Vụ trà Minh Tiền bị Tô Trường Đình động tay động chân khiến sản lượng giảm đột ngột, khách thương cũ cũng bỏ đi không ít. Vụ trà xuân này Tô Ngọc Uyển lại ra hôn chiêu, thu mua tiên diệp rồi tự mình sao chế chè sô, Mã chưởng quầy khuyên bảo không được, trong lòng tuy sốt ruột cũng nhưng cũng không có cách nào. Nói trắng ra hắn bất quá cũng chỉ là một hạ nhân của đại phòng, không thể làm chủ bất cứ chuyện gì. Sau khi Tô Trường Thanh qua đời, đại phòng có thể đứng dậy hay không còn phải xem bản lĩnh của đám người Tô Ngọc Uyển cùng Tô Thế Xương.
Bây giờ Tô Ngọc Uyển nói muốn mượn vụ trà xuân để phản kích khiến hắn sinh ra vài phần chờ mong.
“Mã chưởng quầy đừng vội, trước nếm thử trà xuân năm nay của chúng ta đã.” Tô Ngọc Uyển hơi hơi mỉm cười, bảo Lập Xuân pha trà.
Từ lúc Tô Ngọc Uyển phân phó mấy người Tô Thế Xương rời đi, Lập Xuân đã sớm pha xong một bình trà, lúc này nghe Tô Ngọc Uyển phân phó thì rót ra hai ly đặt trước mặt Tô Ngọc Uyển cùng Mã chưởng quầy.
Mã chưởng quầy nghi hoặc nhìn Tô Ngọc Uyển một cái, bưng chung trà lên quan sát rồi ngửi thử một chút, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, cũng không quản trà có nóng không đã hớp thử một ngụm, chỉ thấy một cỗ thanh hương tràn ra khắp khoang miệng.
Sau khi nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức tư vị trà thì mở to mắt, hỏi Tô Ngọc Uyển: “Cô nương, trà này là từ đâu mà có?”
Tô Ngọc Uyển liền chỉ vào gian nhà bên cạnh, đó là nhà kho của trà sạn, cũng chính là nơi đang cất giữ trà mới được Tô Ngọc Uyển vận chuyển về hôm qua.
Mã chưởng quầy nghi hoặc nhìn theo ngón tay nàng chỉ, một lúc sau dường như nghĩ tới cái gì, hai mắt trừng to như chuông đồng hỏi lại: “Đây là trà mới nhà chúng ta sao?”
Tô Ngọc Uyển gật gật đầu.
Mã chưởng quầy nhất thời ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Tô Ngọc Uyển một hồi lâu, không thể tin được nói: “Đây là trà do tiểu thư thu mua tiên diệp rồi tự sao lấy mấy hôm trước?”
Mã chưởng quầy thấy Tô Ngọc Uyển lại gật đầu thì không khỏi kích động, bưng chén trà lên uống liền một lúc mấy ngụm, tinh tế thưởng thức một phen giống như đang nhấm nháp sơn hào hải vị, xác định không phải ảo giác mà thực sự là hương vị của trà xuân này còn tốt hơn cả trà Minh Tiền mới bình ổn tâm tình kích động, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Tô ngọc Uyển nói: “Cô nương muốn làm gì cứ việc phân phó, chỉ cần lão Mã ta làm được nhất định sẽ không chối từ.”
Tô Ngọc Uyển cười đáp: “Trông chừng thật kỹ số trà này, trước khi phân nhặt xong không được để cho người khác nếm thử, cũng đừng để bị phát hiện có gì bất thường.”
“Chuyện này thì cô nương yên tâm, cho dù là cả đêm không ngủ ta cũng sẽ giám sát chặt chẽ, nhất định không để người ngoài phát giác.”
Tô Ngọc Uyển lắc đầu: “Ngoại khẩn nội tùng, trong mắt người ngoài trà này cũng không có gì khác biệt so với mọi năm.”
Mã chưởng quầy dùng sức gật đầu: “Ta hiểu, chuyện này cô nương cứ yên tâm, lão Mã ta quản lý trà sạn đã mười mấy năm, người ở đây có bản tính gì, người đáng tin hay không ta đều rõ ràng. Chuyện cô nương giao phó, ta nhất định sẽ làm tốt.”
Cái này Tô Ngọc Uyển đúng là rất yên tâm, Mã chưởng quầy quản lý trà sạn ngần ấy năm vẫn chưa từng xảy ra sai lầm, nếu không chè sô của cả hai vụ trà xuân và Minh Tiền nàng cũng sẽ không buông tay mặc kệ cho Mã chưởng quầy đi làm.
“Khả năng làm việc của Mã chưởng quầy, ngay cả cha ta cũng thường hay khen ngợi đâu.”
Gương mặt già nua của Mã chưởng quầy nghe Tô Ngọc Uyển khen ngợi thì cũng có chút ngại ngùng, xua xua tay khiêm tốn vài câu, sau đó mới hỏi: “Trà tốt như vậy, cô nương muốn bán giá bao nhiêu?”
Nghĩ tới hơn trăm bình trà đang cất giữ trong kho, Mã chưởng quầy liền dị thường hưng phấn. Trà đã tốt còn nhiều như vậy, năm nay có thể kiếm được bao nhiêu tiền a? Quan trọng nhất chính là, những trà thương lần trước vứt bỏ Diệp gia viên mà chuyển sang nhị phòng, bây giờ cho dù có ra giá cao hắn cũng không thèm bán, trà nhà mình ngon như vậy sẽ không lo không có ai mua.
Lúc này hắn đã sớm đem lo lắng chuyện Tô Ngọc Uyển thu mua tiên diệp là quyết định sai lầm lúc trước quẳng tới chín tầng mây rồi, trong lòng chỉ có một ý niệm: “Cô nương nhà mình thật là thông minh, khó trách lão gia lúc sinh thời lại sủng ái nàng đến như vậy, đúng là nên sủng a!”
Tô Ngọc Uyển nghĩ nghĩ một chút nói: “Đem trà chia làm ba lần bán ra, lần đầu tiên chỉ mời những khách thương lần trước vẫn thu mua trà Minh Tiền của chúng ta tới để họ nếm thử, rồi mới cạnh tranh giá bán.”
“Chủ ý này rất tốt.” Mã chưởng quầy vỗ bàn, hưng phấn nói.
Làm như vậy vừa có thể chiếu cố những khách thương cũ có tình có nghĩa, vừa có thể đánh ra một cái chiêu bài khiến cho mọi người đều biết đến trà của Diệp gia viên hương vị còn tốt hơn cả trà Minh tiền ra sao, từ đó lần bán ra thứ hai và thứ ba nhất định sẽ bán được giá tốt.
Nghĩ tới tình cảnh trà sạn Diệp gia được mọi người tranh nhau cầu cạnh, Mã chưởng quầy liền có chút đứng ngồi không yên. Hắn đứng lên đi lại vài bước, đem kế hoạch từng bước suy ngẫm thật kỹ càng xem có sơ xuất ở đâu hay không. Bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó, hắn liền cảm thấy như bị người ta hắt cho một chậu nước lạnh vào mặt, đầu óc cũng bình tĩnh lại.
“Cô nương.” Hắn ngồi xuống nghiêm túc nhìn Tô Ngọc Uyển nói: “Trà này chúng ta không thể bán.”
Tô Ngọc Uyển dường như đã dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, trên mặt cũng không có gì biến hóa, ngước mắt hỏi: “Là vì sợ người khác mơ ước bí phương sao trà trong tay chúng ta?”
Mã chưởng quầy vốn còn đang tưởng Tô Ngọc Uyển tuổi nhỏ sẽ không thể nghĩ tới những chuyện sâu xa này, bây giờ nghe nàng hỏi vậy thì vô cùng kinh hãi, lắp bắp nói: “Cô nương sớm đã nghĩ tới chuyện này rồi?” Trong lòng lại không tránh khỏi cảm thán đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Chỉ là một tiểu cô nương mười lắm tuổi mà tâm tư lại kín đáo như thế, đi một bước đã tính đến mười bước phía sau.
Tô Ngọc Uyển cười cười: “Chúng ta là cô nhi quả phụ, nếu không cân nhắc cẩn thận, tất sẽ bị người ta ăn đến gắt gao, chỉ sợ xương cốt cũng không còn.”
Mã chưởng quầy im lặng, nhưng trong lòng lại vô cùng thương cảm.
Tiểu cô nương nhà người ta tuổi này vẫn đang làm nũng ở dưới gối cha mẹ, mỗi ngày chỉ lo lắng hôm nay nên mặc quần áo màu gì, cài hoa gì thì đẹp, nào có ai như cô nương nhà hắn, tuổi còn nhỏ đã phải dốc hết sức lực, sợ mình đi nhầm một bước mà bị người tính kế đâu.
Hắn vội vất tạp niệm trong đầu sang một bên hỏi: “Chuyện này cô nương tính xử lý thế nào?”
Tô Ngọc Uyển cũng không trả lời ngay mà bưng chung trà lên uống một ngụm, sau đó rũ mắt nhìn nước trà màu lục nhạt trong chén, nhàn nhạt nói: “Mấy ngày trước, Lý gia đã từ hôn ta.”
“Hả?” Mã chưởng quầy lập tức ngơ ngác. Cô nương nhà mình bị từ hôn? Vì sao lại bị từ hôn? Là ai giở trò quỷ?
Nhưng sau đó hán lập tức phản ứng lại nghĩ, chuyện này thì có liên quan gì đến việc bán trà xuân? Tư duy của cô nương hình như có chút không bình thường thì phải? Không đúng, cô nương từ trước đến nay từ lời nói đến việc làm luôn đán tin cậy, sẽ không tự nhiên mà đang nói chuyện buôn bán lại nhắc tới hôn sự của mình.
Bên trong chắc chắn có ẩn tình liên quan.
Tư duy của Mã chưởng quầy loanh quanh vài vòng rốt cuộc cũng tìm được lối ra.
P/s: Hôm nay ở nhà có việc, mãi tới 8h tối mới rờ tới cái lap được nên đăng trễ. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...