Tra Nam! Cút- Tiêu Dao Truyện

Vào ngày hành hình, trước mắt tất cả những phi tử hậu cung Kiều An Lạc cứ như thế bị lóc từng mãnh thịt mỏng như miếng thịt nhúng lẩu. Từng thớ thịt bị cắt ra, máu chảy đầm đìa, nàng ta tựa như sắp chết lại bị xô nước lạnh dội vào cho tỉnh lại. 9999 thớ thịt, lóc từng mảnh một, đau đớn tột cùng mà chết.

Tất cả những người xem ở đây, không ai mà không nôn thúc nôn tháo, kéo cả mật lẫn mề ra ngoài. Không ít người yếu tim phải ngất tại chỗ mấy lần.

Vân Cẩm Chi ở giữa chốn người, an vị ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn Kiều An Lạc đau đớn, uất hận, la hét. Nàng giả vờ sợ hãi như những người kia, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo nhắm đến kẻ đang bị róc thịt ở đoạn đầu đài. Khẩu hình miệng nàng hé mở, từng chữ từng chữ một:

---- Tự làm tự chịu.

Kiều An Lạc sững sờ.

Tự làm tự chịu...

Đến lúc này nàng ta mới hiểu vì sao mình rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Nụ cười cay đắng xinh đẹp đến đau lòng rộ lên. Nàng ta gieo gió gặt bão, nếu không phải ham mê phú quý nàng ta đâu có chết trong nhục nhã như vầy. Năm đó cứ không khăn khăn tiến cung cũng không phải chết.

" Aaaaaa"

Tiếng hét thảm thiết, miếng thịt cuối cùng cũng được lóc ra. Con dao nhỏ sắc bén dín đầy máu tanh, nàng ta bây giờ chỉ còn lại những thớ thịt vụng vặt, trên ngực lộ rõ mấy đốt xương sườn.

Đám phi tần không hẹn cùng nhau người ngất xỉu hết. Xung quanh chốc chốc bốc lên mùi tanh nồng, cả một chỗ nhốn nháo, dơ bẩn, ghê rợn.

" Nương nương, nên về rồi."

Thị nữ tuỳ thân của Vân Cẩm Chi lên tiếng nhắc nhở, nàng gật đầu rồi ngoảnh lưng đi.


Kiều An Lạc trách ngươi ngu ngốc đi hại người rồi giờ hại chính mình. Ngươi chạm người mà ngươi không nên chạm vào. Sống trong cái nơi này, ngươi không chết cũng là người khác chết.

Cùng lúc ấy Kiều gia lại gửi tấu chương không nhận Kiều An Lạc là con cháu Kiều gia. Bấy giờ mới thấy Kiều An Lạc đáng thương cỡ nào. Xác nàng ta được chôn cùng đám cung nhân thấp hèn nhất.

Chiến Bắc Dã cũng không tuyệt tình gì mấy, cũng cho người cúng bái nàng ta đàng hoàng, xác được đưa vào hòm gỗ chứ không quấn chiếu.

Tại thời điểm đó, Tần Chỉ Hoa còn mang cái mông bị đánh 30 trượng nằm sấp trên giường rên rỉ. Lưng nàng ta ngày càng lở loét hơn, thái y cũng bó tay. Thảo dược cỏ lưu ly kia đã ăn gần hết cả phần da thịt của nàng ta. Nếu có cứu được thì cả đời cũng mang những vết sẹo sần sùi kinh tởm.

Nàng ta biết được đã đập nát mấy thứ trong Tường Vi cung. Cung nữ nào xinh đẹp cũng bị nàng ta đánh cho đến hủy dung có khi đến chết. Việc này nhanh chóng lan khắp cả thành. Người ta bắt đầu quay lại chân chọc xỉa xói nàng ta.

Đương gia chủ mẫu Tần phủ nghe tin sướng cả bụng dạ. Liền lệnh cho Khanh Ca, mẹ ruột của Tần Chỉ Hoa vào cung khuyên bảo nàng ta.

Tần phủ gửi thư cho hoàng hậu rồi liền xuất phát đi vào. Khanh Ca vốn hoa khôi thanh lâu một thời tuy về già vẫn xinh đẹp diễm lệ hơn vài quý phụ vài phần. Bà được cung nhân đưa vào Tường Vi cung.

" Nương nương Khanh Ca phu nhân đến thăm người."

Kim Lan với vết thương trên mặt nhỏ nhẹ đi vào bẩm báo.

Tần Chỉ Hoa nghe tin mẹ mình đến liền nổi điên lên.

Tất cả vì bà ta là kĩ nữ nên nàng ta bị khinh thường như thế.

Khanh Ca di dương chưa kịp đi vào đã thấy chiếc bình hoa ném bình hoa về phía bà. May bà né kịp không thì đã tiêu, bà sững sờ trước đứa con gái của bà. Tần Chỉ Hoa tức đến đỏ mặt gào thét lên.

" Ngươi còn đến đây làm gì? Cút đi! Bản cung không quen đồ ti tiện như ngươi!"

" Mẹ chỉ...là..."

" Ngậm mồm, ti tiện như bà mà đòi làm mẹ của bản cung? Bà không gì chỉ là một con kĩ nữ vạn người cưỡi!"

Bốp!

Khanh Ca di nương tức mình tát vào mặt nàng ta một cái. Đứa con gái ruột của bà lại cư nhiên chửi bà như thế sao? Bà đau lòng, nước mắt trực trào ra.

" To gan, điêu phụ dám đánh bản cung!"

Tần Chỉ Hoa từ phi được vào phủ thái tử làm thiếp nào ai dám đắc tội nàng ta nữa. Lần này nàng ta bị một thiếp thất thân phận thấp hèn đánh, không khác gì xỉ nhục nàng ta vậy.


" Chỉ Hoa, nghe ta nói. Con bình tĩnh lại đi."

" Ngươi có tư cách gì gọi thẳng tên bản cung! Tại do ngươi mà ra bị ngươi bản cung chê cười, tại vì ngươi mà bản cung bị con tiện nhân Tiêu Dao kia đạp trên đầu. Do ngươi hết! Sao ngươi không chết đi! Sao ngươi không cút khỏi thế giới này đi!"

Tần Chỉ Hoa như kẻ điên chửi mắng Khanh Ca di nương thậm tệ. Bà ấy sững sờ không gì ngoài đứng im cho nàng ta chửi.

Thân phận bà ti tiện, không cao sang như Tiêu phủ Yến thị kia. Nhưng mà bà dù sao cũng là mẹ ruột của nàng ta. Nhìn đứa con gái mình mang thai 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau rủa cho mình chết mà uất nghẹn không biết nói gì hơn nữa. Năm đó bà không màng vì muốn con gái mình có cha mà mặt dày đến Tần phủ...

Cuối cùng thì sao? Đổi lại bà nhận được thứ này?

" Ta xin lỗi... Ta không biết mình sẽ hại con. Chỉ Hoa ta chỉ là..."

" Im mồm! Ngươi có tư cách gì hả? Cút khỏi nơi này ngay! Thứ ti tiện như bà ở tẩm cung bản cung thấy mà bẩn!"

Nàng ta nói xong đem bà ấy xô ra ngoài. Bà ấy ngã khuỵu xuống đất đau đớn nhưng tim bà còn đau gấp trăm lần. Tần Chỉ Hoa nhìn vẻ yếu đuối của bà thêm khinh thường, hừ lạnh một tiếng.

" Bà ta còn đến đây xách chổi đuổi cho bản cung."

Bà ấy nghẹn ngào nhìn cửa cung đóng lại. Bà thấy hối hận, năm đó bà không nên mang nàng ta về nhận tổ quy tông, nếu không nàng ta đã không như thế.

Khanh Ca di nương vốn là gái quê hiền lành, bị lừa bán vào lầu xanh, trước giờ chỉ bán nghệ không bán thân. Một lần Tần gia chủ, cha của Tần Chỉ Hoa đến thanh lâu phong lưu vô tình mê đắm sắc đẹp của bà. Hai người ân ái với nhau, lão hứa sẽ đem bà khỏi thanh lâu mang về làm bình thê. Ai đâu đến khi lão chơi chán chê thì bỏ bà mà bấy giờ bà lại mang thai.

Bà ta không màng mọi thứ trước cửa Tần phủ đòi công bằng thì bị lão cho hắt nước chửi bà. Bà còn nhớ lúc đó, lão râu mày dựng ngược chỉ vào bà.

" Thứ ti tiện như ngươi mà đòi vào bổn phủ? Nằm mơ đi!"

" Ngươi chắc cái thai đó là của bổn phủ? Loại kĩ nữ như ngươi vạn người thượng, dơ bẩn. Đừng có đem đứa con hoang đó đến chỗ ta mà nhận bừa!"


Nếu năm đó không phải tú bà thanh lâu dùng quan hệ mình xúi các quan lại thế gia gây sức ép với lão thì lão đã không nhận rồi, Tần Chỉ Hoa cũng không thể làm thiên kim trưởng nữ họ Tần"

Ngẫm lại bà cười nhàn nhạt. Trớ trêu thật!

Cơn mưa giông kéo đến đùng đùng, mưa xối xả như thác đổ. Bà lững thững men lối cũ mà về. Mây đen âm u vùng trời rộng, bà trông đơn côi vô cùng.

" Phu nhân, trời mưa, bà nên vào đây đi."

Tiếng nhỏ nhẹ của nữ nhân vang lên. Bà nhìn thấy một tì nữ mang ô che cho bà tươi cười.

" Không cần... Ta..."

" Trời mưa bà nên ở lại một lúc. Mưa giữa hạ dễ bị cảm lắm"

Nữ nhân cung trang trắng bạc thanh tao nở nụ cười hiền hậu với bà. Bà ấy nhận ra nàng, vội vã quỳ xuống hành lễ.

" Nô tì tham kiến Hoàng quý phi nương nương. Nương nương vạn phúc kim an."






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận