Tra Nam! Cút- Tiêu Dao Truyện

" Hoàng thượng, không hay rồi!"

Mới sáng sớm, Chiến Bắc Dã mới rời giường, vẫn còn ở Điện Phượng Nghi, thì một tên thái giám hấp tấp chạy vào.

" Chuyện gì?"

Đêm qua phát tiết cả đêm làm hắn tinh thần sảng khoái vô cùng. Thấy thái giám chạy vào, hắn cũng không khó chịu.

" Tường Vi cung truyền tin... Nói là Lệ phi bị thích khách ám hại, giờ còn thái y đang cố gắng chạy chữa."

" Cái gì?"

Chỉ Hoa...

Hắn vội vã khoác long bào nhanh chóng chạy đến Tường Vi cung, cả điểm tâm sáng cũng không dùng.

" Mau! Đến đó!"

Lúc hắn vừa đi khỏi, Yến Thanh Lam cũng ngồi dậy. Toàn thân nàng chi chít ấn ký hắn để lại. Nát nhừ hoàn toàn, như hàng trăm con ngựa cán qua.

" Nương nương."

Thị tỳ cận thân của nàng nhanh nhẹn chạy đến đỡ nàng dậy.

" Đem thuốc cho ta."

Nàng nhàn nhạt ra lệnh.


" Vâng."

Thị tỳ kia đến cái hộp gỗ, lấy ra một cái bình sứ, đổ lên tay một viên thuốc tròn đen ngòm. Nàng ta cầm theo ly trà, đưa tới Yến Thanh Lam.

" Nương nương, người thực không muốn hoài thai sao?"

Yến Thanh Lam uống sạch ly nước kia xong rồi lắc đầu. Nàng không muốn mang thai con hắn, vì nàng không yêu hắn.

Chiến Bắc Dã tích tắt nửa khắc đã có mặt tại Tường Vi cung. Đám cung nhân xoay quanh đi ra đi vào nườm nượp. Hắn vội vàng chạy vào đó.

" Thái y, Lệ phi sao rồi"

Vị thái y già đeo theo hòm thuốc từ bên trong tấm bình phong đi ra ngoài. Lão khum lưng ôm quyền cung kính đáp.

" Hồi bẩm hoàng thượng, Lệ phi đã an toàn... Nhưng mà..."

" Sao?"

" Vết thương trên lưng nương nương không thể liền như da trước kia... Aizzz hung thủ ra tay khá tàn nhẫn. Cho nương nương uống Thất giác tán, làm nương nương không thể cử động được, rồi dùng roi đánh. Còn dùng nước lạnh xối vào..."

" Cái gì... Thật to gan, trong cung của trẫm mà dám làm chuyện tày trời... Nhanh chóng tìm ra hung thủ... Không thì lấy đầu các ngươi về định tội."

Hắn thực sự nổi giận. Chỉ Hoa chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao có thể chịu được mấy vết dao đau đớn thế. Còn cho uống thất giác tán làm nàng không thể kêu lên phản kháng được. Thật đáng hận!

Hắn qua tấm bình phong, nhìn Tần Chỉ Hoa an ổn nằm sấp, tấm vải trắng tinh băng hết tấm lưng nàng ta. Hắn ngồi bên cạnh, vuốt ve lấy tóc nàng, như trấn an như an ủi.

" Bao nhiêu vết?"


" D-dạ... 50... Vết..."

Thái y ấm a ấm úp bảo. Lão thật muốn nói, vết thương đó y hệt của quý phi nhưng lại nặng hơn nữa. Từng đường chằn chịt chồng chéo lên nhau, máu rỉ ướt hết tấm đệm trên giường.

50 vết? Không hiểu sao hắn lại nghĩ tới Tiêu Dao. Dường như nàng cũng như thế, vừa bị ngã xuống nước, hắn cho người lôi lên đánh nàng. Tiếng roi chói tay từng chút đánh lên da thịt nàng, cả lời phản kháng, la hét cũng không có.

" Gọi quý phi qua đây!"

Hắn gằn giọng quát. Trong cung này, ngoài Tiêu Dao ra thì không ai hận Tần Chỉ Hoa do đó, hắn cho là nàng làm. Cách thức ra tay độc ác như thế, nàng muốn trả thù sao? Trả thù Lệ phi hại nàng như vậy.

Nội thị giám luống cuống chạy thoát li khỏi Tường Vi cung. Lấy cái thân già nua vội vàng chạy một mạch đến Mẫu Đơn cung. Lòng không khỏi ngao ngán, quý phi rõ lương thiện, bị Lệ phi ức hiếp hết lần này đến lần khác. Giờ có thể phản kháng, nhưng hoàng thượng lại quá bao che cho Lệ phi...

Haizzz, quý phi nương nương, lão nô cầu phúc cho người vậy.

Nửa canh giờ sau, Tiêu Dao mới chậm rãi đi tới, còn có cả Yến Thanh Lam đi cùng. Nàng bước chân vào Tường Vi cung, các cung nhân nhìn nàng với ánh mắt quái dị, kèm theo ý thù địch. Nàng chẳng quan tâm mấy, ánh mắt như thế nàng đã quen rồi.

Nhìn bao quát, Tường Vi thật lớn hơn xa hoa hơn Mẫu Đơn cung nhiều. Nàng không khỏi chế giễu, người ta nhìn vào chắc nghĩ nàng là một phi tần thấp kém còn Lệ phi kia mới là hoàng quý phi cơ.

" Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."

Yến Thanh Lam đoan trang hành lễ. Tiêu Dao vẫn đứng yên không bất cứ động thái gì cả. Chiến Bắc Dã đã "quen rồi" không nói gì chỉ lạnh lùng liếc nàng.

" Tiêu Dao, chuyện này do ngươi làm?"

Hắn không đầu không đuôi hỏi. Lần nào cũng thế, mỗi lần chuyện của Tần Chỉ Hoa mà "liên quan" đến Tiêu Dao thì hắn cứ chặt đuôi, chặt đầu đem khúc giữa ra hỏi. Nàng không biết gì cả, thế là hắn gán tội trách phạt.

Nhưng lần này sai rồi, nàng không phải Tiêu Dao kia. Muốn chơi với nàng sao? Solo trình nào?


" Chuyện này là chuyện gì? Hỏi lấp lững như thế, muốn gài ta nhận tội nữa chăng?"

" Trẫm... Tiêu Dao, ngươi đừng đánh trống lãng. Ngoài ngươi ra, trong cung này không ai có thù với Chỉ Hoa cả?"

" Chiến Bắc Dã à, lại bày trò hãm hại ta nữa sao?"

Nàng khinh miệt cười nửa miệng. Ánh mắt khinh thường mỉa mai nhìn chằm chằm vào ưng mâu lạnh lùng của hắn.

Lần nào Tần Chỉ Hoa gặp chuyện, hắn đều đổ lên đầu Tiêu Dao cả. Hắn tưởng ái phi của hắn an phận lắm sao? Hừ, xin lỗi bà đây hiền nhưng không có nghĩa lão nương ăn chay.

" Ngươi không nhận?"

" Ta có làm đâu bảo ta nhận. Ngươi thực, biết rõ kế hoạch nàng ta lại vẫn dung túng nàng ta hại ta. Chiến Bắc Dã, không ngờ ngươi ấu trĩ như thế."

Yến Thanh Lam vội kéo Tiêu Dao lại. Nàng thấy rõ Chiến Bắc Dã đang thực sự nổi sát khí. Thế thì nguy lắm. Biểu tỷ chỉ là nữ tử bình thường, sao có thể chịu nổi chứ. Yến Thanh Lam đối mắt với nàng lắc đầu, nhưng nàng vẫn bỏ qua ánh mắt đó. Lần này thứ nàng cược là cả mạng sống, hoặc chết hoặc sau này hắn không bày trò làm gì nàng thêm.

