Yến hậu, Yến Thanh Lam từng bước lướt ngang qua đám người quỳ dưới thềm kia. Nàng tiến thẳng đến nữ nhân ngồi trong lương đình, nhẹ nhàng hành lễ.
" Biểu tỷ."
Tiêu Dao khá kinh ngạc, nàng ta rõ là hoàng hậu, lại hành lễ với nàng?
Nàng cười ngượng cho qua. Sau đó Yến Thanh Lam, ngồi trên ghế. Từng cái nhấc tay nhấc chân đều toả ra khí tức cao quý của một mẫu nghi. Hạnh mâu lạnh lùng nhìn đám người đang quỳ đó, cất giọng hỏi.
" Thục phi bao giờ lại nắm quyền của bản cung rồi."
Một câu hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng lại có thể lấy mạng một người. Phi tần mộng tưởng thành hậu, là tội chết đó.
Kiều An Lạc run rẩy cúi đầu
" Nương nương thần thiếp...không... dám!"
" Không dám? Vậy chuyện này là như thế nào hả? Hoàng quý phi là ai, há để một phi tần như ngươi khi dễ. Các ngươi cho rằng bản cung chết rồi phải không?"
" Thần thiếp không có... Thần thiếp..."
Kiều An Lạc cắn răng cúi đầu. Sớm không đến trễ không về, hoàng hậu lại về lúc này. Bao năm chăn đôi gối chung với hoàng thượng, nàng ta tuy được sủng ái thì sao chứ, cũng chỉ là một phi tần. Thống lĩnh hậu cung là hoàng hậu, dù không muốn nhưng nàng ta cũng phải cắn răng mà chịu.
" Các ngươi thì sao?"
Yến Thanh Lam hướng đến đám phi tần kia lạnh giọng hỏi. Bọn họ ai nấy cũng tái mặt đi, run như cây sậy.
" Hoàng hậu nương nương... Là Thục phi xúi giục thần thiếp... Thần thiếp chỉ..."
" Con tiện nhân! Ngươi nói xằng nói bậy gì đó. Hoàng hậu, anh minh thần thiếp thần thiếp..."
Kiều An Lạc vội vã thanh minh cho bản thân mình. Đám tiện tì, một lũ vô sỉ.
Thế nào ấy, Kiều An Lạc chực nhào đến phi tử bạn nãy tố cáo mình kia giật tóc nàng ta. Nàng ta hét toáng lên khóc lóc, sợ sệt hệt như Kiều An Lạc đang cố ức hiếp mình. Đâu còn hình tượng thục đức, yểu điệu nữa, Kiều An Lạc không gì khác như một bà chanh chua ngoài chợ.
" Đủ rồi!"
Yến Thanh Lam làm hậu bao nhiêu năm lời nói uy quyền vừa vang lên đám nữ nhân kìa đều im bặt khóc thúc tha thúc thít, ủy khuất vô cùng.
" Biểu tỷ. Tỷ là phó hậu, tỷ nên xử lí sao."
Yến Thanh Lam dịu nhẹ hướng đến Tiêu Dao. Trạng thái nãy giờ ngồi xem kịch cuối cùng cũng tắt đi. Nàng chỉnh lại giọng kĩ càng rồi bảo.
" Ban nãy có người bảo ta không được sủng ái nên ghen ăn tức ở. Được thôi, bản cung tất nhiên sẽ " ghen ăn tức ở" như lời bọn họ nói vậy. Mỗi người tự vả miệng nhau 5 cái, phải là ai cũng được vả, ai cũng được nhận vả nha. Sau đó, từng tùy tùng có trong này luân phiên vả mỗi người 10. Phải như thế mới thể hiện được "nhân phẩm kém cỏi" của quý phi ta."
" Tiêu Dao. Ngươi đừng quá đáng."
" Hỗn xược."
Yến Thanh Lam quát lớn. Kiều An Lạc liền lui lại cúi đầu. Nàng ta siết chặt gấu áo nghiến răng, tiện nhân, lần này bản cung nhịn. Lần sau sẽ trả ngươi gấp bội lần.
Vừa lẩm bẩm trong đầu, Tiêu Dao càng cười khoái chí. Thế là tổng cộng mỗi người bị vả 435 cái. Gương mặt như hoa như ngọc kia không sưng vù như cái đầu heo mới lạ. Haha... Dám đấu với bản cung à, bản cung có đùi lớn là hoàng hậu nha.
Tiếng rên rĩ, la hét vang lên song song cùng tiếng vả miệng. Toàn bộ hậu cung nhanh chóng xôn xao, bọn họ đua nhau kéo ầm đến xem trò. Mới có 100 cái mà dường như đám phi tần kia đã khóc ỉ ôi, hai má sừng phồng lên. Riêng Thục phi vẫn nghiênd răng chịu, đôi mắt như có dao phóng đến nàng. Nàng mỉm cười ngọt ngào đến rợn người đáp lại nàng ta.
Nếu ngươi không phải ức hiếp Tiêu Dao, có lẽ bản cung không đếm xỉa gì đến ngươi rồi. Từ khi hoàng hậu đi miếu cúng tổ 3 tháng, ngươi không ngại gì ngày ngày gửi chuột chết đến cho Tiêu Dao. Nàng là một thiên kim, sao có thể không sợ những thứ đó. Lần này chỉ cảnh cáo nhẹ. Có lần sau, bản cung sẽ cho ngươi chết không toàn thây.
" Biểu tỷ, muội có đem về một ít đồ ngon. Tỷ ăn cùng muội nha."
Yến Thanh Lam dường như lờ đi nụ cười tàn độc của nàng, ôn nhu cầm lấy tay nàng dịu nhẹ bảo. Trong ánh mắt có một chút si mê lạ thường. Tiêu Dao cũng không để ý, chỉ gật đầu rồi đi theo nàng.
" Canh chừng cho bản cung. Không đủ 435 cái thì đừng hòng mà về."
Tiêu Dao buông lời cho đám tùy tùng kia. Bọn họ khum người nhận lệnh rồi tiếp tục vả tiếp.
Tầm mấy khắc sau, chuyện này nhanh chóng lan đến Ngự thư phòng. Sau đó lại lan hết toàn thành.
Chiến Bắc Dã dường như thấy mình đi sai nước cờ này. Hắn quên rằng, Yến Thanh Lam là biểu muội của Tiêu Dao. Mẫu thân của Tiêu Dao lại là đại tỷ là Yến quốc trượng cung kính nhất. Cứ tưởng, Yến Thanh Lam hồi cung sẽ giải quyết tốt chuyện này, không ngờ rằng lại tạo cho Tiêu Dao thêm một đồng minh mới.
Chuẩn bị đây hàng tá tấu chương từ các nhà có phi tần bị đánh sẽ được gửi lên... Thật đau đầu.
Ngay lúc ấy tại Niên vương phủ, Chiến Bắc Niên cũng nhận được tin từ trong cung truyền ra. Hắn giở khóc giở cười. Nha đầu đó từ bao giờ trở nên hung dữ đến thế chứ. Nhưng không lâu sau, nụ cười dần nhạt dần.
Tiêu Dao giờ đã là của hoàng huynh, hắn không thể nào mộng tưởng được. Song chính hắn cũng không thể nào mà tự kiềm chế bản thân nghĩ đến nàng, muốn nàng cả. Nha đầu năm đó hiền thục, môi lúc nào cũng nhoẻn miệng cười, khiến ai cũng yêu thích cả. Hắn cứ định sẽ xin phụ hoàng ban hôn cho nàng và hắn, nhưng để rồi hoàng huynh hắn lại cướp mất. Hôn lễ của nàng, hắn không dám dự một mìn tự động xin về phía nam giải quyết vài chuyện, đi biền biệt suốt 5 năm, đến lúc nghe tin nàng bị Lệ phi hại mới cưỡi ngựa nhanh chóng hồi kinh.
Thật may là nàng còn sống, không những thế đã tự biết bảo vệ bản thân mình. Thấy nàng tự tay cầm con rắn, con vật mà nàng sợ nhất, cầm dao chém lìa đầu nó, trong đôi mắt kia không chút kinh sợ, thản nhiên. Hắn phải kinh ngạc. Nàng thực sự thay đổi... Không những vậy, hoàn toàn quên hắn rồi.
Lúc nàng nhìn sang hắn, mở miệng cười, nụ cười vẫn như năm nào nhưng chính câu nói đã thực sự giết hắn. Huynh đài sao? Rõ ràng trước kia nàng hay bảo hắn là Niên ca ca mà. Sự xa lạ đó như bóp nghẹn trái tim hắn.
Nàng giận hắn sao?
Hắn đáng giận, nếu năm đó hắn kiên quyết hơn e là có lẽ nàng đã không như thế rồi. Chính sự hèn yếu của hắn, đẩy nàng vào hố lửa.
Huynh trưởng hắn không yêu nàng, lấy nàng cũng vì binh quyền nhà nàng. Năm đó tiên hoàng hậu vì lo sợ hắn cướp ngai vàng của huynh trưởng hắn cho nên đã chặt đứt cả toàn bộ nguồn trợ cho hắn. Đến cả nàng, người mà hắn yêu cũng cướp đi luôn...
" Nàng giờ đang làm gì?"
" Bẩm, đang dùng điểm tâm với hoàng hậu."
Hắn gật đầu rồi phất tay. Tên ám vệ nhanh chóng lui ra ngoài.
Tối nay hắn sẽ chạy đến tẩm cung của nàng.
" Dao Dao, ta yêu nàng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...