Trà trang Tô gia cũng không lớn, chỉ có hai gian thông nhau tạo thành mặt tiền của cửa hiệu, gian nhỏ hơn để bán lá trà, gian lớn gồm hai tầng lầu là nơi để khách nhân tới uống trà. Lúc này vẫn còn sớm cho nên cũng chưa có khách, trong tiệm chỉ có tiểu nhị đang lau dọn bàn ghế và Trịnh chưởng quầy đang gẩy bàn tính sau quầy.
Nghe thấy tiếng động, Trịnh chưởng quầy ngẩng đầu lên, nhìn thấy đoàn người của Tô Ngọc Uyển đi vào thì vội vàng bước ra đón, cười chắp tay chào hỏi: “Đại cô nương, tam thiếu gia, tứ thiếu gia.”
Tô Ngọc Uyển đang muốn mở miệng thì Trịnh chưởng quầy đã bước nhanh về phía trước, vái chào thật sâu với Thẩm Nguyên Gia: “Ai da, Thẩm công tử, thật là vinh hạnh. Ngài có thể quang lâm tiểu điếm, tiểu điếm thật là bồng tất sinh huy*”. Thái độ của hắn còn nhiệt tình hơn cả khi mấy vị chủ tử Tô Ngọc Uyển, Tô Thế Xương, Tô Thế Thịnh bước vào nữa.
*Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…
Tô Thế Xương tức khắc nghiêng mắt nhìn hắn một cái. Tô Ngọc Uyển không biết thân phận của Thẩm Nguyên Gia, chỉ biết hắn là cháu ngoại của Trần lão phu nhân, thấy Trịnh chưởng quầy a dua nịnh hót như vậy thì không khỏi tò mò hỏi: “Trịnh chưởng quầy biết Thẩm công tử sao?”
“Ai nha đại cô nương, ở Huy Châu phủ này có ai mà không biết Thẩm đại công tử chứ? Thẩm gia là hoàng thương đó, cửa hàng nhà bọn họ đã trải dài trên khắp lãnh thổ Đại Minh. Thẩm đại công tử từ nhỏ đã rất có khả năng, không kém Thẩm đại lão gia chút nào. Trong giới thương nhân chúng ta, người khác có thể không biết, chứ không thể nào không biết Thẩm đại công tử.” Trịnh chưởng quầy kích động nói.
Thẩm Nguyên Gia lại có chút xấu hổ, bởi vì hắn không biết Trịnh chưởng quầy, ngại ngùng hỏi Tô Ngọc Uyển: “Tô cô nương, vị này là…”
Tô Thế Xương không nhịn được phì cười ra tiếng, Tô Ngọc Uyển trừng mắt nhìn hắn một cái xong mới cười nói: “Vị này là chưởng quầy của trà trang chúng ta, họ Trịnh.”
Mình biết người ta, nhưng người ta lại không biết mình, nếu là người khác, chắc hẳn sẽ phải đỏ mặt xấu hổ, nhưng Trịnh chưởng quầy lại không để bụng, chắp tay thi lễ chào hỏi thêm lần nữa: “Trịnh mỗ bất quá chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ, làm sao Thẩm công tử có thể biết được. Nhị chưởng quầy tiền trang Viên Dân Nghĩa của quý phủ là bằng hữu của tiểu nhân. Năm trước lúc tiểu nhân thay chủ nhân tới tiền trang gửi tiền, có vinh hạnh được nhìn thấy Thẩm công tử từ xa, cho nên mới nhận ra công tử.”
Thái độ này của hắn rất được lòng mọi người. Tô Thế Xương cũng thu hồi phẫn nộ và khinh thường với Trịnh chưởng quầy, quan sát Thẩm Nguyên Gia thật kỹ. Lần trước gặp gỡ ở núi Tùng La, hắn đã biết hai người Thẩm Nguyên Gia và Nhan An Lan không phú cũng quý, nhưng bởi vì Thẩm Nguyên Gia là thân thích với Trần Trác Lãng nên hắn chỉ cho là Thẩm gia cũng xấp xỉ như Trần gia. Lại không ngờ tới Thẩm gia còn hiển quý hơn những gì hắn biết.
