng mắt hình hắn, “Chuyện này anh cũng không cuống sao được? Anh đi thay quần áo, em ra nói chuyện đi!”

Hạ Lâm Chu lập tức lúng túng, “Ơ đệt, sao anh ném em lại một mình!!!”


Lúc Văn Tầm Xuyên thay xong quần áo đi ra, Hạ Lâm Chu đang chơi trò “ai nói chuyện trước người đó thua” với mẹ gã. Hạ Lâm Chu nhác nhìn thấy gã thì y như người chết đuối vớ được cọc, nhăn mặt trợn mắt dùng khẩu hình miệng nói, “Cứu với!!”

Văn Tầm Xuyên nhún vai, mỉm cười nhẹ nhàng với hắn, rồi mặc kệ, xoay người vào phòng bếp với dì Trần, “Dì ơi, cần phụ gì không ạ?”

“Không có gì đâu. Hầm canh xương đơn giản mà.”

Văn Tầm Xuyên nghiêng người dựa vào tủ bát nhìn dì Trần bỏ thịt xương rửa sạch vào nồi áp suất, nhỏ giọng hỏi, “Sao hôm nay mẹ cháu lại đến đây ạ? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“À không có gì nghiêm trọng đâu.” Dì Trần nghiêng người nhìn thoáng qua phòng khách, thì thào nói với gã, “Mẹ cháu mà, ngoài lạnh trong nóng. Đừng nghĩ mẹ đuổi cháu đi là tàn nhẫn không quan tâm cháu. Lúc cháu đi rồi mẹ vài ngày cũng ăn không ngon được cái gì. Mấy ngày nay vừa ăn được chút chút, lại xảy ra chuyện như vậy, hai ngày nay họ ở nhà cứ chăm chăm xem tin tức. Hôm qua có người đăng đã tìm được điện thoại với địa chỉ nhà của cháu, ba mẹ gọi điện cho cháu thì không được, lo quá nên sáng tinh mơ đã nhờ dì đi cùng đến đây thăm cháu.”

Tính tình ba mẹ thế nào Văn Tầm Xuyên cũng biết rõ, gã quay đầu nhìn mẹ đang cau mày ngồi ngay ngắn trong phòng khách, khẽ thở dài, lại đánh mắt sang Hạ Lâm Chu, thấy hắn đang nhìn lén mẹ mình, thỉnh thoảng há miệng như muốn nói gì đó mà lại thôi.

Văn Tầm Xuyên quay về lại phía dì Trần, hỏi, “Ba mẹ cháu hai ngày nay đều ở nhà, có phải trường học….”

“Không phải do trường, ba mẹ cháu chủ động xin nghỉ phép. “Dì trần thở dài. “Cả ngày ôm điện thoại máy tính không rời tay như con nít.”

Trò chuyện với dì Trần thêm hai câu, Văn Tầm Xuyên mới quay về phòng khách, đặt mông ngồi cạnh Triệu Úc thục, rót cho bà thêm trà trong ly nước, rồi nhìn Hạ Lâm Chu nói, “Không phải nãy mới nói muốn đi ngủ tiếp sap?”

“Hả?” Hạ Lâm Chu ngẩn ngơ một hồi mới hiểu ý, “À đúng rồi đúng rồi, em về phòng ngủ tiếp một chút.”

Hắn như bắn mông lên khỏi ghế, cầm điện thoại trên bàn nhanh chóng vọt về phòng ngủ. Nhưng đi được vài bước, hắn lại dừng lại quay sang mẹ Văn Tầm Xuyên nói, “Dì cứ chậm rãi uống nước, cháu vào trước nha.”

Văn Tầm Xuyên suýt bị cái “chậm rãi uống” làm phì cười, nhưng Triệu Úc Thục ngồi cạnh mặt vẫn đăm đăm, gã phải cố nuốt ý cười vào lại, xua tay ý bảo Hạ Lâm Chu mau đi đi. Hắn nhanh chóng chui vào phòng đóng kín cửa lại.



Hai mẹ con anh Xuyên tính tình y chang nhau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui