Trà Môn Khuê Tú

Hạ Chí cùng Cốc Vũ lên tiếng nhưng không lập tức đứng dậy, nhìn Tô Ngọc Uyển đang giả vờ muốn đi đầy lo lắng. Triệu ma ma nghe Tô Ngọc Uyển phân phó thì vô cùng vui vẻ, quay đầu lại ân cần đưa tay mời: “Đại cô nương thỉnh.”

Tô Ngọc Uyển đang nhấc chân chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, thanh âm của Tô Thế Xương đã truyền đến: “Đại tỷ tỷ, tỷ đang ở chỗ này làm gì thế?”

Tô Ngọc Uyển xoay người liền nhìn thấy Tô Thế Xương đang cùng một nam tử mặc trường bào bằng lụa màu xanh ngọc thêu mây đi tới. Phía sau hai người còn đi theo bảy tám hạ nhân, Vương thị cùng Hạ ma ma cũng ở trong đó. Nhìn thấy Vương thị kín đáo gật đầu với mình, trong lòng Tô Ngọc Uyển càng thêm an ổn. Nàng trước tiên hành lễ với Trần Trác Lãng, gọi một tiếng “Biểu huynh”, sau đó mới nói với Tô Thế Xương: “Nhị thẩm nói tổ mẫu bị bệnh, đê tỷ đi hầu tật. Tỷ đang định cho người đi thông báo với các đệ, vườn trà hôm nay chỉ e là không đi được, đành để hôm khác vậy.”

Tô Thế Xương hơi nhăn mày, hắn tuy mới mười một tuổi, vẫn là một tiểu tử, nhưng từ khi phụ thân qua đời hắn liền trở thành nam đinh lớn tuổi nhất trong nhà, cũng trưởng thành không ít, tự nhiên minh bạch việc hái trà xuân đối với trà thương có bao nhiêu quan trọng. Hiện tại đã sắp tết Thanh Minh, là vụ trà tốt nhất trong năm, lấy giá trị của Minh Tiền trà có thể so với hoàng kim mà nói, trì hoãn mấy ngày tổn thất tự nhiên không nhỏ. Hắn quay đầu liếc Triệu ma ma một cái, Triệu ma ma vội vã tiến lên, đem lý do thoái thác kia nói lại một lần. Tô lão phu nhân đã cáo ốm, mặc kệ là bệnh thật hay bệnh giả, cũng mặc kệ nàng là thân tổ mẫu hay kế tổ mẫu, Tô Thế Xương cùng Tô Ngọc Uyển đều phải tới thăm hỏi một chút.


Tô Thế Xương cũng không còn cách nào, đành phải nói với Trần Trác Lãng: “Biểu huynh, ngại quá, chúng ta phải đi xem tổ mẫu một chút. Nếu không huynh về phòng trước, đợi có thời gian rãnh đệ lại đi tìm huynh?”

Trần Trác Lãng năm nay cũng mới mười sáu, đang tuổi ham chơi, cả ngày bị tổ phụ cùng phụ thân bắt buộc ở nhà đọc sách, buồn bực vô cùng. Thật vất vả gặp được người Tô gia đi báo tang, trong nhà lại không có người thích hợp lại đây phúng viếng, hắn mới năn nỉ tổ phụ ra ngoài giải sầu. Hai ngày này cho dù Tô Ngọc Uyển không giữ lại hắn cũng không muốn trở về sớm như vậy. Vườn trà ở Tùng La sơn hắn vẫn luôn muốn đi xem một lần. Lúc này nghe Tô Thế Xương nói vậy cũng đành bất đắc dĩ gật đầu nói: “Không sao, đệ đi đi.”

Lại hướng Tô Ngọc Uyển gật đầu một cái xoay người trở về. Hàn ma ma được Trần gia phái tới tự nhiên cũng là người khôn khéo. Tô gia tuy là thương gia, nhưng Trần lão thái gia có thể phái Trần Trác Lãng tới, chứng tỏ hắn đối với Tô gia còn có một phần tình cảm. Cho dù Tô Ngọc Uyển cũng không nói cái gì, nhưng nhìn thấy đại phòng bị khi dễ như vậy, nàng tự nhiên cũng muốn giúp đỡ một phen, huống hồ Tô Ngọc Uyển còn nhờ Vương thị tới cầu nàng, nàng làm sao lại bỏ mặc không lo. Không chờ Trần Trác Lãng đi, nàng đa cười nói: “Công tử, lúc lão nô tới, lão phu nhân còn muốn để lão nô đi thỉnh an Tô lão phu nhân đâu, nay Tô lão phu nhân đã không thoải mái, lão nô cũng nên đi thăm một phen. Hay là lão nô theo đại cô nương cùng đi một chuyến?”


Trần Trác Lãng cả ngày vùi đầu khổ học, nội trạch nhà mình, hắn rất ít khi quan tâm, huống hồ là chuyện của Tô gia nhiều năm không lui tới. Chỉ là trên đường tới phúng viếng, hắn nghe Hàn ma ma nói, cô nãi nãi nhà mình là Trần thị đã sớm qua đời, hiện giờ Tô lão phu nhân là vợ kế, cho nên tới Tô gia chỉ cần tới trước linh đường thắp mấy nén nhang là được, không cần thỉnh an chỗ Tô lão phu nhân. Nay lại nghe Hàn ma ma đổi ý muốn đi thỉnh an, hắn cũng không để ý lắm, gật đầu nói: “Ngươi đi đi, thay ta vấn an lão phu nhân một chút.” Nói xong gật đầu với hai tỷ muội Tô Ngọc Uyển một cái rồi xoay người trở về.

Triệu ma ma nghe được lời của Hàn ma ma thì trong lòng đại hỉ. Trần gia là nhà mẹ đẻ của nguyên phối Tô lão thái gia, lại không phái hạ nhân tới chỗ Không thị thỉnh an, chuyện này làm cho Không thị vô cùng mất mặt. Nhưng năm đó Trần gia không đồng ý Tô lão thái gia cưới Khổng thị, sau hai nhà lại đoạn tuyệt lui tới, việc này nháo lên ồn ào, huyên náo, thân thích bằng hữu đều biết.

Cho nên cho dù Khổng thị muốn tranh cãi, nói Trần gia không hiểu lễ nghĩa cũng không nói được. Vì việc này mà bà ta còn buồn bực vài ngày đâu. Nay Hàn ma ma lại nói từng được chủ nhân phân phó đi thỉnh an Tô lão phu nhân, chẳng phải làm Triệu ma ma vui mừng khôn xiết. Việc này nói ra không phải chỉ có Tô lão phu nhân hãnh diện mà nhị phòng, tam phòng cũng có mặt mũi. Triệu ma ma vui mừng nói: “Làm phiền lão phu nhân tôn quý còn nhớ tới lão phu nhân nhà ta. Lão nô thay lão phu nhân trước tạ ơn quý gia lão phu nhân.”


Nói xong lại hành lễ với Hàn ma ma. Tô Ngọc Uyển nhìn Hàn ma ma một cái, vừa lúc bắt gặp ánh mắt đầy thâm ý của bà nhìn lại đây. Nàng lễ phép gật đầu, duỗi tay mời: “Hàn ma ma thỉnh đi bên này” nói xong thì dẫn đầu bước về phía nhị phòng.

Lúc phân gia, Tô lão thái gia phân phó trực tiếp dùng tường gạch làm vách ngăn phân Tô trạch thành ba phần. Đại phòng chiếm sân phía đông, nhị phòng mang theo Tô lão phu nhân trụ ở trung gian, tam phòng trụ ở phía tây. Vì tiện cho Ân thị sáng tối đi thỉnh an Tô lão phu nhân, trong nhà cố ý để lại một cánh cửa thông với nhị phòng, chỉ là chìa khóa do Ân thị, Tô ngọc Uyển cùng ma ma quản sự là Lữ ma ma giữ. Vừa rồi đám người Tô Trường Đình cùng Tô Trường Phong đúng là rời đi từ cánh cửa đó.

Đoàn người đi dọc theo hành lang gấp khúc, xuyên qua một hoa viên nhỏ, qua cửa liền vào sân của nhị phòng. Tô gia tuy là thương gia, Tô lão thái gia lúc còn trẻ cũng từng đọc sách, còn trúng tú tài. Sau lại không thể tiến thêm mới bỏ văn theo thương. Tuy có lây dính mùi tiền, nhưng vẫn còn một phần tinh thần của người đọc sách, cho nên lúc xây dựng phủ trạch, Tô lão thái gia cũng đặt cho mỗi sân một cái tên rất phong nhã, tỷ như chủ viện của Tô Trường Đình cùng nhị phu nhân gọi là Xuân Hòa Đường, chỗ của Tô Trường Phong cùng tam phu nhân gọi là Đào Nhiên Cư, chỗ của Ân thị là Như Ý Cư, sân của Tô Ngọc Uyển là Thiên Ảnh các…Mà từ lúc Tô lão thái gia qua đời, tam phòng phân gia xong, Tô lão phu nhân liền từ Xuân Hòa đường chuyển tới Hi Ninh Đường phía sau.


Lúc đoàn người Tô Ngọc Uyển đến, Ân thị cùng tam phu nhân Tần thị đã tới rồi, đang ở nhà kề nhỏ giọng nói chuyện, Tô Trường Đình cùng Tô Trường Phong đang bồi đại phu ở nhà chính bắt mạch cho Tô lão phu nhân. Thấy tỷ đệ Tô Ngọc Uyển bước vào, trong mắt nhị phu phân hiện lên châm chọc: “Nha, Uyển tỷ nhi tới rồi? Ngươi không phải người bận rộn sao, sao lại có thời gian đến thăm lão thái thái?”Đương kim hoàng thượng là người lấy hiếu trị thiên hạ, lời này của Ngụy thị nếu là truyền ra ngoài, có thể nói là tru tâm. Hàn ma ma không có nhìn thấy một màn bức Tô Ngọc Uyển giao ra vườn trà của Tô Trường Đình.

Nếu không phải vừa vào cửa liền nghe được một câu tru tâm này của nhị phu nhân, có lẽ nàng cũng chỉ chiều theo thỉnh cầu của Vương thị mà tới đây thỉnh an Tô lão phu nhân một cái, lại chỉ điểm vài câu liền thôi. Dù sao nàng cũng là hạ nhân, Trần lão thái gia lại không chỉ thị rõ ràng, nàng cũng không có khả năng bao biện làm thay nhúng tay vào việc nhà của Tô gia. Nhưng nghe được lời này, lửa giận trong lòng tức khắc bùng lên. Đại lão gia qua đời, nhị phòng liền khinh đến trên đầu đại phòng, đối với trưởng nữ của đại phòng nói ra những lời tru tâm như thế, lại còn diễn ra ngay trước mặt người Trần gia là nàng, đây là không đem Trần gia để vào mắt a! Chẳng lẽ Khổng thị đây là ôm hận chuyện năm đó, Tô Trường Thanh vừa đi liền sai tức phụ của nhi tử thân sinh tới trả thù đại phòng? Nghĩ đến đây, nàng tiến lên vài bước, cười như không cười mà nhìn Ngụy thị liếc mắt một cái hỏi: “Xin hỏi, vị này chắc là Tô Gia nhị phu nhân?”

Triệu phu nhân thấy thế vội kinh hãi thất sắc, bước vội vài bước, đến bên cạnh nhị phu nhân thì thầm vài câu. Nhị phu nhân kinh ngạc ngẩng lên nhìn Hàn ma ma một cái, trong phòng khó tránh khỏi vài phần hối hận. Nàng đây là khó chịu chuyện trượng phu cùng nữ nhi bị chèn ép lúc nãy, lúc này mới mở miệng châm chọc Tô Ngọc Uyển. Dù sao đại phòng cùng nhị phòng đã xé rách mặt, vì đoạt vườn trà sau này lại không biết sẽ nháo ra bao nhiêu mâu thuẫn đâu, bây giờ nói vài câu khó nghe thì tính là gì đâu? Nhưng đây dù sao cũng là mâu thuẫn trong Tô gia, cho dù là tộc trưởng cũng không thể nhúng tay vào được.

Nhưng Trần gia thì khác, Tô trường Thanh dù sao cũng là cháu ngoại của Trần gia, con cháu đại phòng bị khi dễ, Trần gia tất nhiên sẽ ra tay giúp đỡ. Đến lúc đó, Tô Trường Đình muốn đánh chủ ý lên vườn trà của đại phòng, sợ là sẽ khó khăn. Nghĩ đến đây nàng không khỏi quay đầu lại, hung hăng trừng mắt liếc Triệu ma ma một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui