Trà Môn Khuê Tú

“Mọi người đều coi trọng sĩ nông công thương mà hạ thấp thân phận của thương nhân, nhưng mà ta lại thấy nếu như không có thương nhân thì hàng hóa làm sao có thể lưu thông, Đại Minh sao có thể phồn thịnh được như bây giờ?”

Tô Ngọc Uyển cũng không ngờ Trần lão thái gia còn có thể nghĩ được như vậy. Nàng gật đầu nói: “Nếu mỗi người đều nghĩ được như Cữu tổ phụ thì những người làm ăn buôn bán như chúng ta cũng có thể sống tốt hơn một chút.”

“Ta nghe nói có người tới cửa gây sự với các ngươi?” Trần lão thái gia lại hỏi, “Sao lúc trước mua vườn trà mà ngươi không nói với ta một tiếng? Để ta cho người nói trước với nha dịch, bọn họ biết ngươi là thân thích của ta tự nhiên cũng sẽ không đi tìm các ngươi gây phiền toái.”

Tô Ngọc Uyển xấu hổ nói: “Lúc đó con chỉ nghĩ làm sao để bớt gây thêm phiền toái cho Cữu tổ phụ. Người bận trăm công nghìn việc như vậy, con sao có thể vì chút việc nhỏ đó mà đi làm phiền Cữu tổ phụ được? Lúc đó con cũng không nghĩ nhiều như vậy, ai biết trên đời còn có kẻ tiểu nhân như vậy đâu.”

“Ngươi còn nhỏ, không nghĩ tới cũng là bình thường.” Trần lão thái gia thở dài nói, “Vườn trà ở thôn Quế Lâm cũng có thể chế thành trà Tùng La sao?”


“Con đã thử qua rồi, mặc dù hương vị không thể sánh bằng nhưng mà cũng không kém hơn bao nhiêu, ít ra vẫn ngon hơn trà chưng thanh nhiều, cho nên giá cả cũng tương đối.”

“Ồ?” Hai mắt của Trần lão thái gia sáng lên. Ban đầu hắn còn tính góp một phần vào vườn trà trên núi Tùng La, nhưng nghe Tô Ngọc Uyển nói xong hắn lại đổi ý – tiền lãi vừa nhiều, vừa không bị mang tiếng, tự nhiên vẫn là tốt nhất.

Hắn nói: “Ta làm quan nhiều năm, trong tay cũng có dư chút đỉnh. Chỉ là ngươi cũng biết nhị biểu cữu chuẩn bị thăng chức, bổng lộc đã ít lại thương dân như con, thấy dân chúng khổ cực lại không nhịn được mà đưa tay giúp đỡ, cho nên cũng tiêu tốn không ít. Mấy biểu ca của ngươi cũng đã lớn, ta còn phải mưu tính tiền đồ cho bọn hắn, rồi chuẩn bị của hồi môn cho hai biểu muội, việc nào cũng cần dùng đến tiền, nếu chỉ dựa vào bổng lộc của ta thì không đủ. Cho dù ta có tiết kiệm đi nữa cũng không được. Ta thấy mua vườn trà cũng không tệ, ngươi thấy có được không?”

“Này đương nhiên là tốt.” Tô Ngọc Uyển nghe hắn nói vậy thì trong lòng cũng buông lỏng. Chỉ cần người Trần gia không quá tham lam thì nàng cũng nguyện ý đi giúp đỡ, “Cữu tổ phụ yên tâm, người mua vườn trà xong con sẽ đưa hai thợ sao trà lão luyện cho người. Đến lúc đó để bọn họ mang đồ đệ theo cùng, Cữu tổ phụ sẽ không phải lo lắng chuyện tìm sư phó sao trà nữa. Có điều vườn trà ở phụ cận rất khó tìm, phải đi xa hơn một chút, tới Hứa thôn, Hoàng Điền, Khê Đầu mới có. Lúc trước Mã chưởng quầy đã đi khảo sát khắp nơi một vòng rồi, nơi nào có vườn trà, giá cả ra sao hắn đều biết. Con sẽ cho ông ấy dẫn tam biểu cữu đi nhìn thử xem có ưng ý hay không.”

Đây là muốn nói sẽ đưa bí phương sao trà, cũng giúp tìm kiếm vườn trà. Có thể giúp đỡ được đến mức này cũng xem như trả đủ ân tình của Trần gia.


Trần lão thái gia gật đầu: “Cũng được, có các ngươi giúp đỡ, miễn cho hắn bị người ta lừa gạt còn không biết.”

“Cữu tổ phụ lại nói đùa rồi, tam biểu cữu khôn khéo như vậy làm sao có thể bị lừa được chứ? Huống hồ ở Huy Châu này ai mà dám lừa ông ấy đây?” Tô Ngọc Uyển cười nói.

“Hắn chỉ được vẻ bề ngoài thôi chứ thật ra cũng vụng về lắm.” Trần lão thái gia lắc đầu, “Sau này chuyện vườn trà còn phải làm phiền ngươi giúp đỡ một chút.”

“Chuyện gì con có thể giúp được thì nhất định sẽ tận lực.” Tô Ngọc Uyển cũng bày tỏ thái độ.

Trần lão thái gia nghĩ nghĩ một lát lại nói, “Nhưng mà chỉ mua vườn trà không cũng không ổn, còn phải tìm được đầu ra nữa. Ngoại trừ Huy Châu phủ và Hưu Ninh thành, Uyển tỷ nhi còn tiêu thụ ở đâu nữa không?


Tô Ngọc Uyển thấy hắn như vậy cũng yên lòng hơn, cười nói: “Chắc Cữu tổ phụ cũng biết chúng ta chế trà Tùng La đều chỉ dùng trà mầm, từ ngũ diệp trở đi rất ít dùng tới. Hương vị trà và giá cả bất đồng đều là do mùa vụ khác nhau mà ra. Những lá trà già bỏ đi thì rất đáng tiếc, cho nên trước đây đều chế thành chè sô, bán cho thương lái. Nhưng mà gần đây con nghe nói bên Đại Mạc thiếu thốn rau xanh mới mẻ, cho nên nhu cầu sử dụng lá trà cũng rất lớn, từ đó mới có câu: “Thà ba ngày không ăn chứ không thể một ngày không có trà.” Bởi vậy con liền nghĩ tới chuyện chế biến chè sô rồi vận chuyển tới Đại Mạc để bán. Nửa tháng trước con đã phái một quản sự trong nhà đi theo mấy thương nhân qua đó xem thử một chuyến, xem xem có thể phát triển sinh ý bên đó được không, nếu làm thì lợi nhuận thế nào rồi. Tiếc là hắn vẫn chưa về nên con cũng không biết con đường này có thể đi được hay không nữa.”

Lúc này Trần lão thái gia đã nhìn Tô Ngọc Uyển bằng ánh mắt khác.

Có rất nhiều thương nhân bảo thủ không chịu thay đổi, rất ít khi tìm kiếm thị trường mới. Người có dã tâm, có năng lực muốn mở rộng thương lộ thì đều là người tài giỏi, có thể khiến gia tộc phát triển phồn thịnh. Con thứ ba của hắn là Trần Thúc Khanh cũng được người ta khen ngợi là người có khả năng, nhưng thực chất cũng chỉ là mua ít đồng rộng rồi cho người ta thuê, thu địa tô hoặc mở mấy cửa hàng bán chút lương thực, tơ lụa này nọ mà thôi, căn cơ trầm ổn nhưng lại không thể phát triển xa được.

Mà Tô Ngọc Uyển chỉ là một tiểu cô nương mười lăm lại có ánh mắt và quyết đoán như vậy, trước thì tìm ra được phương pháp chế trà Tùng La, bây giờ lại còn cho quản sự đến Đại Mạc tìm kiếm thị trường, đại phòng của Tô gia mới vào tay nàng có nửa năm đã lớn mạnh gấp hai lần trước kia, bản lĩnh này còn hơn hẳn cả phụ thân nàng nữa. Khó trách Hình gia lại chú ý tới nàng.

Lại nghĩ tới chuyện thê tử của mình còn muốn tính kế Tô Ngọc Uyển, để một nữ tử giỏi giang như vậy vào cửa làm tiểu thiếp, Trần lão thái gia chỉ cảm thấy thật vớ vẩn.


Một nữ tử mưu lược như Tô Ngọc Uyển, làm sao có thể không nhìn thấu chút tính toán nhỏ nhoi này? Chẳng qua người ta nể mặt hắn cho nên mới không so đo mà thôi.

Vừa mới bắt đầu Trần lão thái gia còn muốn chia chút lợi ích của Tô gia, nhưng bây giờ hắn đã không còn nghĩ tới nữa, có điều Tô Ngọc Uyển có tài kinh thương bất phàm như vậy, nếu bỏ qua hắn cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Cho nên nghĩ nghĩ một lát liền nói: “Uyển tỷ nhi, ngươi thấy như vậy được không. Ta đem hết của cải tích cóp và tiền lời của cửa hàng này nọ gom lại cũng được khoảng ba ngàn lượng bạc, ngươi hãy bảo Mã chưởng quầy giúp ta đi mua vườn trà, cũng nhờ hắn quan tâm giúp đỡ xử lý bên đó một chút, trà thu được chế ra cũng giao cho các ngươi bán, ngay cả vườn trà cũng treo trên danh nghĩa của đại phòng các ngươi, tiền lời chúng ta sẽ chia đôi?”

Trần gia không những không chiếm tiện nghi của mình, ngược lại còn có thể chia tiền lời cho mình như này khiến Tô Ngọc Uyển có chút ngoài ý muốn. Trong lòng nàng vẫn đang suy đoán xem Trần lão thái gia rốt cuộc là có ý gì, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Chuyện mua vườn trà con có thể cho Mã chưởng quầy đi cùng với tam biểu cữu để xem xét, tam biểu cữu không biết xử lý vườn trà con cũng có thể bảo ông ấy chỉ điểm một, hai, lộ trình đều đã có sẵn, tam biểu cữu chỉ cần đi theo là được. Cữu tổ phụ và Cữu tổ mẫu có ơn với nhà con, đây đều là chuyện con nên làm cho nên Cữu tổ phụ không cần phải khách khí như vậy. Nếu người còn thấy băn khoăn thì cuối năm cứ cho Mã chưởng quầy một cái hồng bao là được rồi. Chuyện chia đôi lợi tức thì Cữu tổ phụ cũng đừng nhắc lại nữa, nếu không thì chính là người cũng không xem con là vãn bối trong nhà. Còn chuyện vườn trà đặt dưới danh nghĩa của Tô gia, nếu Cữu tổ phụ đã yên tâm giao phó thì con tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến.”

Minh triều dựa vào thủ đoạn mưu sinh để phân biệt sĩ, nông, công, thương. Tô lão thái gia vốn là tú tài, trong nhà cũng có chút ruộng đất, nhưng lại bị xếp vào nhóm thương hộ cũng là vì lợi nhuận mà Tô lão thái gia buôn bán thu được lớn hơn rất nhiều lần so với tiền mà Tô lão thái gia dùng công danh để kiếm và lợi tức thu được từ điền sản của mình.

Bởi vậy có rất nhiều người dù biết buôn bán có thể kiếm rất nhiều tiền nhưng cũng không làm, chỉ vì sợ mình sẽ bị gán vào cái danh “Thương hộ.” Bọn họ có tiền thì sẽ mua ít ruộng đất và mấy cửa hiệu mặt tiền rồi cho người ta thuê lại, như vậy thì sẽ được xếp vào dạng “Nông hộ”, cũng có thể gọi là “Người vừa đi học vừa làm ruộng.”

Trần lão thái gia và Trần nhị lão gia đều là tiến sĩ, còn đang nhậm chức quan cho nên sẽ không thể để nhà mình gắn cái mác thương hộ này được. Trần Thúc Khanh quản lý việc vặt, nhưng chủ yếu vẫn chỉ là ruộng đất, có rất ít cửa hàng, mặc dù vẫn có thể kiếm được tiền nhưng lợi nhuận lại không lớn được như trà thương. Trần gia nếu muốn kiếm tiền, đẩy vườn trà sang cho Tô gia gánh là đương nhiên, cũng không có gì phải sợ, dù sao đại phòng Tô gia là người thân cô thế cô, nay lại ở trong địa bàn quản hạt của Trần lão thái gia, cho dù Tô gia có muốn chiếm đoạt làm của riêng cũng không được. Vừa có thể kiếm tiền, vừa không bị hạ thấp thân phận thì sao lại không làm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui