"Nương nương, đến nơi rồi."
Tên thị vệ canh gác thiên lao cầm theo lồng đèn. Thiên lao trong đêm tối mịt, mùi ẩm mốc hoà cùng mùi máu tanh nồng, tiếng la hét, tiếng quất roi, dụng ca tra tấn oanh oanh đâm vào tai nàng.
Tiêu Dao mặc bộ đồ đen, phía sau là Xuân Viên. Nàng đến phòng nơi Tần Chỉ Hoa bị nhốt.
Ba phía ba bước tường âm u. Các chông làm bằng sắt cứng được khoá bằng ổ khoá không thể dễ phá giải. Sàn không trải thứ gì chỉ là một đám rơm hôi thối mùi mốc, ổ của lũ chuột hôi, gián, sâu bọ gớm ghiếc. Một ánh đèn nên lập lờ yếu ớt để trên cao cũng đủ chiếu sáng cái người điên cuồng đập lao sắt hét lớn.
Mới chưa tới một ngày, nàng ta đã chật vật rách nát như thế.
Quần áo lấm lem, tóc tai bù xù, mặt màu bôi đen hệt mấy bà điên ngoài đường. Giọng hét lanh lảnh khàn khàn đầy vẻ kiêu ngạo.
"Đồ cẩu nô tài! Các ngươi là ai dám nhốt bản cung. Bản cung đường đường là thiên kim Tần phủ, sủng phi hoàng thượng yêu thương nhất... Các ngươi lại nhốt ta! Hừ hừ! Ta sẽ tru di hết cả nhà các ngươi!"
Đám quản ngục thấy mà chán. Nàng ta đã hét như thế suốt mấy canh giờ rồi. Chỉ cần thấy người tới là hét to, hét lớn doạ dẫm muốn kiểu. Cứ ngỡ mình còn thứ phi được sủng ai nữa à.
"Lệ phi muội muội thật dai sức. Đã ngã đến "mất con" mà vẫn có sức la hét. Bản cung, bội phục! Mở cửa!"
Tiêu Dao lắc mình đi đến. Môi đỏ mỉm cười cất tiếng mỉa mai nàng ta. Toàn thân một màu đen tuyền huyền bí nổi bậc lên đôi môi đỏ như máu, ánh mắt lạnh lẽo, hệt tu la vương dưới địa ngục trồi lên.
Tần Chỉ Hoa thấy nàng. Lòng thoáng lên một dự cảm chẳng lành nhưng lại nghĩ hẳn là bệ hạ kêu nàng đến thả mình ra liền sung sướng.
"Tiêu Dao, ngươi đến thả ta ra phải không... Haha ta biết mà, bệ hạ sẽ không vứt bỏ ta đâu..."
Bốp!
Xuân Viên nhanh tay tát một bên má nàng ta. Ban nãy đã sưng vù vì bị Chiến Bắc Dã đánh, bây giờ còn giáng thêm một cái không nhẹ từ Xuân Viên, nàng ta ngã xuống thềm rơm. Lợi đã bị rách, máu từ miệng rỉ ra ngoài.
"Tiện tì khốn kiếp! Ngươi dám đánh bản cung!"
Nàng ta gầm lên điên cuồng nhào đến chực đánh Xuân Viên. Xuân Viên lại lần nữa tát thêm một cái vào má còn lại. Nàng ta ngã uỵch xuống đất. Chật vật lấm lem, bẩn thỉu.
"Ngươi thân phận gì dám gọi tên húy của Hoàng Quý phi!"
-" Ta... Là Lệ phi! Sủng phi của bệ hạ, cả tên Hoàng hậu ta cũng dám gọi huống hồ một con tiện nhân không được sủng ái như Tiêu Dao!"
Bốp!
Xuân Viên lại một lần nữa tát nàng ta. Lòng vui vẻ khoái chí không thôi, trước kia nàng ta ăn hiếp chủ tử, bây giờ có cơ hội trả đũa! Phải phát huy a.
Tần Chỉ Hoa sững người. Cái tát thứ ba làm nàng ta hoàn toàn tỉnh ngộ bản thân đang ở tình huống nào. Nàng ta cắn môi, hai hốc mắt chực trào lệ, hèn mọn lếch đến dưới chân Tiêu Dao. Dập đầu van nài.
"Hoàng Quý phi, tiểu nhân xin người lượng thứ... Bỏ qua cho tiêu nhân... Tiểu nhân biết sai rồi! Bỏ qua cho tiểu nhân!"
Tiêu Dao từ trên hướng xuống nàng ta khinh bỉ. Sự hèn mọn, ti tiện của nàng ta khiến nàng kinh tởm. Sao trên đời có kẻ mặt dày như thế chứ? Mặt nàng ta làm bằng bê tông cốt thép trải nhựa chăng?
Nàng ngồi xuống, đối mắt nàng ta. Bàn tay trắng trẻo như tay ác quỷ nắm chặt cằm nàng ta siết mạnh.
"Khi ngươi hành hạ Tiêu Dao. Ngươi có từng nghĩ bản thân mình rơi vào kết cục này không."
Tần Chỉ Hoa sững người. Nỗi bất an ngày càng một nồng đậm. Bây giờ nàng đến là trả thù...
"Tiện nhân! Ngươi đừng đắc ý! Không có Tần Chỉ Hoa ta, không có Hoàng thượng bây giờ, đợi khi nào ta được thả ta sẽ..."
Bốp!
Tiêu Dao đứng dậy đá vào bụng Tần Chỉ Hoa. Nàng ta lăn lóc như bóng đập vào thành tường. Máu thổ ra ngoài còn nhiều hơn ban nãy.
" Ngươi hình như quên mất mình là ai rồi. Tưởng công lao to lớn ấy đích thật là của mình sao... Tiêu Dao ta không ngu, Chiến Bắc Dã cũng chả đần. Cây kim trong mộc có ngày cũng lòi ra, chuyện năm đó ngươi nghĩ chỉ mình ngươi biết thôi sao."
Đồng tử nàng ta co lại. Nàng ta không thể tin nỗi vào tai mình, Tiêu Dao nói là có ý gì... Chẳng lẽ nàng biết gì rồi sao... Bệ hạ phát hiện ra gì rồi sao... Không có, nàng ta giấu kĩ lắm mà, đến cả đại phu y quán đó nàng ta cũng cho người giết ngay sau khi đó.
"Đã không muốn người ta biết thì đừng làm!"
Câu nói của Tiêu Dao vừa dứt thì Tần Chỉ Hoa cười điên dại.
Lần nữa, nàng ta chạy nhanh đến cầm cái trâm gỗ trên đầu lao tới đâm vào Tiêu Dao. Nàng phản ứng nhanh tránh được nhưng lại bị một đường cắt ở cánh tay. Máu rỉ xuống thềm, ướt một mảng.
"Ngươi chết đi! Ngươi chết đi! Trên đời này sao có một tiện nhân như ngươi sinh ra! Tần Chỉ Hoa ta có gì không bằng ngươi! Ta xinh đẹp hơn ngươi tại sao ai cũng khinh thường ta! Dựa vào đâu mẹ ngươi là chính thất Tiêu phủ còn ta lại là một tiện tì kĩ nữ sinh ra! Dựa vào đâu người ta đứng chung quanh ngươi kêu ngươi Đại tiểu thư còn ta bị nói là thứ nữ thấp kém! Dựa vào đâu ngươi sinh ra định làm Hoàng hậu còn ta chỉ được phép làm một tiểu thiếp! Dựa vào đâu! Dựa vào đâu hả?!?"
Nàng ta gầm lên. Từng câu nói từng từ một như là thứ nàng ta giấu căn kẽ trong tâm lâu nay. Nước mắt không kiềm được mà chảy xuống. Nàng ta ôm mặt khóc, tiếng khóc thê lương của một kẻ đáng trách. Những tủi nhục lúc bé nàng ta chịu cứ như đến đây khiêu khích nàng ta, từ từ chạy chậm trong tâm trí, nhắc nhở nàng ta là một thứ nữ, một kẻ hèn mọn, bần tiện.
Tiêu Dao lắc đầu. Nàng không cảm thông cho Tần Chỉ Hoa mà chỉ căm ghét cái xã hội phong kiếm thối nát này. Cùng là người lại chia ra đích thứ. Đàn ông phong lưu lại đổ cho đàn bà ti tiện. Kĩ nữ dù là kĩ nữ cũng là người, cũng là vì cuộc sống mà mưu sinh, tại sao lại khinh thường họ?
"Lệ phi điên rồi, giữ nàng ta cho tốt. Bệ hạ định đoạt sau."
Đến cuối cùng nàng cũng không đành lòng.
Tiêu Dao, ta làm thế này, đúng hay sai?
Nàng tự hỏi.
Rảo bước khỏi thiên lao. Nàng bần thần quay về Mẫu Đơn cung. Đèn cung sáng sủa nhưng tim nàng lại lạnh, lòng nàng lại chạnh.
Son cung ngọc ngà của đế vương cất giấu bao trái tim mòn mỏi của nữ tử. Vinh hoa phú quý là chi? Nó như một tấm bình phong che chắn mắt nữ tử hồng trần. Cao sang phú quý thì đã sao? Nhìn chồng mình phải san sẻ cho người khác không nửa lời oán trách, mòn mỏi đêm đêm chờ được thị tẩm.
Ấy thế bao nhiêu hồng nhan lại đâm đầu vào nó. Không biết thế gian này toàn bộ là kẻ mù hay nàng là kẻ điên trong họ?
"Phận hồng nhan kiếp tương phùng
Ngồi cung son, gấm thêu ngọc ngà
Ảo mộng xưa giờ như gió thoáng qua
Dù biết sắc son phai tàn
Lời chiêm bao rẽ đôi thiên đàng
Mộng hồng nhan nàng mang theo về chốn mây ngàn"*
--------------
*Bài Mỹ nhân của Dương Diellin x Rastz
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...