Trà Môn Khuê Tú

Nhìn Tô Ngọc Lăng bị nghẹn, vừa xấu hổ vừa giận dữ lại không thể nói ra lời, Khổng Bội Vân bỗng nhiên đối với vị đại biểu tỷ không cùng huyết thống này sinh ra sợ hãi. Đáng lẽ lúc này nàng nên đứng ra giảng hòa hai câu, nể mặt người ngoài như nàng, Tô Ngọc Uyển sẽ không làm khó, nhưng nàng hiện tại vô cùng sợ hãi, há miệng cũng không phát ra được một lời nào.

Tô Ngọc Vân cùng Tô Ngọc Mân của tam phòng bị khí thế giương cung, bạt kiếm này dọa sợ, ngơ ngác ngồi ở kia,không dám cử động, sợ hai vị đường tỷ trút giận lên mình.

Tô Ngọc Uyển nói xong câu kia lại khí định thần nhàn bỏ gà phù dung bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, sau đó lại gắp một đũa thịt cá, lúc bỏ vào miệng còn liếc mắt thị uy với Tô Ngọc Lăng, phảng phất như muốn nói: “Ngươi nói ta sợ, ta liền ăn cho ngươi xem”

Hành động giận dỗi này của tiểu cô nương làm không khí trong phòng buông lỏng theo. Tô Ngọc Vân dù sao cũng lớn chút, biết Tô Ngọc Uyển tuy lợi hại, nhưng đối với tỷ muội nhà mình trước nay đều khoan dung, chỉ cần đừng giống như Tô Ngọc Lăng chọc phiền toái, nàng sẽ không vô cớ trút giận lên mình, bèn lớn gan hòa giải, vừa nói vừa chỉ bát canh giữa bàn:

–     Hôm nay canh gà không tệ, đại tỷ nếm thử xem.

–     Thật không? Vậy ta cũng nếm thử.

Tô Ngọc Uyển từ từ nuốt cá trong miệng, bảo Lập Xuân múc canh gà. Khổng Bội Vân cùng Tô Ngọc Mân thấy vậy, đều thở dài nhẹ nhõm. Tô Ngọc Lăng thấy Tô Ngọc Uyển không ăn cá nữa chuyển sang uống canh gà thì vô cùng buồn bực, không khỏi liếc Tô Ngọc Vân một cái.

Tuy Tô Ngọc Lăng cùng Tô Ngọc Vân đều là cháu gái ruột thịt của Tô lão phu nhân, nhưng nhị phu nhân Ngụy thị bởi vì gia thế tốt, còn sinh được con trai, miệng lại ngọt. Tô Ngọc Lăng dung mạo xuất chúng, Tô lão phu nhân tự nhiên là cưng cháu gái này hơn. Tam phu nhân Tần thị ngần ấy năm chỉ sinh được hai nữ nhi, còn muốn ngăn trượng phu không được nạp thiếp, Tô lão phu nhân liền không thích nàng, đối với hai người Tô Ngọc Vân cùng Tô Ngọc Mân cũng nhàn nhạt. Cho nên Tô Ngọc Vân cùng Tô Ngọc Mân đều có chút sợ Tô Ngọc Lăng, thấy Tô Ngọc Lăng trừng mình thì vội rụt cổ, không dám nói nữa.

–     Tam muội muội ăn cá đi, cá này rất ngon.


Tô Ngọc Uyển cười với Tô Ngọc Vân khiến nàng vô cùng cảm kích, gật gật đầu, kẹp miếng cá trong đĩa trước mặt, cúi đầu rũ mắt, không muốn xen vào việc của người khác.

Tô Ngọc Lăng nhìn Tô Ngọc Uyển chậm rãi ăn xong thịt cá, trong mắt hơi lóe lên. Tần thị tuy rằng vẫn ăn cơm bên kia, còn thường thường nói chuyện với Khổng đại phu nhân nhưng lực chú ý vẫn đặt ở trên người hai nữ nhi. Thấy Tô Ngọc Lăng khi dễ nữ nhi nhà mình thì siết chặt khăn tay, thiếu chút nữa đã phát tác, may mắn nha hoàn Thanh Mai lặng lẽ túm tay áo của bà, lúc này bà mới nén giận, ăn cơm cũng không có mùi vị gì.

Bữa cơm này ước chừng nửa canh giờ, đến lúc sắc trời hơi muộn, Khổng đại phu nhân mới mang theo Khổng Bội Vân rời đi.

Tô Ngọc Uyển theo sau mẫu thân ra khỏi nhị phòng liền nhỏ giọng phân phó Lập Xuân:

–     Ngươi đi nói cho Lưu An, để hắn thỉnh lang trung ở trong phủ chờ.

–     Cô nương, người không sao chứ?

Lập Xuân hoảng hốt nên hơi lớn tiếng, khiến Ân thị đang đi đằng trước cũng giật mình dừng bước, xoay người lại hỏi:

–     Uyển tỷ nhi ngươi làm sao vậy?

–     Không có việc gì, nữ nhi vướng phải tảng đá một chút thôi, là nha hoàn này chuyện bé xé ra to.


Tô Ngọc Uyển vừa nói vừa liếc Lập Xuân một cái. Lập Xuân vò khăn tay không nói gì, khẩn trương nhìn chằm chằm Tô Ngọc Uyển. Ân thị thấy nữ nhi cũng không có gì khác thường, liền yên lòng dặn dò:

–     Ngươi đi đường cẩn thận chút. Lập Xuân đỡ cô nương.

Nói xong cũng xoay người tiếp tục đi về phía trước. Lập Xuân tiến lên đỡ Tô Ngọc Uyển, túm Tô Ngọc Uyển thật chặt, thiếu chút nữa làm Tô Ngọc Uyển ăn đau. Tô Ngọc Uyển chỉ đành thấp giọng giải thích:

–     Ta hiện tại không sao, nhưng cá Đao kia là cá sông cũng là cá biển, ta lo lắng lát nữa có chuyện gì không ổn, mới mời lang trung trước.

Tô Trường Thanh thích xem các loại sách viết về phong tục các nơi, Tô Ngọc Uyển cũng đi theo xem, tự nhiên là biết cá Đao quý giá, sản lượng lại ít, hương vị tươi ngon rất được yêu thích nên giá cực cao. Nàng cũng biết cá này sống ở biển, vào mùa sinh sản tháng ba, tháng tư hàng năm sẽ theo Trường Giang vào hồ nước, nhánh sông để đẻ trứng, vào tiết thanh minh, ở chỗ Trường Giang đổ vào cửa biển sẽ có thể bắt được cá Đao. Cho nên nói cá Đao này là cá sông hay cá biển đều không sai.

Tô Ngọc Uyển biết rõ cá này còn ăn, tự nhiên là có dụng ý. Nếu nhị phòng đã muốn mượn tay Khổng đại phu nhân hại nàng, nàng tư nhiên là thuận nước đẩy thuyền, đánh trả một đòn. Bất quá đánh trả địch nhân cũng không cần phải dùng mạng để đổi, cho nên lúc ăn cá nàng đã lén phun ra một nửa vào khăn tay, một chút còn lại này, tìm lang trung trước cho yên tâm. Việc này nhất định phải nháo lớn, bây giờ sở dĩ gạt Ân thị là bởi vì thời gian còn sớm, nếu lúc này nói mình dị ứng mà phát ban thì hơi giả, sợ phản kích không thành còn bị chê cười.

Lập Xuân nghe xong không những không thả lỏng, ngược lại càng khẩn trương, giọng nói có chút khác thường, mang theo nức nở:

–     Biết rõ là cá biển cô nương còn ăn, người không biết quý trọng tính mạng của mình hay sao?


Lập Xuân từ trước đến nay ổn trọng, nói chuyện hay làm việc đều rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài. Nay lại khóc thút thít khiến Tô Ngọc Uyển vừa buồn cười lại cảm động, vỗ vỗ tay nàng nói:

–     Ta không sao, chỉ là lo trước khỏi họa thôi.

–     Có việc hay không cũng không phải do người định đoạt.

Lập Xuân lập tức cường ngạnh, Tô Ngọc Uyển hết cách đành phải đầu hàng:

–     Được rồi, là ta sai, ta không nên tham ăn, trở về liền đội chậu nước đứng ở chân tường nửa canh giờ, Lập Xuân cô nương có thể cho tiểu nhân chút mặt mũi, thay tiểu nhân đi một chuyến này không?

Lập Xuân không khỏi phì cười, nín khóc. Bất quá nàng vẫn còn tức giận, nên không thèm chào hỏi, trực tiếp bỏ Tô Ngọc Uyển lại chạy ra đường nhỏ. Tô Thế Thịnh cùng Tô Thế Xương thấy hai người rì rầm nói chuyện, cũng không biết là nói gì, lúc này lại thấy Lập Xuân vội vã chạy đi, bèn hỏi:

–     Tỷ, Lập Xuân đi đâu vậy?

Ân  thị quay đầu lại nhìn.

–     Không có gì, lúc ta trở về đánh rơi khăn tay trên xe ngựa, kêu nàng đi tìm thôi.

Mọi người nghe xong cũng không để tâm. Ân thị không yên tâm Tô Ngọc Uyển đi một mình, cho một nha hoàn của mình theo Tô Ngọc Uyển, mọi người lúc này mới từ ngã rẽ chia ra, trở về sân của mình.


Thân thể Tô Ngọc Uyển cực kỳ mẫn cảm với cá biển. Chờ nàng trở lại trong sân, gọi Hạ Chí chuẩn bị nước ấm tắm gội liền phát hiện trên người đã bắt đầu phát ban. Bất quá đúng như nàng dự đoán, cá Đao bởi vì thời gian này đều sống ở nước ngọt, mức độ dị ứng của nàng cũng không mãnh liệt như đối với cá biển. Ban cũng chỉ xuất hiện trên mặt cùng cánh tay, cổ có một ít, trên người thưa thớt mấy nốt, tình huống cũng không nghiêm trọng.

Hạ Chí hầu hạ Tô Ngọc Uyển tắm rửa lại vô cùng hoảng sợ, hét lớn lên:

–     Lê ma ma, Lê ma ma, nhanh tới đây, cô nương phát ban.

Vừa nghe tới hai chữ “phát ban”, hạ nhân trong viện đều hoảng sợ, Cốc Vũ đang bưng thùng nước nóng đến đây vội vàng thả xuống, xốc mành vọt vào. Lê ma ma đang ở gian ngoài làm trung y cho Tô Ngọc Uyển cũng giật mình châm vào tay, máu tươi chảy ra bà cũng bất chấp, giày còn không kịp xỏ, mang vớ chạy vào phòng tắm.

Tô Ngọc Uyển bị giọng nói của Hạ Chí dọa hoảng, tự nhiên bị mọi người vây lại xem thì luống cuống tay chân lấy một kiện áo phủ lên người, khiển trách Hạ Chí:

–     Ngươi gọi cái quỷ gì nha? Mấy người các ngươi cũng ra ngoài đi, nhìn gì mà nhìn?

Lê ma ma mắt điếc tai ngơ, tiến lên bắt lấy tay trơn bóng Tô Ngọc Uyển, dưới anh đèn hiện rõ mấy nốt ban đỏ kia thì hoảng sợ đến mức tay run lên:

–     Đây là làm sao?

–     Ta đi thỉnh lang trung.

Cốc Vũ cũng không đợi người phân phó, xoay người chạy ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui