Tra Nam! Cút- Tiêu Dao Truyện

Chiến Bắc Niên tỉnh dậy trong trạng thái đầu như búa bổ. Hắn lắc lắc cái đầu nhìn mọi thứ, chả nhớ gì cả, hắn chỉ biết mình có uống rượu thôi.

Toàn thân được mặc một bộ trung y trắng sạch sẽ. Xung quanh không có bất cứ thứ gì cả ngoài đống sổ sách lan man bị vứt trên sàn cùng...

Hắn thấy một vệt khô đỏ trên trang giấy trắng. Cứ nghĩ là máu của mình, nên cũng không mẩy mây quan tâm đến nó.

Tì nữ đem thau nước vào, hầu hạ hắn lau mặt, xúc miệng. Khoác áo cẩm bào tối màu, vẫn như mọi khi, hắn vào cung.

Mà lần này còn có chuyện khác. Hắn phải hỏi Tiêu Dao kia thật kĩ, chuyện hắn vừa nghe qua là như thế nào.

Mẫu Đơn cung sáng sớm lại nhộn nhịp bất thường. Hoàng đế bệ hạ tự nhiên sáng lại chạy sang chỗ Quý phi, mặt dày ngồi đó đòi dùng bữa chung.

Tiêu Dao mặt lạnh bĩu môi nhìn nam đưa đũa gắp cá, gắp rau cho nàng. Hàng lông mày liễu vô thức nhíu lại.

Đây là sao?

Hắn ngồi bên cạnh nàng, vuốt rồng vẫn luyên thuyên gắp đồ ăn cho nàng.

Toàn những thứ tốt để bồi bổ cơ thể, nàng quá gầy rồi. Cả cái chén cháo tổ yến mấy chốc lại thêm hàng tá thứ để vào chất cao thành đống.

"Chiến Bắc Dã, thôi đi! Ngươi tính nuôi ta thành heo cơ à?"

"Heo cũng tốt, mập mạp béo tròn xíu mới đáng yêu."

Nàng cạn lời. Tên này thực là Chiến Bắc Dã sao?

Tin này qua n cái miệng liền lan hết tận hoàng cung, mọi ngóc ngách cũng không chừa. Và tất nhiên cái vị trong Tường Vi cung kia cũng biết đấy.

Thế là có kẻ mặt dày chạy đến Mẫu Đơn.

"Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Quý phi nương nương."

Tần Chỉ Hoa qui củ quỳ xuống hành lễ rõ ràng. Đâu có giống bộ dạng kiêu căng hôm qua đâu.


Nụ cười trên môi Tiêu Dao tắt ngúm. Gì đây? Qua đây làm gì?

"Lệ phi miễn lễ. Đến đây làm gì?"

" Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng đang dùng bữa cùng Quý phi nên mới đi đến. Không biết Quý phi có thấy phiền không?"

"Rất phiền!"

Nàng ngậm một miếng rau nhỏ vào miệng, lạnh lùng nói. Tần Chỉ Hoa cắn môi dưới, ủy khuất.

"Thần thiếp xin lỗi đã khiến nương nương chán ghét."

"Lệ phi, không ai nói với ngươi, mang thai lại thoa nhiều son phấn thế rất có hại cho em bé không?"

Nàng nhướng mi hỏi lại. Chiến Bắc Dã bất ngờ, có chuyện này nữa à?

Nhìn bộ dạng kia đã biết rồi. Người cổ đại thực biết không nhiều mà. Nàng đã xem qua toàn bộ son phấn có trong điện Phượng Nghi mỗi lần ban phát cho các cung tần, đúng là hoàn toàn làm bằng bột sen hồng, chút hoa đỏ tạo màu, sáp ong song vẫn nghe đâu đó mùi chì khá nồng nặc, có khi còn nhiều hơn số son ở hiện đại.

"Ngươi làm mẹ mà không biết? Dẫu sao cũng là đứa con đầu của bệ hạ, ngươi muốn đứa nhỏ chưa sinh đã bệnh sao?"

"Thần... thần... thiếp xin lỗi... Thần thiếp không có. Hoàng thượng... thiếp..."

Chiến Bắc Dã trầm ngâm đôi chút sau đó mở miệng.

"Để tránh tổn hại đến con của trẫm. Từ bây giờ toàn bộ son phấn của Tường Vi cung sẽ bị thu tịch đến khi đứa nhỏ được sinh ra sẽ trả lại."

Ầm!

Tần Chỉ Hoa loạng choạng. Thu hết sao? Hắn có biết nữ nhân xinh đẹp cũng nhờ son phấn không?

Ánh mắt căm ghét liếc đến Tiêu Dao. Bỉ ổi. Thứ tiện nhân bỉ ổi! Ngươi ngang nhiên dám gài ta. Thái y nói son phấn không hề có hại gì, mấy phi tần đời trước dùng lúc mang thai có sao đâu. Chắc chắc là ngươi vì muốn tranh sủng mới hại ta.

Hừ! Tiện nhân!


"Lý tổng quản mang theo người đến Tường Vi cung lấy đồ. Nhớ một chút cũng không chừa!"

"Vâng, nô tài tuân chỉ!"

Thân hình già nua của Lý tổng quản nhanh chóng rời khỏi Mẫu Đơn cung.

Tần Chỉ Hoa ngượng cười xiêu quẹo dị hợm. Răng nghiến chặt nhưng vẫn cố cong cong đôi mắt thể hiện bản thân rất vui.

"Thần thiếp không phiền hai người. Thần thiếp xin lui"

Nói rồi nàng ta quay lưng nhanh đi rời khỏi Mẫu Đơn cung. Không bao lâu nghe tiếng vang vọng bên ngoài truyền vào.

"Cẩu nô tài. Gặp bản cung sao không tránh!"

Chiến Bắc Dã, Tiêu Dao "..."

Hai người dùng bữa cũng đến tầm nửa canh giờ. Chiến Bắc Dã mặc long bào vàng sáng đến điện Kim Loan thượng triều còn Tiêu Dao cũng chỉnh chu sửa sang lại đến điện Phượng Nghi thỉnh an Hoàng hậu.

Đến nơi đã đủ người, chỉ mỗi cái ghế Lương phi chẳng thấy ai đâu. Hoá ra Lương phi bị cảm nên xin nghỉ.

Tình cảm giữa nàng với Vân Cẩm Liên khá tốt. Mới về xong liền vội vã mang một ít trái cây thanh mát đến Hồng Mai cung.

Đường đi đến Hồng Mai cung phải vòng qua cây quỳnh lớn. Nàng không ngờ lại gặp Chiến Bắc Niên ở đó.

"Thỉnh an Niên vương."

Giọng điệu xa cách. Dù hai người đã có quan hệm ập mờ nàng vẫn giữ đúng khoảng cách của mình, vì nàng không phải là Tiêu Dao.

"Dao Dao, nàng đi đâu đấy?"

"Ta đem đồ đến Hồng Mai cung. Không phiền ngài, ta đi trước."


Nàng nở nụ cười ngọt ngào sau đó lách người đi.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Chiến Bắc Niên giữ lấy tay nàng kéo lại. Nàng theo quán tính ngã ngửa về phía sau, may có Xuân Viên đỡ lại. Nhưng trái cây trong giỏ đã rơi ra ngoài. Nàng tức giận.

"Niên vương gia, ngài làm gì đó? Thả ra!"

"Ngươi rốt cuộc là ai? Tiêu Dao đâu? Nàng ấy đâu?"

"Niên vương, ngài nói gì kì lạ vậy. Rõ ràng nương nương đang đứng đây."

Xuân Viên vội vã giúp chủ tử thoát khỏi ma trảo của Chiến Bắc Niên. Hắn không kiềm chế vung tay khiến nàng ấy ngã khuỵu xuống đất. Xiêm y trên người bị lấm bẩn, trên cánh tay có một vết bầm lớn rỉ máu.

Tiêu Dao thất kinh đẩy Chiến Bắc Niên ra. Vội vã đỡ Xuân Viên dậy, nhìn cánh tay trắng nõn có một mảng tím đỏ, nàng đau lòng vô cùng.

"Chiến Bắc Niên, ngài bị ngựa đá à, sao lại đẩy Xuân Viên."

Nàng vì một thị tì mà mắng hắn? Hắn nổi đoá nghiến răng.

"Một tiện tì thấp kém lấy tư cách gì xen vào việc của chủ tử!"

Tiêu Dao sững người. Chiến Bắc Niên có thể nói câu đó sao?

"Tiêu Dao, ta hỏi ngươi! Nàng ấy đâu hả? Đừng đánh trống lãng nữa. Dao Dao đâu rồi? Dao Dao đâu rồi!"

Hắn lại bắt lấy nàng tiếp tục tra hỏi.

Nàng trợn tròn mắt quát lớn

"Nàng ấy chết rồi!"

Nàng ấy chết rồi.

Nàng ấy chết rồi.

Nàng ấy chết rồi.

Hắn lùi dần về phía sau. Nàng ấy chết rồi sao...


"Nàng ấy sao chết? Là ngươi giết nàng ấy ,chiếm xác nàng ấy phải không? Đồ ma nữ, trả xác lại cho Dao Dao của ta! Trả xác lại cho nàng."

Chiến Bắc Niên gào lên như kẻ điên liên tục kéo lấy nàng giày vò.

Chát!

Nàng thẳng tay đánh hắn một cái. Hắn sực tỉnh ra, trơ tráo nhìn nàng.

"Ngươi lấy gì nói ta?"

Nàng cười nhạt.

"Ngươi yêu nàng ấy lại hèn nhát để nàng ấy lấy Chiến Bắc Dã. Ngươi nghĩ ngươi cao thượng lắm sao?"

Nàng châm biếm hắn. Sự tình năm đó Xuân Viên cũng đã kể lại. Nghe tin Tiêu Dao lấy Chiến Bắc Dã, hắn liền nhanh chóng bỏ đi biền biệt 5 năm trời. Nếu lúc đó hắn kiên quyết hơn, Tiêu Dao cũng đâu đến mức này?

Tiêu Dao chết cũng một phần của hắn. Nực cười bây giờ lại trách mắng nàng.

"Không! Không phải ta! Không phải ta..."

Hắn hoảng loạn.

Hắn nhớ đến anh mắt tuyệt vọng của nàng khi nghe Hoàng đế ban hôn. Nàng đã quay sang cầu xin hắn, cầu hắn giúp nàng. Nhưng hắn đã làm sao? Sợ hãi trước hoàng quyền của Hoàng hậu, ngậm ngùi làm đứa trẻ ngoan.

Cái gì mà hắn yêu nàng? So với việc Chiến Bắc Dã làm với nàng, hắn hơn được bao phần?

Tiêu Dao không quan tâm đến hắn, liền đỡ Xuân Viên dậy. Tay cầm lấy giỏ nhặt mấy trái bị rơi ra ngoài.

Mọi ấn tượng tốt về hắn đã hoàn toàn không cánh mà bay sạch sẽ hết.

Tiêu Dao, tôi làm vậy, có quá đáng không? Dù sao cũng là người cô yêu cơ mà. Có lẽ hắn dường như chỉ tốt với mình cô thôi.

Thân của cô tôi đã trao cho hắn xem như cho hai người trở thành phu thê chân chính. Còn phần còn lại, tôi xin lỗi, cho tôi ích kỉ một lần.

Nàng rẻ bước đi nhanh chóng. Bỏ lại hắn đứng như trời trồng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận