Trà Môn Khuê Tú

Cho dù đã biết đệ đệ không có dị tâm nhưng nghe hắn nói như vậy Tô Ngọc Uyển vẫn vô cùng vui vẻ. Nàng gật gật đầu nói: “Bí phương này đúng là ta tự mình lĩnh ngộ được. Nhưng mà người khác đều nghĩ mọi cách để đoạt bí phương này, ngươi thân là đệ đệ chẳng lẽ lại không nghĩ tới đây để ta chia sẻ một chút sao?”

Tô Thế Xương lắc đầu: “Việc này đệ cùng với Thịnh ca nhi đã thương lượng tốt rồi. Tỷ đã phải vất vả chống đỡ cái nhà này, nếu không có tỷ, vườn trà nhà chúng ta đã khó mà giữ được, càng đừng nói đến chuyện có thể kiếm nhiều tiền như bây giờ. Huynh đệ chúng ta đều phải dựa vào tỷ mới có được ngày lành, không có gì tốt cho tỷ đã hổ thẹn lắm rồi, sao còn dám mơ ước đồ của tỷ, chúng ta còn là con người sao?”

Hắn nhìn Tô Ngọc Uyển chân thành nói: “Tỷ yên tâm, bọn đệ sẽ không có ý tưởng gì đâu, tỷ muốn làm thế nào thì cứ làm thế đó là được. Mấy nhà cầu thân kia nếu tỷ cảm thấy tốt thì gả, nếu không tốt, không muốn thành thân cũng không sao, đệ cùng Thịnh ca nhi sẽ nuôi tỷ cả đời.”

Vừa mới vui mừng vì đệ đệ trưởng thành chưa được bao lâu đã nghe hắn giở tính trẻ con nói lẫy, Tô Ngọc Uyển vừa buồn cười lại vừa cảm động không thôi.

“Các ngươi đều là đệ đệ của ta, chúng ta là người một nhà, bí phương này tỷ tự nhiên cũng không giấu giếm hai đệ. Có điều chúng ta bây giờ đang ở đầu sóng ngọn gió, nếu nhiều người biết sẽ khó giữ được bí mật cho nên chuyện này càng ít người biết càng tốt. Tỷ sẽ không nói ra lúc này.”

Tuy đã hạ quyết tâm không lấy đồ của tỷ tỷ mình nhưng nghe Tô Ngọc Uyển nói vậy, Tô Thế Xương vẫn rất cảm động. Hắn kiên định lắc đầu: “Tỷ không cần cho bọn đệ biết đâu.”

Tô Ngọc Uyển cũng không muốn cùng hắn tranh cãi chuyện này, xua xua tay nói: “Được rồi không nói cái này nữa, dù sao ta cũng không xuất giá ngay, tỷ đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực phát triển gia nghiệp cho thật tốt, đến lúc đó đệ muốn cho ta thật nhiều của hồi môn ta cũng sẽ không từ chối.”


Tô Thế Xương gật đầu thật mạnh đáp: “Đệ đều nghe tỷ.”

Ân thị ở một bên nghe được lời này thì vô cùng vui mừng: “Tỷ đệ các con có thể thông cảm cho nhau như vậy, nương liền an tâm rồi.”

“Cho nên mới nói phu nhân là người có phúc a.” Lê ma ma cũng chen vào một câu.

“Lập Xuân, em kêu Lưu quản gia cho người đón tam thiếu gia về đi, đêm nay chúng ta ăn cơm đoàn viên.”

“Vâng.” Lập Xuân lĩnh mệnh rời đi nhưng chưa được bao lâu đã trở lại, cổ quái nói: “Lý phu nhân cùng Lý thiếu gia tới, đang ở ngoài cửa xin gặp.”

Ba mẹ con kinh ngạc nhìn nhau. Tô Ngọc Uyển hơi trầm mặt hỏi: “Bọn họ tới làm gì?”

Lập Xuân lắc đầu: “Nghe người gác cổng nói Lý phu nhân mang theo không ít lễ vật, thái độ của cả hai mẹ con đều rất tốt, ngay cả với người trông cửa cũng lễ độ không ít.”

“Không gặp.” Tô Ngọc Uyển lạnh lùng nói.

Lập Xuân đang muốn đi ra ngoài, Ân thị đã lên tiếng cản lại: “Lập Xuân, đợi một chút. Uyển tỷ nhi, nương biết ngươi tức giận bọn họ bất nghĩa, nhưng Lý lão gia dù sao cũng cùng cha ngươi giao hảo, hai nhà cũng từng là thông gia. Bây giờ tuy không còn nữa nhưng bọn họ đã tới cửa, chúng ta cũng không thể cự người không gặp.”

Tô Ngọc Uyển nhấp miệng không nói.