" Ngươi nói trẫm ấu trĩ... Trẫm tồi tệ thế sao?"

Hắn cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

" Lần trước mẫu thân ta nói phải trách phạt Tần Chỉ Hoa, ngươi không những không giải thích gì thêm liền hạ lệnh cấm cửa nàng ta ba tháng. Đó là gì? Là ngươi tự nhận Tần Chỉ Hoa là gian phi hãm hại ta, nhưng trước đó thì sao? Ngươi vẫn làm như mình mù mờ nghe lời nàng ta dùng hình với Tiêu Dao... Không phải chăng!"

Nàng uất ức bộc phát phản bác lại. Bao nhiêu thứ nàng giấu nhẹm trong lòng đều vứt hết ra. Tiêu Dao hét lên như thể muốn cho hắn biết " mình" đã uất ức đến thế nào.

" Tiêu Dao ngươi... " Chiến Bắc Dã lại thêm một lần nữa phải cứng họng.

" Hoàng thượng, bắt được hung thủ rồi."

Cấm vệ quân từ bên ngoài cất lớn tiếng bẩm báo cắt ngang lời hắn nói.

Hắn liếc nhìn Tiêu Dao sau đó phất tay áo bỏ đi. Dù sao chuyện của Chỉ Hoa vẫn quan trọng hơn, không nên đôi co với nàng ta.


Yến Thanh Lam cầm tay Tiêu Dao. Trong ánh mắt lo lắng hơn bao giờ hết. Nàng ta nhu mì dịu dàng hỏi.

" Biểu tỷ, tỷ làm thế không sợ sẽ chết à?"

" Ta đã chết một lần, chết thêm lần thứ 2 nữa thì có việc gì."

Nàng hững hờ đáp lại.

Nếu đã cho nàng xuyên về đây rồi, hẳn nàng chưa gì đã chết thế đâu.

Yến Thanh Lam không nói gì, chỉ vẫn cầm lấy tay nàng cùng đi ra trước cửa cung Tường Vi.

Một tên mặc áo thị vệ quỳ gục dưới đất. Chiến Bắc Dã đang tra hỏi hắn. Hắn im bặt không nói gì ngoài câu "Lệ phi là do thần làm". Có kẻ nhận tội rồi, hắn không thể bắt bẻ nàng thêm. Dẫu biết là nhận tội thay, song hắn vẫn cho người đi lăng trì hắn.

Chuyện này chắc chắn hắn phải điều tra thật kĩ... Nếu không còn đâu là một uy nghiêm của hoàng đế.

Trong khi ấy tại Niên vương phủ. Chiến Bắc Niên như mọi ngày nhàn nhã uống trà trong lương đình đặt giữa hoa viên rộng lớn. Màng trắng nhè nhẹ treo lên bên cột sào phất phới trong cơn gió nhè nhẹ. Hắn mặc bộ thanh y êm nhẹ, tóc được cột hờ hững xoã tới thắt lưng, nhìn thoát tục, tựa tiên gia trên trời hạ phàm.

" Vương gia đã xong rồi"

" Bệ hạ có làm gì nàng không?"

" Bẩm, không. Chỉ hơi tức giận thôi."

" Được rồi. Lui đi"

Hắn thừa nhận chuyện của Lệ phi do hắn làm. Trong đêm đen, hắn đã tra tấn nàng ta khi nàng ta không thể nào mở mắt, kêu la, hay phản kháng chịu những trận roi ác liệt từ hắn. Để nàng ta phải chịu hoàn toàn nỗi đau của Dao Dao.

Những vết roi đó chắc chắn sẽ để lại sẹo, đến lúc đó nàng ta xấu xí, Chiến Bắc Dã có còn sủng ái nàng ta không.

Từ một sủng phi trở nên thất sủng. Thực muốn xem vẻ mặt nàng ta như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui