Sau khi xe ngựa chạy qua, Lôi Triết sử dụng chuôi kiếm đâm đâm cánh tay của Nam Tước Đặng Khẳng, hỏi: “Bá tước Hoa Đô hiện tại đang làm gì thế?”
Không biết tại sao, hắn căn bản không dám quay đầu nhìn biểu tình của đối phương.
Nam tước Đặng Khẳng lại nhìn với vẻ thích thú say sưa ngon lành, cười sảng khoái nói: “Lôi Triết, thật sự có người! Hai tên quản gia trang điểm tỉ mỉ kia đã biến thành xấu xí khó coi.
Nhưng mà thật đáng tiếc quá, Bá tước Hoa Đô đã dùng cái dù chặn được sự công kích của ngươi, phản ứng của hắn vô cùng nhanh nhẹn, một chút việc dư thừa cũng không có.”
Nghe thấy câu nói này, Lôi Triết mới vội vã quay đầu lại.
Ánh chiều tà le lói, người kia chống đỡ một cái dù đứng ở bên trong mưa phùn mờ mịt, hơn một nửa gương mặt tái nhợt ở trong bóng tối tản ra ánh sáng nhàn nhạt không có cách nào che chắn.
Giờ khắc này, cậu đang nhìn sang bên đây không chớp mắt, lông mi dài nhỏ bị nước mưa làm ướt, không hề có một tiếng động nhưng lại hiện rõ vẻ không vui trong lòng.
Bởi vì trò đùa dai này, khí chất ưu buồn vốn là của cậu lại càng được hiện ra thêm âm trầm mấy phần.
Rốt cục có thể làm cho đối phương nhìn thẳng vào sự tồn tại của chính mình, Lôi Triết lại hoàn toàn không vui vẻ nổi.
Nhìn thấy gương mặt này bị phủ kín ấm ức, hắn trái lại lại càng ảo não.
“Về Cách Lan Đức.” Phút chốc, hắn liền mất đi toàn bộ hứng thú.
Hắn xoa xoa nhíu chặt mi tâm, một lần nữa quay đầu nhìn vào gương mặt đang tái nhợt u buồn kia, trong lúc nhất thời lại có chút mờ mịt.
Xe ngựa trong rừng đất trống rộng rãi quay đầu, chạy nhanh về phía Cách Lan Đức.
Giản Kiều vẫn như cũ chờ ở ven đường đợi xe ngựa quay lại, đồng thời đã chuẩn bị xong giơ ra chiếc dù để ngăn trở đợt sóng bùn công kích lần thứ hai.
Thế nhưng lần này, Lôi Triết mệnh lệnh người đánh xe hãm lại tốc độ, cũng cuối cùng dừng lại ở bên cạnh cậu.
“Tôi muốn biết cậu làm sao có thể nhận ra tôi?” Lôi Triết từ trong cửa sổ xe thò đầu ra, hỏi: “Tại Cách Lan Đức này, những người có thể khoác lên mình chiếc áo lụa đắt giá như vàng ngoại trừ Cách Lan Đức – Lôi Triết, thì còn có cả Cách Lan Đức – Hoắc Nhĩ.
Làm sao cậu biết rằng người xuất hiện ở trước mắt cậu không phải là Hoắc Nhĩ mà là tôi?”
Cách Lan Đức – Hoắc Nhĩ chính là anh của hắn.
Giản Kiều căn bản không muốn cùng nói chuyện với tên quỷ ấu trĩ này.
Nhưng mà trên vai cậu gánh toàn bộ Địch Tác Lai Đặc, đó là trách nhiệm mà vĩnh viễn cậu không thể trốn tránh.
Cậu nhất định phải lấy lòng những tên đại quý tộc này, vì con dân của chính mình tranh thủ từng chút lợi ích.
Vì thế cậu thoáng cúi đầu, tiếng nói chậm rãi vang lên: “Tại Cách Lan Đức xa xôi, có một người con của thần mặt trời, hai con mắt của hắn sáng tựa như khoảng không xanh thẳm trên kia, sợi tóc của hắn lộng lẫy tựa như hoàng kim vàng mười lấp lánh hút hồn người khác, thời điểm khi ngươi từ xa xa mà ngắm nhìn hắn, trong mắt của ngươi sẽ giống như đang có dương quang truyền vào.”
Cậu đem đầu cúi thấp hơn một ít, thở dài nói: “Trong nháy mắt mở cửa xe nhìn thấy anh, tôi liền nhớ tới câu ngâm xướng này, đó là một bài thơ huyền thoại do một người hát rong viết tặng cho anh.
Cho nên người đứng trước mặt tôi ngoại trừ anh, thì còn có thể là ai được nữa?”
Lôi Triết: “…”
Vào giờ phút này, rất khó mà giải thích được mờ mịt chồng chất trong lòng hắn, tức giận, cùng với buồn nản, hết thảy đều biến mất.
Hắn thường xuyên được nghe những lời ca tụng có phần khoa trương hơn thế này, nhưng chưa lần nào tim của hắn có thể vui vẻ như chim chóc nhảy nhót ngoài kia.
Trên thế giới tại sao có thể có một người như Hoa đô bá tước vậy? Cậu rõ ràng nói nịnh nọt như thế, lại không thể hiện ra mảy may ý hề nào cả.
Cậu quá chân thành cũng quá cảm động, dăm ba câu liền xoa dịu được tất thảy bất hạnh trong lời nói.
Lôi Triết phải dùng sức mím môi mới có thể làm cho mình không bật cười ra tiếng tại chỗ.
“Chúc mừng cậu” Hắn giả vờ kiêu căng mà mở miệng: “Cậu đã lấy lòng được tôi, cho nên chuyện ngày hôm nay chấm dứt ở đây.”
Giản Kiều nắm chặt cán dù, ngữ khí ôn hòa mà đáp lại: “Cảm tạ anh khoan hồng độ lượng.”
Rõ ràng cậu mới là kẻ bị làm khó, bị sỉ nhục, nhưng bởi vì không có quyền thế nên đành phải cúi đầu trước kẻ đã hạ nhục mình, đây chính là quy luật sinh tồn của Thác Đặc Tư.
Lôi Triết cười hừ một tiếng, sau đó lệnh cho người đánh xe tiếp tục tiến lên.
Tiếng vó ngựa cộc cộc cộc càng đi càng xa, Giản Kiều vẫn luôn cúi đầu cung tiễn Lôi Triết lúc này mới thẳng eo lên, thần sắc lạnh lùng nhìn về hướng chiếc xe ngựa dần dần bị sương mù dày đặc ôm trọn.
Cậu biết rằng, lúc này mới chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, còn có càng nhiều gian khó hơn chờ ở phía trước.
—
Nửa giờ sau, xe ngựa của Giản Kiều lao qua những con đường rộng rãi và sạch sẽ của Cách Lan Đức, hai bên đường là hàng dãy lâu đài sang trọng, những ngôi nhà tinh tế, những nhà thờ…… đứng sừng sững san sát nối tiếp nhau.
Binh lính tuần tra giương cây đuốc từ bên đường đi qua, phát ra một tiếng bước chân đầy chỉnh tề.
Tại ban đêm đen kịt nhìn thấy đèn đuốc như vậy, nghe thấy âm thanh như thế, không có ai cảm thấy không an tâm.
Nếu như nói tòa thành Địch Tác Lai Đặc là người thiếu nữ lãng mạn, thì Cách Lan Đức chính là một vị thánh trí tuệ trang nghiêm.
Nó đã duy trì sự phồn vinh hơn trăm năm, bầu không khí hùng vĩ của nó là điều mà các thành phố khác hoàn toàn không thể so sánh với.
Giản Kiều tập trung quan sát đường đi, sau đó hơi thở phào nhẹ nhõm: ” Xuống xe trước, chúng ta không cần thay đổi giày cao gót đâu.”
Những người phát minh ra giày cao gót là để ngăn chặn việc giẫm phải những thứ dơ bẩn, điều này hoàn toàn không phải là một chuyện cười hoang đường.
Mỗi thành phố Giản Kiều đi ngang qua thì đều khuyết thiếu hệ thống xử lý nước thải, người dân không có nhà vệ sinh, vì vậy chỉ có thể ở trên đường bài tiết.
Ngay cả cung điện của Tra Lý Tam cũng không có nhà vệ sinh, các quý tộc sống ở đó có thể để lại “Vật kỷ niệm” của họ ở bất cứ đâu.
Lò sưởi trong tường, luống hoa, nhà bếp, chỗ nào cũng có thể thấy được thứ chất thải vàng óng ánh đó, dù là ở nơi đâu.
Cung điện nguy nga trong truyền thuyết thực chất chỉ là một trang trại đầy phân và nước tiểu, nhưng có một điều rằng dự trữ nuôi dưỡng ở bên trong không phải súc vật, mà là một đám quý tộc tự xưng mình thánh khiết tao nhã.
Nghĩ đến điều này, Giản Kiều không tự chủ mà bất giác che mũi.
Hai nam nhân đang co rúm trong góc chỉ vào bộ quần áo lấm lem bùn đất của bản thân, dở khóc dở cười nói: “Đại nhân, chúng ta so với đường phố này thì không biết thứ nào bẩn hơn.”
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, người đánh xe quay đầu lại nhỏ giọng nói rằng: ” Đại nhân, con đường phía trước đã bị phong tỏa!”
Giản Kiều kéo màn cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, đã thấy mấy chiếc xe ngựa ngang dọc tứ tung đỗ ở giữa đường, chắn hết cả con phố, còn có rất nhiều người hầu gái cùng quản gia ăn vận lộng lẫy từ trên xe nhảy xuống, bận bận rộn rộn vận chuyển một hòm lại một hòm hành lý.
Bọn họ nối đuôi nhau đi vào một cái pháo đài ven đường, trong pháo đài lục tục thắp sáng đèn đuốc, càng nhiều người hầu từ bên trong chạy ra, đứng sang hai bên, đường hẻm hoan nghênh những vị khách quý giáng lâm vào đêm khuya.
Giản Kiều ngước đầu nhìn lên tòa pháo đài này, không khỏi sửng sốt trước sự uy nghiêm, đồ sộ và rộng lớn của nó.
Nó giống như một con quái thú khổng lồ, bò trong đêm đen, chèn ép những tòa nhà xung quanh trở nên thật nhỏ bé.
Cánh cổng sắt nặng nề, rộng cả chục mét kia phải cần bốn người quản gia thân thể cường tráng mới có thể đẩy ra.
Hai bên cửa là hai con sư tử được tạc bằng đá cẩm thạch.
Chúng phải được tạo ra từ bàn tay của một nhà điêu khắc lành nghề nhất, khắp toàn thân đầy đủ uy nghi cùng sát khí không cách nào so sánh được với những con sư tử chân thật.
Chúng run rẩy với những chiếc bờm nặng nề của mình, mở ra cái miệng khổng lồ đầy răng nanh và phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc về phía bầu trời đêm.
Rõ ràng là một tác phẩm điêu khắc tĩnh, nhưng mang đầy vẻ hoang sơ cuồng dã của sinh vật.
Giản Kiều nhìn chằm chằm vào hai con sư tử sống động như thật kia, mơ hồ đoán được lâu đài này thuộc về ai.
Hùng sư chính là tộc huy của gia tộc Cách Lan Đức.
Cùng lúc đó, người đánh xe thấp giọng hồi bẩm: “Nơi này chính là phủ công tước.”
Giản Kiều không ngạc nhiên chút nào gật đầu.
Toà phủ công tước kia hoàn toàn lấp đầy trí tưởng tượng của hắn về thời đại này, lục địa này, và quyền lực tối cao của hoàng gia.
” Nam nhân kia chính là Cách Lan Đức · Hoắc Nhĩ.” Người đánh xe tiếp tục giới thiệu tình huống.
Hắn là người địa phương, cho nên hắn đối với thành phố này hiểu rõ vô cùng.
Giản Kiều định thần nhìn lại, đã thấy một tên nam nhân thể trạng cao lớn từ trong một chiếc xe ngựa sang trọng nhất nhảy xuống.
Người hầu giơ đuốc chiếu sáng mặt của hắn, khuôn mặt này tuy rằng anh tuấn, nhưng lại kém rất rất xa vẻ cao quý và kiêu ngạo tự nhiên của Lôi Triết.
Tóc của hắn màu nâu, con ngươi cũng là màu nâu sẫm, điều này làm cho hào quang của hắn giảm bớt đi mấy phần.
Hắn xoay người, từ trong buồng xe dắt ra một phụ nữ trẻ chừng hai mươi tuổi.
Thiếu nữ đi từng bước từng bước thập phần cẩn thận, một tay trước sau nâng cái bụng cao vót của chính mình.
“Đó là Cách Lan Đức – Hải Luân, con gái út của gia đình Cách Lan Đức.
Nghe đâu cô ta đang mang thai người thừa kế của nhà vua.” Người đánh xe đè thấp âm lượng nói rằng.
Cách Lan Đức · Hải Luân cùng anh rể của mình phát sinh quan hệ bất chính, đây là bí mật mà mọi người giới quý tộc đều biết.
Mà Mạc An hoàng hậu căn bản lại không quản được việc này, bởi vì nàng mang thai ba lần, thì đã sảy thai cả ba lần, trước sau không năng lực hạ sinh một hoàng tử nhỏ cho phu quân.
Sức khỏe của Tra Lí Tam Thế ngày càng giảm sút, hắn vô cùng cần thiết một người thừa kế.
Hết thảy quý tộc đều chấp nhận sự phong lưu của quốc vương, bọn họ cũng ngóng trông mong mỏi tiểu vương tử.
Trong hoàn cảnh như vậy, bụng của Cách Lan Đức · Hải Luân đang chứa một sinh linh thập phần quý giá.
Cô đã từng là người hại chết trượng phu không rõ nguyên nhân, bị cha đẻ chán ghét, bị anh chị em coi thường ghẻ lạnh, mà bây giờ cô lại là tâm can bảo bối của Tra Lí Tam Thế, tương lai rất có thể thay thế được hoàng hậu, trở thành nữ nhân tôn quý nhất của Thác Đặc Tư.
Công tước của Cách Lan Đức lo một mình cô sống ở bên ngoài nhỡ không may bất ngờ xảy ra điều gì, liền dặn dò con trai cả đem cô đón trở về.
“Hải Luân và Hoắc Nhĩ là anh chị em cùng cha khác mẹ, mẹ của bọn họ đã từng là tình nhân của công tước Cách Lan Đức.
Mặc dù tình nhân kia đã kết hôn với công tước, nhưng không cách nào che giấu được sự thực Hải Luân và Hoắc Nhĩ là con riêng.
Mẹ của Lôi Triết đại nhân cùng Mạc An hoàng hậu có xuất thân vô cùng cao quý, tuy vậy vận mệnh của họ lại rất bi thảm, họ đã sớm bị công tước Cách Lan Đức làm cho tức chết từ lâu.
Người có biết không, mẹ của Hải Luân và Hoắc Nhĩ chỉ là một ả kỹ nữ trước khi được nuôi dưỡng bởi công tước Cách Lan Đức!”
Người đánh xe hất hàm về phía Hải Luân cùng Hoắc Nhĩ, ngữ khí thập phần xem thường: ” Trong thân thể của hai người kia đang chảy dòng máu kỹ nữ.”
Ở thời đại này, huyết thống rất được coi trọng, không có dòng dõi thuần khiết thì không thể được coi là quý tộc chân chính.
Cho nên, ngay cả người đánh xe cũng có thể dùng thái độ coi thường miệt thị đối xử với Cách Lan Đức · Hoắc Nhĩ cùng Cách Lan Đức · Hải Luân.
Hai người hầu nam chưa từng nghe nói đến bí mật gia tộc bí ẩn như vậy, không khỏi líu lưỡi liên tục.
Giản Kiều đã không cảm thấy kinh ngạc từ lâu.
Kiểu tai tiếng này so với những cuộc tranh giành gia tộc ở Trung Quốc cổ đại thì không có gì khác nhau, đều là ái thiếp diệt thê, dùng phi tần vợ lẽ, đấu đá lẫn nhau.
Cái gọi là đấu không lại chẳng qua là gió đông hôm nay sẽ lấn át gió tây, gió tây ngày mai sẽ lấn át gió đông.
Đánh giá tình hình hiện tại, thì có vẻ như Lôi Triết cùng tỷ tỷ của hắn tựa hồ như đang thua cuộc.
Giản Kiều dùng đầu ngón tay vuốt ve khóe mắt, tâm tình cuối cùng cũng cũng cảm thấy bớt u ám hơn.
Lúc này, Cách Lan Đức – Hải Luân bỗng nhiên giương giọng hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi có phải là bá tước Hoa Đô?”
Nàng nhìn thấy tộc huy hoa sen bạc trên xe ngựa, vì thế nên nhận ra lai lịch đoàn xe.
Người đánh xe vội vã đáp: “Đúng, chúng ta đến từ tòa thành Địch Tác Lai Đặc tới đây.”
Không thể che giấu bản thân được nữa, Giản Kiều đành phải đi xuống xe ngựa, cùng hai chị em đó chào hỏi.
Theo lý mà nói cậu là bá tước, mà Hải Luân chỉ là một quả phụ, thân phận địa vị hai người bọn họ cách biệt khá xa, nên Hải Luân nên hướng về phía cậu hành lễ mới phải.
Mà Hải Luân lại đứng tại chỗ bất động, còn nhấc lên cánh tay, ra hiệu cho Giản Kiều lại đây hôn mu bàn tay của chính mình.
Cô ta dương cao khuôn hàm, gương mặt cơ hồ khắc sâu hai chữ “Bố thí”.
Cách Lan Đức – Hoắc Nhĩ đứng chắp tay, thần sắc càng kiêu căng gấp bội.
Giản Kiều chậm rãi đi tới, cưỡng chế cảm giác không thích tràn đầy trong lòng, vừa chạm đã rời mà hôn một cái vào mu bàn tay của Hải Luân.
Xuyên thấu qua thô ráp da dẻ được thoa một lớp phấn thoa, cậu mơ hồ ngửi thấy được một mùi mồ hôi nồng nặc.
Người dân ở đây cho rằng nước là một đồ vật không sạch sẽ và có thể mang lại bệnh tật nên họ không rửa ráy tắm gội quanh năm.
Chỉ có một phút chốc như vậy, cậu thiếu chút nữa không kìm nén được thứ đang sôi sục trong dạ dày.
Hải Luân rụt tay về, ra lệnh: “Tôi muốn nước mắt của Thiên sứ, ngày mai ngươi hãy đem nó tới đây, tôi muốn dùng nó để trang trí cho chiếc vương miện của mình.”
Nước mắt của Thiên sứ là một viên kim cương xanh nhạt nặng 50 carat, cũng là báu vật trấn thành của thành Địch Tác Lai Đặc.
Nó được thợ thủ công chạm khắc thành hình quả lê, toàn thân trong suốt óng ánh, nhìn qua lại như một giọt nước mắt của thiên thần, đẹp đến thánh khiết, đẹp đến xán lạn.
Giá trị của nó đủ để mua lại nửa cái Cách Lan Đức này, mà nữ nhân kia lại dùng giọng điệu tự nhiên cưỡng ép yêu cầu món bảo vật trân quý ấy.
Ở trong mắt cô ta, thân phận của Giản Kiều đại khái cùng một con chó không có gì khác nhau, cô cụp mắt nhìn con chó này nhiều hơn một chút đã là một với vinh hạnh lớn lao vô cùng.
Cô ta muốn cái gì, Giản Kiều nhất định phải quỳ trên mặt đất, dùng hai tay giơ lên cao, đầu gối từng bước từng bước tiến lên dâng tặng, cuối cùng còn phải lộ ra biểu tình cảm động đến rơi nước mắt.
Cô ta là một quý tộc điển hình, một người kiêu căng chỉ coi những thường dân bình thường là cỏ rác
Nghĩ tới đây, sắc mặt Giản Kiều đã triệt để âm lãnh.
Lúc này, Cách Lan Đức · Hoắc Nhĩ cũng lên tiếng: “Cậu ngày mai hãy đem châu báu đồ trang sức, tơ lụa vải vóc, lễ phục quần dài…….
cao quý nhất trong cửa hàng của cậu mang tới đây để cho em gái tôi chọn lựa.
Cậu cũng biết rằng, em tôi cần một hình tượng tuyệt mỹ trong tiệc rượu quốc vương.
Đúng rồi, cậu thuận tiện đem sổ sách của cậu cũng mang tới đây để tôi nhìn một chút.”
Giản Kiều ngay lập tức liền ý thức được, Hoắc Nhĩ đã đem Cách Lan Đức coi là địa bàn của hắn, trên địa bàn của hắn mở cửa hàng, lợi nhuận tự nhiên cũng về hắn hết thảy.
Hắn yêu cầu sổ sách, chỉ là vì muốn xem xem mình có thể cướp được bao nhiêu tiền thôi.
Hắn tuy rằng khoác áo khoác của quý tộc, nhưng lại làm ra những hoạt động của kẻ cướp.
Nếu quả thật đem sổ sách cho hắn, hắn sẽ lấy đi hết thảy tài phú của Địch Tác Lai Đặc, đồng thời ngay cả đến một đồng tiền cũng sẽ không lưu lại cho Giản Kiều.
Về phần bản thân Giản Kiều cùng con dân của cậu có thể vì vậy mà chết đói hay không thì xin lỗi, điều đó không liên quan tới hắn, cũng hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
Cho nên, so với đôi huynh muội này, Lôi Triết quả thực đáng yêu như thiên sứ.
Giản Kiều hối hận rồi.
Cậu vừa nãy không nên đối với tình cảnh gay go của Lôi Triết mà cảm thấy vui mừng.
Bây giờ, cậu thật lòng hy vọng Lôi Triết và Hoàng hậu Mộ An sẽ là người thắng trong cuộc chiến này, ít nhất hai chị em kia làm việc đều có điểm mấu chốt, không giống hai đứa con của kỹ nữ này, dòng máu chảy trong thân thể đều tản ra mùi vị hôi thối tham lam..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...