Đoàn người vượt qua tường chắn, đi qua tiền sảnh, vào cửa thùy hoa, lại đi dọc theo hành lang một lúc mới vào tới sảnh trong nội viện. Lúc này trong đại sảnh đã có không ít nữ nhân già, trẻ, lớn, bé đợi ở đó. Ngồi trên cùng là một nữ nhân đầu tóc hoa râm khoảng chừng sáu mươi tuổi, gương mặt hiền lành, hẳn là Trần lão phu nhân.
Thấy Tô Ngọc Uyển bước vào, có mấy cô nương trẻ tuổi đứng lên, cũng có nha hoàn mang đệm hương bồ bằng lụa mềm đặt xuống phía trước Trần lão phu nhân.
Hứa ma ma giúp Tô Ngọc Uyển tháo áo choàng, nàng liền bước tới, dập đầu bái kiến: “Tô Ngọc Uyển thỉnh an Cữu tổ mẫu.”
“Hài tử ngoan, mau đứng lên.” Trần lão phu nhân vội vàng duỗi tay, nha hoàn bên cạnh bà cũng tiến lên đỡ Tô Ngọc Uyển đứng dậy.
“Nào, lại đây để Cữu tổ mẫu nhìn xem.” Trần lão phu nhân vẫy tay. Tô Ngọc Uyển đi qua chỗ bà. Trần lão phu nhân lôi kéo tay Tô Ngọc Uyển tinh tế đánh gia một phen, sau đó cười nói với mỹ phụ trung niên bên cạnh: “Đứa nhỏ này trưởng thành rất tốt.”
“Đúng là mỹ nhân hiếm có.” Mỹ phụ trung niên cũn phụ họa.
Sau lưng mỹ phụ trung niên là một cô nương chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đang thì thầm với tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi bên cạnh, nghe bà nói lời này thì ngẩng đều lên nhìn một cái, sau đó lại cúi xuống thì thầm với tiểu cô nương kia mấy câu, tiểu cô nương kia ngước lên nhìn Tô Ngọc Uyển, lắc lắc đầu có vẻ không tán đồng, nói gì đó khiến nàng tức giận quay mặt đi không thèm nói chuyện với tiểu cô nương đó nữa.
Mà bên này Trần lão phu nhân đã cho Tô Ngọc Uyển một cái kim trâm khảm hồng bảo thạch làm quà gặp mặt, sau đó lại giới thiệu mỹ phụ trung niên bên cạnh với nàng: “Đây là đại biểu cữu mẫu, nhà mẹ đẻ họ Khương.” Sau đó lại chỉ một phụ nhân ba mươi tuổi nói: “Đây là tam biểu cữu mẫu, nhà mẹ đẻ nàng họ Triệu.”
Tình huống của Trần gia trước đây Tô Ngọc Uyển đã nghe phụ thân nhắc tới một ít, lần trước Hàn ma ma tới phủ, Lê ma ma cũng hỏi thăm bà được một ít chuyện trong phủ. Cữu tổ phụ Trần Minh Sinh tổng cộng có ba trai một gái. Đại nhi tử Trần Bá Hồng tư chất không tốt, thi rất nhiều năm cũng chỉ đậu tú tài, bây giờ đang làm sai sự trong nha môn, con thứ hai lại có khả năng, ba mươi tuổi đã đỗ tiến sĩ, đang làm huyện lệnh ở tỉnh ngoại. Con thứ ba là con vợ lẽ, đọc sách đến năm hai mươi tuổi vẫn không đậu tú tài nên ở nhà xử lý công việc, kinh doanh sản nghiệp gia đình.
Hai người trước mắt này chính là thê tử của đại biểu cữu và tam biểu cữu. Nghe nói Khương thị xuất thân trong một gia đình tiểu lại, làm người vô cùng khôn khéo, bây giờ đang nắm quyền quản gia nội viện Trần gia. Triệu thị xuất thân thương gia, làm người hiền lành, cũng không thích nói chuyện.
Nàng vừa tiến lên định hành đại lễ với hai vị biểu cữu mẫu thì đại biểu mẫu đã ngăn nàng lại: “Nhà chúng ta không thịnh hành những nghi thức xã giao đó, ngươi đã khấu đầu với lão phu nhân là được rồi, chỉ cần hành lễ thông thường với chúng ta thôi.”
Trần lão phu nhân cũng nói chen vào: “Đại biểu cữu mẫu ngươi nói phải đó, không cần hành đại lễ, chỉ cần hành lễ theo nghi thức thông thường là được rồi.”
“Hai vị đại biểu mẫu là trưởng bối, lại là lần đầu gặp mặt, Uyển nhi làm sao có thể thất lễ?” Tô Ngọc Uyển lại không chịu, không để ý ngăn cản của bọn họ, quỳ xuống khấu đầu với hai người.
“Ngươi cũng thật là khách khí.” Trần lão phu nhân cười giận một câu, trông có vẻ vô cùng cao hứng. Khương thị nhìn Tô Ngọc Uyển càng thêm hiền lành, Triệu thị luôn nghiêm túc cũng lộ ra chút ý cười.
Tô Ngọc Uyển biết mình đã làm đúng rồi. Từ lúc Kim thị đi đón khách đến lúc vào cửa, nhìn thấy hạ nhân Trần gia tuy nhiều nhưng làm việc lại vô cùng quy củ, trông thấy khách nhân cùng chủ tử đều sẽ dừng lại công việc trong tay, đứng gọn vào một bên, chủ tử đi qua đều khom mình hành lễ, lúc nàng vào thính đường, mấy vị cô nương nhỏ tuổi hơn nàng đều đứng lên…
Tất cả mọi hành động này đều cho thấy: người Trần gia vô cùng chú ý quy củ. Đã là người chú ý quy củ như vậy, Trần lão phu nhân và hai vị biểu cữu mẫu hẳn cũng là người thích giảng lễ nghĩa.
Nhị biểu cữu mẫu cùng với con cái đều theo trượng phu đi nhậm chức bên ngoài không có nhà. Sau khi dập đầu với hai vị biểu cữu mẫu xong cũng chỉ còn lại mấy vị tiểu bối ngang hàng với nàng. Khương thị và Triệu thị đều cho Tô Ngọc Uyển trang sức làm lễ gặp mặt, sau đó Khương thị giới thiệu với Tô Ngọc Uyển mấy người còn lại.
Người ra cửa đón nàng là Kim thị, chính là thê tử của trưởng tử Trần đại lão gia Trần Bá Hồng – Trần Trác Côn. Ngồi bên cạnh nàng là Lâm thị, thê tử của con trai thứ Trần Bá Hồng – Trần Trác Luân, Lâm thị năm nay chừng mười tám, mười chín tuổi, bụng lớn có vẻ như sắp sinh. Hai cô nương lúc nãy vẫn đang thì thầm to nhỏ, người lớn hơn chính là nữ nhi của Trần Bá Hồng – Trần Hân Nhi, nhỏ hơn Tô Ngọc Uyển nửa tuổi; người nhỏ hơn chính là nữ nhi của Trần Trọng Khanh – Trần Mật Nhi, năm nay mười ba tuổi.
Sau khi Khương thị giới thiệu xong, Tô Ngọc Uyển đều hành lễ gặp mặt với bọn họ. Ngay cả Kim thị ở ngoài cửa không hài lòng với Tô Ngọc Uyển nhưng trước mặt Trần lão phu nhân cũng không có nửa phần thất lễ. Tuy thần sắc nhàn nhạt nhưng cũng cho nàng một cái ngọc bội không tệ. Lâm thị tuy hiền lành nhưng Hân nhi và Mật nhi cũng không dám giở trò gì, quy củ hành lễ với Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển đem lễ vật mình đã chuẩn bị sẵn ra tặng cho từng người. Tô gia mấy năm nay tích cóp được không ít, Tô Ngọc Uyển lại cố ý muốn kết giao cho nên lễ vật tự nhiên cũng đều rất tốt, vừa thể hiện được sự kính trọng lại không quá mức khoe khoang thất lễ khiến cho mấy người trong đại sảnh đều hài lòng.
Hạ nhân kê thêm ghế dựa giữa Lâm thị và Trần Hân Nhi cho Tô Ngọc Uyển ngồi xuống xong, Trần lão phu nhân mới mở miệng nói: “Cữu tổ phụ ngươi nghe nói ngươi muốn tới, mấy hôm nay đều đứng ngồi không yên. Kể cả hai biểu cữu của ngươi cũng đều nhớ kỹ. Chỉ là bọn họ không rảnh rỗi giống như nữ quyến chúng ta, cả ngày còn phải lên nha môn làm việc, tam biểu cữu cũng phải đi chăm sóc cửa hàng khắp nơi, mấy biểu ca của ngươi còn phải đọc sách, làm việc. Đến chiều bọn họ trở về ngươi lại bái kiến sau vậy.”
Tô Ngọc Uyển đứng lên nghe xong liền cung kính đáp một tiếng. Lại hỏi thăm thân thể người nhà thêm một lát, Trần lão phu nhân niệm tình Tô Ngọc Uyển đường xe mệt nhọc liền để Kim thị và Hàn ma ma dẫn Tô Ngọc Uyển đi nghỉ tạm, trước khi đi còn cười nói: “Đại biểu tẩu ngươi còn trẻ, bây giờ đang giúp đỡ đại biểu cữu mẫu của ngươi quản gia, liền do nàng an bài chỗ ở cho ngươi. Nếu thiếu cái gì thì ngươi cứ tìm nàng là được. Lúc Hàn Thuận ở Hưu Ninh cũng nhờ ngươi chiếu cố cho nên mấy ngày này ta sẽ để bà ấy ở bên cạnh ngươi, ngươi có chuyện gì cứ sai sử bà ấy.”
Tô Ngọc Uyển khách khí cười nói: “Vậy thì làm phiền đại biểu tẩu và Hàn ma ma.”
Kim thị vẫn luôn một bộ không lạnh không nhạt kia, khoát tay nhàn nhạt nói: “Uyển biểu muội không cần đa lễ, mời đi theo ta.” Nói xong thì dẫn đầu ra ngoài.
Tô Ngọc Uyển hành lễ cáo từ với Trần lão phu nhân và hai vị biểu cữu mẫu xong ra ngoài đã thấy Kim thị chờ ở cửa.
Tô Ngọc Uyển tuy muốn giao hảo với Trần gia, tìm kiếm chỗ dựa cho đại phòng, nhưng từ trong xương cốt nàng vẫn là một người có ngạo khí, sẽ không vì sinh ý mà ép mình chịu ủy khuất. Nếu Kim thị đã lạnh nhạt, nàng tự nhiên cũng sẽ không thò mặt ra lấy lòng làm gì. Nàng ta mang theo nha hoàn đi phía trước, Tô Ngọc Uyển liền lui lại phía sau vài bước, cũng không mở miệng nói chuyện.
Mãi tới khi đến trước cửa một gian nhà tinh xảo, Kim thị mới mở miệng nói: “Tới rồi, Uyển biểu muội vào đi.” Sau đó liền nhấc váy bước vào cửa viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...