- Không tệ, cứ làm như vậy đi.
- Đa tạ cô nương cho hắn cơ hội
Mạnh di nương vui mừng đứng lên hành lễ, Tô Ngọc Uyển xua xua tay nói:
- Hắn cũng là đệ đệ của ta, không phải người ngoài.
- Vâng,vâng, Thịnh ca nhi cũng chỉ có hai người tỷ tỷ cùng ca ca ruột thịt, lại là người biết nhớ ơn, cô nương cùng thiếu gia đối với hắn tốt, hắn chắc chắn ghi nhớ trong lòng, sau này trưởng thành rồi cả ba giúp đỡ lẫn nhau, nhà chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
Tô Ngọc Uyển gật đầu, từ trên giừơng ngồi dậy, nhìn Mạnh di nương nghiêm mặt nói:
- Ngươi là mẹ ruột của Thịnh ca nhi, vì hắn tính toán cũng là xuất phát từ tấm lòng người mẹ, chuyện này ta có thể lý giải. Bất quá có vài lời khó nghe ta cũng phải nói trước, chút tư tâm kia của ngươi ta có thể xem như không thấy, nhưng ngươi không được làm việc gì ảnh hưởng đến đại phòng. Nếu vượt qua điểm mấu chốt này, cho dù là ai, mặt mũi có bao nhiêu lớn, ta cho dù phải liều mạng, hủy cả thanh danh cũng tuyệt không bỏ qua, điểm này tốt nhất là ngươi nên nhớ cho thật kỹ.
Nói đến phía sau, ánh mắt nàng đã trở nên lạnh lẽo, thanh âm không cao lại vô cùng nghiêm túc. Mạnh di nương đổ mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu:
- Vâng, vâng, ta cũng không dám.
Mặc dù Tô Trường Thanh lúc còn sống vẫn thường khen ngợi Tô Ngọc Uyển, bây giờ nàng dưới áp lực của Tô Trường Đình vẫn chống đỡ cái nhà này yên ổn, mọi người đều khen ngợi, nhưng Mạnh di nương vẫn cảm thấy mọi người chỉ là nói quá lên thôi. Tô Ngọc Uyển thế nào vẫn là một cô nương mười lăm tuổi, trước giờ vẫn sống trong sự bảo bọc của cha mẹ, chưa từng gặp trắc trở gì, ngày thường đối nhân xử thế cũng vô cùng ôn hòa, nói chuyện cũng không lớn tiếng. Một nữ nhi lớn lên trong nhung lụa có thể có bao nhiêu lợi hại? Thời gian này bất quá cũng chỉ là cường ngạnh mà thôi, sau lưng còn không biết trốn tới chỗ nào khóc nhè đâu. Lại nói cũng không biết nàng còn trang được bao lâu, không chừng quá hai ngày lại đem sinh ý của đại phòng giao cho Tô Trường Đình xử lý. Đây cũng là vì sao mà mấy ngày trước Tô Ngọc Uyển nói muốn đi vườn trà, Mạnh di nương cố ý muốn Tô Thế Thịnh đi theo, bất quá sau đó thấy Tô lão phu nhân cáo bệnh, cho rằng có biến nên mới lui một bước lấy tĩnh chế động, không cho Tô Thế Thịnh đi nữa.
Mạnh di nương không nghĩ tới tâm tư cùng tính toán của chính mình đều bị Tô Ngọc Uyển nhìn thấu, hơn nữa còn nói toạc ra trước mặt, khiến người ta không rét mà run, Mạnh di nương cũng xem như chân chính lĩnh ngộ sự lợi hại của Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển đón ly trà trong tay Lập Xuân, xua xuay tay nói:
- Không dám thì tốt, được rồi ngươi cũng trở về đi.
- Vâng.
Mạnh di nương đã không còn thong dong như lúc đến nữa, nhu thuận đáp ứng một tiếng liền lui ra ngoài, ngơ ngác mãi đến tận cửa Thiên Ảnh các mới phục hồi tinh thần. Nàng dừng bước chân, xoay người rối rắm nhìn vầng thái dương đang đổ xuống Thiên Ảnh các, lẩm bẩm nói:
- Đại phòng ở trong tay nàng hẳn là sẽ chống đỡ qua được thôi.
Đợi giảo khô tóc, dùng xong bữa trưa, Tô Ngọc Uyển lấy ra một danh mục quà tặng, phân phó Lập Xuân:
- Ngươi đến nhà kho lĩnh mấy thứ này ra thu thập cho thỏa đáng đi. Hàn ma ma cũng sẽ không ở lại đây lâu, không chừng ngày mai liền trở về, chuẩn bị tốt lễ vật đến lúc đó đỡ phải luống cuống tay chân.
Lập Xuân nhận danh sách quà tặng, tự mình đi nhà kho chọn lựa. Nàng chân trước vừa đi, Vương thị đã lãnh Hàn ma ma vào cửa, nói:
- Nô tỳ đã thỉnh Hàn ma ma trụ lại thêm mấy ngày nhưng ma ma nói bên Hàng Châu cũng vội nhiều việc, phải nhanh chóng
//