Những lúc bận rộn công việc thế này, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày Hình Dư Nghiên mở tiệc chiêu đãi.
Tô Ngọc Uyển mặc bộ y phục Ân thị mới may cho nàng, mang theo Lập Xuân và Tiết Sương tới Hình phủ. Bình thường lúc ra ngoài Tô Ngọc Uyển đều sẽ mang theo Lập Xuân và Cốc Vũ. Lập Xuân là cánh tay đắc lực nhất của nàng, chuyện gì giao cho Lập Xuân cũng đều có thể làm được thỏa đáng, rất ít khi thất bại. Mà võ công của Cốc Vũ cũng tốt hơn Tiết Sương rất nhiều, làm việc lại ổn trọng, có thể bảo vệ an toàn cho Tô Ngọc Uyển.
Nhưng hôm nay nàng lại mang theo Tiết Sương đi cùng, bởi vì Tiết Sương có khả năng thám thính tin tức mà Cốc Vũ không có. Mặc dù Tô Ngọc Uyển đã quyết tâm không dựa vào bất kỳ kẻ nào, nhưng mà chỉ dựa vào sức mình để mở rộng sinh ý cũng rất khó khăn, phải có quan phủ phía sau làm chỗ dựa thì mới có thể vững chắc được.
Cho nên nàng muốn Tiết Sương đi hỏi thăm tình hình của Hình gia một chút.
Bởi vì muốn mời mấy tỷ muội đến phủ ngắm hoa, cho nên ước hẹn vào buổi sáng. Tô Ngọc Uyển đi thỉnh an Hình lão phu nhân và Hình phu nhân xong mới theo nha hoàn đến hoa viên, lúc này đã có hai cô nương ngồi sẵn ở đó. Hai người này nàng cũng đã gặp qua rồi, một người là nữ nhi của Thôi quan đại nhân phủ Huy Châu, tên là Lâm Vũ Vi, người còn lại là nữ nhi của dì Hình Dư Nghiên, tên là Trương Thanh Viện, đi theo mẫu thân tới đây mừng thọ Hình lão phu nhân xong vẫn lưu lại trong phủ làm khách. Hai cô nương này đều là người khiêm tốn, lễ nghĩa, giống hệt Hình Dư Nghiên, cho nên cũng rất dễ ở chung.
Bốn người hành lễ với nhau xong thì ngồi xuống cùng nhau uống trà, ăn điểm tâm, nói chuyện phím. Cứ vậy thêm nửa canh giờ nữa cũng không thấy ai tới nữa, Tô Ngọc Uyển không nhịn được bèn tò mò hỏi Hình Dư Nghiên: “Hôm nay chỉ có bốn người chúng ta thôi à?”
Hình Dư Nghiên cười nói: “Ta buồn nên muốn tìm người nói chuyện thôi. Hôm nay cũng chỉ mời ngươi và Lâm cô nương tới, không mời ai khác nữa.”
Tô Ngọc Uyển kinh ngạc.
Trương Thanh Viện đang ở trong Hình gia, là thân tỷ muội của Hình Dư Nghiên, cảm tình của hai người tự nhiên là không cần phải nói, mà Lâm thôi quan là người của Hình tri phủ, bởi vì quan hệ của trưởng bối nên ngày thường Lâm Vũ Vi và Hình Dư Nghiên vẫn thường hay qua lại thân thiết. Nhưng mà nàng chỉ mới gặp Hình Dư Nghiên hai lần, luận giao tình địa vị, đều không thích hợp với mấy người ở đây. Vì sao hôm nay Hình Dư Nghiên lại cố tình mời nàng tới đây một chuyến?
Mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng trên mặt của nàng cũng không có biểu hiện gì, tiếp tục cười nói với ba người kia.
“Chúng ta ở chỗ này nói chuyện phím cũng không thú vị. Bây giờ đang là mùa sen nở, chi bằng chúng ta thi làm thơ đi. Ai làm hay nhất sẽ được thưởng, các tỷ muội thấy có được không?” Hình Dư Nghiên bỗng nghiên đề nghị.
“Được đó.” Phụ thân của Lâm Vũ Vi vốn là thám hoa, trong nhà cũng là dòng dõi thư hương, nên ngày thường nàng cũng rất thích ngâm thơ, làm phú, vừa nghe Hình Dư Nghiên đề nghị đã vui mừng tán đồng.
Khuê trung nữ tử gặp nhau nếu buồn chán cũng sẽ chơi trò này. Phụ thân Trương Thanh Viện làm quan ở kinh thành, nên nàng cũng không thấy có gì lạ, nhấp miệng đồng ý: “Được.”
Sau đó cả ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển suy nghĩ thật nhanh, không biết vì sao Hình Dư Nghiên lại đưa ra kiến nghị như vậy. Mặc dù chỉ mới gặp nhau hai lần, nhưng ấn tượng lẫn nhau cũng không tệ, ít nhất cũng sẽ không làm chuyện gì khiến người kia khó xử. Vì sao bây giờ Hình Dư Nghiên lại cố tình muốn làm thơ?
Tô lão thái gia vốn cũng là tú tài, Tô Trường Thanh từ nhỏ đã đọc sách, cũng có mấy phần tài học, chỉ vì bản thân là trưởng tử trong nhà, không thể không gánh vác gia nghiệp, cho nên mới không đi theo con đường khoa cử. Từ nhỏ Tô Ngọc Uyển đã thông tuệ, lại là con đầu, cho nên Tô Trường Thanh dạy dỗ nàng còn nhiều hơn cả hai người Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh. Tô Ngọc Uyển được phụ thân tỉ mỉ dạy dỗ cho nên cũng biết làm thơ, rất có linh tính, còn giỏi hơn rất nhiều nam tử đọc sách khác. Bởi vậy nàng cũng không có gì phải sợ.
Nhưng mà đối với bên ngoài, nàng chỉ là một nữ nhi thương hộ, lại đến từ một nơi nhỏ bé, có thể biết được vài chữ đã là không tệ, làm sao có thể làm thơ? Hình Dư Nghiên làm vậy, không phải là đang làm khó nàng sao?
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Tô Ngọc Uyển vẫn cười cười đáp: “Ta chỉ là tục nhân, không biết làm thơ. Có điều nếu mọi người đã cùng nhau làm, vậy ta cũng đành phải đi theo bêu xấu một phen vậy.”
Ba người lúc đầu nghe nàng nói còn tưởng nàng sẽ từ chối, ai ngờ cuối cùng lại đáp ứng.
Hình Dư Nghiên vui mừng nói: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Nha hoàn, bà tử đã dọn điểm tâm trên bàn xuống rồi mang văn phòng tứ bảo lên. Bốn cô nương không nói chuyện nữa, tự mình đi vòng quanh hồ sen suy nghĩ làm thơ.
Chỉ một lát sau, Lâm Vũ Vi đã cười hì hì nói: “Ngại quá, ta đã làm xong rồi.” Sau đó liền chép bài thơ của mình ra giấy.
Hình Dư Nghiên có thể giao hảo với người thích làm thơ như Lâm Vũ Vi tự nhiên cũng có chút bản lĩnh, bản thân lại có mấy phần hiếu thắng, không muốn thua Lâm Vũ Vi, cho nên Lâm Vũ Vi còn chưa viết xong nàng cũng đã cầm bút đề thơ của mình.
Trương Thanh Viện nhìn Tô Ngọc Uyển: “Tô cô nương thì sao?”
Tô Ngọc Uyển cười nói: “Ta chỉ góp vui cho đủ quân số thôi, Trương cô nương không cần để ý tới ta, tranh thủ viết thơ của mình đi.”
“Vậy ta viết trước nhé.” Trương Thanh Viện thấy nàng nói vậy thì cũng không khách khí nữa, bước lên cầm bút viết thơ của mình ra giấy.
Trong bốn người Tô Ngọc Uyển vừa không có thân thế, lại không biết khả năng làm thơ của mấy người kia thế nào, trước cứ khiêm tốn vài câu, lại kéo thêm chút thời gian, chờ mọi người viết xong rồi mới viết. Có điều nàng có thành thục tới đâu đi nữa thì cũng chỉ là một tiểu cô nương, dù sao vẫn có mấy phần hiếu thắng, không muốn để người ta xem thường mình. Bởi vậy nàng cũng không dám giấu dốt, dùng hết tinh lực ra để làm, chỉ sợ thơ của mình kém người khác quá xa sẽ bị người ta chê cười.
Ba người kia giao tình không cạn, khả năng của ai tới đâu đều hiểu rất rõ, chỉ có Tô Ngọc Uyển là không thể biết được. Hơn nữa Hình Dư Nghiên mời Tô Ngọc Uyển tới phủ, lại kêu mọi người làm thơ, tự nhiên trong lòng cũng có dụng ý riêng, cho nên nàng cũng rất tò mò thơ của Tô Ngọc Uyển. Bất quá lúc trước Tô Ngọc Uyển đã nói như vậy, nàng cũng không thể cố ý di xem được, chẳng may thơ của Tô Ngọc Uyển không tốt sẽ khiến nàng ấy khó xử. Trong lúc chờ đợi, Hình Dư Nghiên liền gọi nha hoàn mang trà và điểm tâm lên mời hai người Trương, Lâm.
Đợi đến lúc Tô Ngọc Uyển viết xong rồi nàng mới cười nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta cùng nhau bình phẩm đi.”
Trương Thanh Viện cười nói: “Chúng ta viết xong lại tự mình bình thơ của mình thì không công bằng lắm. Chi bằng mời dì lại đây bình thơ đi.”
Nói xong nàng lại giải thích với Tô Ngọc Uyển và Lâm Vũ Vi: “Dì ta trước đây cũng là tài nữ trong kinh, thơ của dì được rất nhiều người khen ngợi đó. Bây giờ dì cũng thường hay viết lắm, chỉ là sợ người ta đàm tiếu nói dì đã từng này tuổi rồi còn thương xuân bi thu cho nên mới không lộ ra thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...