Tô Ngọc Uyển lại không để bụng. Thẩm gia thế nào cũng chẳng có quan hệ gì với nàng. Nhưng mà sự coi thường và khinh thị của Thẩm đại phu nhân khiến nàng theo bản năng không muốn tiếp xúc quá nhiều với người Thẩm gia. Có điều nàng không thích hắn thế nào đi nữa, nếu đệ đệ đã mời người ta vào làm khách, mình là chủ nhà dù sao cũng phải thu xếp tiếp đón cho đàng hoàng.
Tô Ngọc Uyển cười nói: “Một lát nữa sẽ có khách nhân tới uống trà, chỗ này không thích hợp để nói chuyện. Chi bằng mọi người hãy dời bước lên nhã thất trên lầu rồi hẵng trò chuyện tiếp có được không?”
Trịnh chưởng quầy vỗ trán, liên thanh nói: “Đúng, đúng, đúng, nhìn ta xem, chỉ lo kích động, ngược lại đã chậm trễ khách quý. Nào, Thẩm công tử…” Hắn nhìn sang Nhan An Lan, thấy người này diện mạo và khí chất đều hơn hẳn Thẩm Nguyên Gia, mặc dù chỉ khoanh tay đứng phía sau Thẩm Nguyên Gia nhưng vẫn rất bình tĩnh, thong dong thì cũng đoán được người này là bằng hữu chứ không phải tùy tùng của Thẩm Nguyên Gia, vội vã tươi cười nói: “Còn có vị công tử này nữa, mời lên lầu ạ.”
Hắn nói xong thì quay sang gọi tiểu nhị tới: “A Tường, nhanh mang trà Xuân mới ra pha một bình trà lên đây.”
Tiểu nhị lĩnh mệnh rời đi.
Thẩm Nguyên Gia lại không đi ngay mà quay sang nhìn Tô Thế Thịnh, hỏi Tô Thế Xương: “Vị này là…”
“À, đây là gia đệ, Tô Thế Thịnh.” Tô Thế Xương đáp.
Tô Thế Thịnh nãy giờ vẫn luôn trầm mặc ở một bên không nói, nghe ca ca mình giới thiệu thì bước lên hành lễ: “Gặp qua Thẩm công tử, Nhan công tử.”
“Huynh đệ hai người rất giống nhau.” Thẩm Nguyên Gia cười đáp lễ, sau đó quay đầu nhìn Tô Ngọc Uyển nói: “Khoảng thời gian trước ta có lên núi Tùng La bái kiến Đại Phương đại sư. Đại sư có nhắc đến cô nương, nói cô nương có rảnh thì lên núi gặp ông ấy.”
Tô Ngọc Uyển cười nói: “Chúng ta mới từ Hưu Ninh thành tới đây, trước khi đi ta đã lên núi thăm đại sư rồi. Chắc lúc Thẩm công tử gặp đại sư ta còn chưa trở về Hưu Ninh thành.”
Thẩm Nguyên Gia sờ sờ mũi: “Đúng vậy.” Lại cười, “Mặc dù lúc truyền lời thì đã muộn, nhưng cô nương đã gặp đại sư thì ta cũng có thể xem như mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi có phải không?”
“Cho dù thế nào thì ta vẫn phải cảm ơn Thẩm công tử.” Tô Ngọc Uyển đưa tay mời, “Thẩm công tử, Nhan công tử, mời lên lầu.” Sau đó xin lỗi hai người, cười nói: “Ta còn phải thương lượng vài chuyện với Mã chưởng quầy, đành phải để hai đệ đệ chiêu đãi nhị vị. Hai đệ ấy còn nhỏ, nếu có chỗ nào chậm trễ, mong hai vị bỏ quá cho.”
Tô Thế Xương nghe tỷ tỷ nói vậy thì vội vàng đỡ lời: “Thẩm công tử, Nhan công tử, mời.”
“Tô cô nương không cần khách khí.” Thẩm Nguyên Gia gật đầu với Tô Ngọc Uyển xong thì theo Tô Thế Xương lên lầu.
Nhan An Lan nhìn Tô Ngọc Uyển một cái rồi cũng nhấc chân đi theo.
Chỉ có Trịnh chưởng quầy đứng yên tại chỗ, sắc mặt lúc đỏ, lúc trắng, vô cùng xấu hổ.
Lúc nãy hắn vội vã nịnh bợ Thẩm Nguyên Gia, cũng không thèm để ba tỷ đệ Tô Ngọc Uyển vào mắt, cho nên mới bao biện làm thay, chủ động tiếp đón người ta. Ở trong mắt hắn, hắn là chưởng quầy của trà trang này, lại là người lớn, để hắn tới chiêu đãi Thẩm Nguyên Gia là hợp lý nhất. Nào ngờ Thẩm Nguyên Gia lại không cho hắn mặt mũi, trực tiếp gạt hắn sang một bên, ngược lại còn đối xử lễ độ với tỷ đệ Tô Ngọc Uyển, khiến hắn vô cùng buồn bực.
Có điều buồn bực thì buồn bực, hắn vẫn luyến tiếc cơ hội có thể kết bạn với Thẩm Nguyên Gia. Nếu có thể được Thẩm Nguyên Gia thưởng thức, để hắn tới Thẩm gia làm chưởng quầy, vậy thì không còn gì tốt hơn. Vì thế hắn cũng mặt dày lên theo.
Đợi đến lúc mọi người đều đã lên lầu, Tô Ngọc Uyển mới mang theo Lập Xuân và Cốc Vũ đi vào tiểu viện phía sau trà trang.
Chỗ này là sân sau của thiên viện, có bố trí mấy gian phòng ở. Trước kia mỗi lần Tô Trường Thanh đến trà trang khảo sát, Tô Ngọc Uyển đều sẽ ở lại trong tiểu viện này. Hôm trước Mã chưởng quầy gửi tin nói có chuyện quan trọng cần phải bẩm báo, nên nàng đã bảo gã sai vặt nhắn lại cho Mã chưởng quầy đến đây chờ nàng.
Bởi vì nàng không đủ tin tưởng Trịnh chưởng quầy cho nên lần trước đến phủ thành nàng mới không đến trà trang ở, hơn nữa chuyện mua vườn trà ở thôn Quế Lâm cũng không nói cho Trịnh chưởng quầy biết. Bởi vậy thời gian này Mã chưởng quầy vẫn ở lại chỗ vườn trà, không liên hệ gì với Trịnh chưởng quầy. Lúc nãy ông ấy còn lừa gạt Trịnh Thiện, nói mình mấy hôm trước mới theo Tô Ngọc Uyển đến phủ thành, bởi vì ở Tô phủ không tiện cho nên mới thuê khách điếm bên ngoài. Chuyến này đi theo mấy mẹ con Tô Ngọc Uyển cũng chỉ vì cảm thấy không yên tâm, muốn tận mắt nhìn một cái, ở mấy ngày rồi sẽ về Hưu Ninh luôn.
Mã chưởng quầy là lão bộc của Tô gia, có tình cảm chủ tớ với Tô Trường Thanh rất tốt. Cho nên sau khi gia chủ qua đời, ông ấy có chăm sóc tận tình cho mấy cô nhi quả phụ Tô gia cũng là chuyện nên làm, Trịnh chưởng quầy nghe xong thì cũng không nghĩ nhiều.
…………………………………
Lúc Tô Ngọc Uyển đi vào, Mã chưởng quầy đã đợi được một lúc. Vừa ngồi xuống, Mã chưởng quầy đã trực tiếp nói: “Hoàng Hoài An hình như vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, trong thời gian này vẫn luôn cho người tiếp cận ta, còn muốn dùng bạc để thu mua nữa. Mặc dù ta không để ý bọn họ, nhưng nếu hắn vẫn cứ chấp nhất như vậy, đối với chúng ta cũng không phải chuyện gì tốt. Chẳng may hắn lại giở thủ đoạn sau lưng chúng ta thì thật là xui xẻo.”
Mã chưởng quầy nói tới đây thì hơi dừng lại, hỏi: “Cô nương, lúc tất yếu, chúng ta có thể đem Trần gia ra làm lá chắn không?”
Tô Ngọc Uyển không đáp. Nàng hiểu ý của Mã chưởng quầy. Nếu Hoàng Hoài An không có bối cảnh gì, mà nàng có Trần gia chống đỡ, hắn tất nhiên sẽ không dám động đến sản nghiệp trên danh nghĩa của nàng. Dù sao Trần Minh Sinh cũng là thông phán phủ nha, dân chúng bình thường tất sẽ không có gan đi trêu chọc quan viên của triều đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...