Lê ma ma cũng khuyên: “Cô nương, chuyện từ hôn là Lý gia đuối lý. Nhưng nếu chúng ta không cho họ vào cửa, sợ là người khác sẽ nói nhà chúng ta vô lý, đến lúc đó lại đem tội lỗi đổ hết lên người cô nương thì không xong.”


Lê ma ma từ trước đến nay làm người lão luyện, lại toàn tâm toàn ý yêu thương Tô Ngọc Uyển. Trên phương diện đối nhân xử thế, có rất nhiều chuyện Tô Ngọc Uyển đều nhờ bà chỉ giáo, cho nên lời của bà nàng vẫn chịu nghe một chút.

Ngay cả Lê ma ma cũng nói như vậy nên Tô Ngọc Uyển đành thỏa hiệp: “Được rồi, vậy mời bọn họ vào đi.”

Nàng muốn tránh đi để mẫu thân tự mình tiếp đãi, nhưng nghĩ một chút lại từ bỏ.

Lý phu nhân cùng nhi tử tới đây hẳn là không có chuyện gì tốt. Ân thị lỗ tai lại mềm, nghe bà ta nịnh nọt hai câu không chừng liền đáp ứng. Tuy có Lê ma ma một bên nhưng bà dù sao cũng chỉ là hạ nhân, thời khắc mấu chốt cũng không thể ra mặt được.

Lập Xuân ra ngoài thỉnh Lý phu nhân vào còn Tô Thế Xương đi ra ngoại viện tiếp đãi Lý Ngọc Minh, Tô Ngọc Uyển đỡ Ân thị vào thính đường trong nội viện.

Chỉ một lát đã thấy Lý phu nhân mặc áo bằng lụa màu xanh ngọc, váy dài màu đỏ tía, trên đầu còn gắn đầy châu ngọc bước vào. Vừa vào cửa, ánh mắt bà ta liền dừng lại trên mặt của Tô Ngọc Uyển, thấy mặt nàng ngay cả một chấm đen cũng không có, ngược lại càng thêm trắng nõn mịn màng, đôi mắt trong veo như nước mùa thu càng hiện lên thần thái thì trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết nói gì cho phải.

“Lý phu nhân mau ngồi đi. Ngọc Dung dâng trà.” Ân thị theo lễ tiếp đãi, không lạnh nhạt nhưng cũng chẳng nhiệt tình bao nhiêu. Thái độ này với người tuân thủ quy củ lễ nghĩa như bà mà nói chính là đang bày tỏ bất mãn rồi.

Lý phu nhân lại hồn nhiên không biết, lúc phục hồi lại tinh thần thì vội vã giữ tay Ân thị nói: “Tô phu nhân, chúng ta đã hai tháng chưa gặp nhau rồi có phải không? Ngươi sao lại gầy như vậy. Muội muội đáng thương, muội phu làm sao lại…” Nói tới đây liền đỏ mắt lên khóc thút thít.


Mất đi phu quân Ân thị vô cùng đau đớn, ngày thường không có chuyện gì chỉ cần nhớ đến đã khiến bà rơi lệ một phen, làm sao có thể chịu được người khác nhắc tới, lập tức liền khóc như mưa.

Lý phu nhân cũng thương tiếc khóc theo, trong phòng đều là tiếng nức nở.

Phụ thân qua đời, Tô Ngọc Uyển cũng đau lòng không thua kém gì Ân thị, chỉ là nàng vẫn cố nhịn xuống, chôn nó thật sâu ở trong lòng mà thôi. Nay thấy Lý phu nhân không biết xấu hổ lấy phụ thân ra làm tiền đề thu hảo cảm của Ân thị thì vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: “Lý phu nhân, phụ thân ta mất khiến mẫu thân mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, bây giờ mới tốt một chút người lại đâm dao vào vết thương của người ta. Chuyên nhắc tới chuyện thương tâm của người khác chính là đạo làm khách hay sao?”

Lời này của nàng khiến Lý phu nhân vô cùng xấu hổ. Thực ra thì tới nhà người mới có tang làm khách, ai cũng sẽ tỏ vẻ nhớ mong người đã mất, sau đó lại an an ủi ủi gia quyến một phen. Nhưng lời này của Tô Ngọc Uyển lại khiến cho cách làm của bà ta thành chuyện không phải.

Lý phu nhân buồn bực, nhưng hôm nay tới cửa cầu hôn, không thể chọc Tô Ngọc Uyển tức giận được, đành lau nước mắt nói: “Là ta không phải, ta chỉ nghĩ tới thương tâm của mình, lại quên mất muội muội sẽ khổ sở.” Sau khi lau khô nước mắt thì trấn an Ân thị: “Muội cũng đừng khóc, muội phu ở trên trời, chắc hẳn cũng không muốn thấy muội cả ngày thương tâm như vậy. Chúng ta chỉ có đặt họ trong lòng, mỗi ngày đều sống thật tốt thì bọn họ mới có thể an tâm.”

Ân thị gật đầu, lại khóc thút thít một lúc mới dừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui