Tô Thế Thịnh đứng lên, đi theo Tô Ngọc Uyển vào phòng khách. Tô Thế Xương cũng vào theo.
“Tỷ…” Vừa vào trong phòng, Tô Thế Thịnh lại quỳ xuống, hổ thẹn nói, “Đệ xin lỗi mọi người…” Hắn hổ thẹn vì Mạnh di nương ăn cây táo rào cây sung, cũng hổ thẹn vì chính mình còn cầu tình cho bà ấy, trên mặt đỏ bừng, ấp úng một lúc cũng không nói được nên lời.
“Đệ đệ ngoan, đệ có thể không bao che di nương mà suy nghĩ cho cả nhà như vậy, ta đã rất an ủi rồi.” Tô Ngọc Uyển nâng hắn dậy, để hắn ngồi xuống ghế xong mới nói tiếp, “Chỗ Mạnh di nương, đệ cứ yên tâm, ta sẽ không bạc đãi bà ấy. Thôn trang ngoài thành của chúng ta cũng có mấy tiểu viện, vụ xuân năm ngoái ta cũng đã ở đó mấy ngày, cũng coi như sạch sẽ thoáng mát, ta sẽ để Mạnh di nương mang theo cả tiểu nha hoàn đến đó dưỡng bệnh, lúc ngươi qua lại trên núi đều sẽ đi ngang qua chỗ đó, có thể thường xuyên vào thăm.”
“Thật, thật ạ?” Tô Thế Thịnh ngẩng đầu lên.
Tô Ngọc Uyển gật đầu.
Sau khi Mạnh di nương bị bắt vẫn luôn bị cấm túc trong viện của bà ta. Tô Thế Xương muốn chờ tỷ tỷ về xử lý, nhưng Tô Ngọc Uyển cũng biết, tuy Mạnh di nương đáng giận, nhưng dù sao bà ấy vẫn là người sinh ra Tô Thế Thịnh. Chuyện lần này, Tô Thế Thịnh bởi vì lựa chọn đứng về phía bọn họ mà không che giấu cho di nương của mình, trong lòng hắn sẽ không khỏi sinh ra áy náy với bà ấy. Nếu nàng có thể an bài thỏa đáng cho bà ta, Tô Thế Thịnh sẽ càng thêm cảm kích hai tỷ đệ nàng. Mạnh di nương bé nhỏ không đáng kể, nhưng Tô Thế Thịnh với bọn họ mà nói lại rất quan trọng. Chỉ phạt nhẹ Mạnh di nương để đổi lấy cảm kích và biết ơn của Tô Thế Thịnh chính là một cuộc mua bán có lời rồi.
Còn Mạnh di nương, chỉ sợ phải đợi đến lúc Thịnh ca nhi thành thân, phân gia xong mới có thể đón trở về. Mấy năm nay đều phải ở lại thôn trang, cho dù bà ta có dã tâm hay thủ đoạn thế nào đi chăng nữa cũng không thể nhảy nhót được gì.
Ngay buổi sáng hôm đó, Mạnh di nương đã được tiễn đến thôn trang, trước khi đi bà ta còn muốn đến cầu Ân thị nhưng Tô Ngọc Uyển căn bản không thèm để ý, trực tiếp đem người ra cửa. Tô Thế Thịnh tự mình đưa đi, trên đường vẫn không ngừng khuyên bà ta đừng nên sinh sự nữa. Mạnh di nương thấy nhi tử bảo vệ Tô Ngọc Uyển và Tô Thế Xương, lại không lý giải cho khổ tâm của mình thì cũng chết tâm, không lăn lộn thêm gì nữa, thành thật đến thôn trang dưỡng bệnh.
Ngoài trừ Tố Hinh, còn có một bà tử cường tráng đi cùng với bà ta nữa. Tố Hinh nhìn thì có chút nhu nhược nhưng cũng biết chút quyền cước, bà tử kia lại có sức lực, có hai người nhìn chằm chằm, Mạnh di nương có muốn lăn lộn cũng không thể làm được chuyện gì nên hồn.
Còn Lưu bà tử, lúc Tô Trường Đình cho người leo vào tiểu viện, Tô Thế Xương đã cho người bắt lại luôn rồi. Sau khi thẩm vấn, thấy bà ta cũng chỉ là kẻ ham tài, được nhị phòng hứa hẹn cho chỗ tốt mới thông đồng với bên ngoài làm nội ứng, không liên quan gì đến mẹ con Viên di nương, thì Tô Thế Xương đã nhốt bà ta vào kho củi, chờ Tô Ngọc Uyển về xử lý.
Sau khi Tô Ngọc Uyển trở về, tự mình thẩm vấn xong vẫn cho người nhốt bà ta lại, rồi đem người nhà của bà ta đến làm việc ở một thôn trang khác.
Có Lưu bà tử làm chứng, trong tay còn có lời khai đã đóng dấu kí tên, Tô Ngọc Uyển căn bản cũng không sợ nhị phòng lại giở trò phía sau nữa.
… …… …… …… …… …… ……..
Sáng sớm hôm sau, Tô Ngọc Uyển liền đến nhị phòng thỉnh an Tô lão phu nhân. Thái độ của Tô lão phu nhân rất tốt, hỏi Tô Ngọc Uyển: “Cữu tổ phụ và Cữu tổ mẫu ngươi có khỏe không?”
“Vẫn khỏe ạ.” Tô Ngọc Uyển cũng không nhắc gì đến chuyện của Tô Trường Đình, cười khanh khách nói, “Cữu tổ phụ mỗi ngày đều bận rộn trong nha môn mãi đến khi trời tối mới có thể trở về. Tinh thần Cữu tổ mẫu cũng rất tốt, lão nhân gia bà mỗi ngày sau khi ăn cơm xong đều sẽ đi bộ dọc theo hoa viên non nửa canh giờ để tiêu thực, mặc dù đã sáu mươi nhưng nhìn qua cũng chỉ như năm mươi thôi, thân thể vẫn rất khỏe mạnh ạ.”
Tô lão phu nhân ngần ấy năm vẫn luôn bị Trần gia đè nặng, cho nên cũng không dám đối xử quá mức với Tô Trường Thanh và Ân thị, một là sợ Tô lão thái gia, hai cũng là vì quan uy của Trần lão thái gia. Sau đó Tô lão thái gia và Tô Trường Thanh lần lượt mất đi, bà lại bị Tô Ngọc Uyển đè nặng, không dám trắng trợn giúp con thứ hai cường đoạt gia sản của đại phòng và bí phương, cũng bởi vì Trần lão thái gia. Cho nên trong lòng bà ta lúc này chỉ hận Trần lão thái gia và Trần lão phu nhân chết sớm một chút mới tốt.
Bây giờ nghe được hai người thân thể vẫn luôn mạnh khỏe, thậm chí còn tốt hơn cả bà ta thì trong lòng hụt hẫng nhưng cũng không dám để lộ, cười thật chân thành nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ngày lễ, ngày tết, nếu ngươi có nhờ người đưa quà cho bọn họ thì cũng thay ta hỏi thăm một tiếng.”
“Vâng.” Tô Ngọc Uyển kính cẩn đáp.
Nhìn Tô Ngọc Uyển tươi cười như vậy, Ngụy thị ở một bên hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai vợ chồng bà ta cứ tưởng sau khi Tô Ngọc Uyển đi rồi, đại phòng liền không có ai chống đỡ nữa, muốn minh tranh ám đấu gì còn không phải do bọn họ quyết định hay sao? Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh tuy là nam hài tử, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, từ bé lại chỉ biết đến trường đọc sách, suy nghĩ đơn thuần, căn bản không đáng để lo. Nào ngờ bọn họ vừa mới có động tĩnh đã rơi ngay vào trong bẫy của đại phòng, đưa nhược điểm của mình cho Tô Thế Xương, không thể không bồi thường một ngàn lượng bạc chuộc người trở về.
Bà ta còn muốn thông qua Ân thị tạo áp lực cho Tô Thế Xương, ai biết Ân thị trúng tà gì lại giả bệnh không tới thỉnh an Tô lão phu nhân nữa. Đương lúc bà đánh cờ hiệu đi thăm bệnh để xúi giục cáo trạng trước mặt Ân thị thì Ân thị lại giả vờ câm điếc, cho dù bà có nói thế nào cũng không thông, còn bị Lê ma ma chặn họng rất nhiều lần. Nhược điểm nằm trên tay người ta, bà cũng không dám trở mặt với Ân thị và Lê ma ma. Nghẹn khuất như thế này, cả đời này của bà ta cũng chưa từng nếm qua.
Tô Ngọc Uyển dư quang nhìn thấy biểu tình của Ngụy thị thì quay đầu, nhíu mày hỏi: “Nhị thẩm có ý kiến gì với ta sao? Sao lại có biểu tình như vậy?”
Tô lão phu nhân cũng quay đầu nhìn bà ta. Tần thị không khỏi lộ ra trào phúng.
Đám người Tô Trường Đình và Ngụy thị làm những chuyện mờ ám như vậy đương nhiên là không dám nói với Tô lão phu nhân, nếu như nói rồi chỉ sợ cũng chỉ có thể ăn mắng mà không thu được lợi ích gì.
Thấy Tô Ngọc Uyển châm chọc mình trước mặt mọi người như vậy thì Ngụy thị hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể không nuốt xuống, trên mặt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: “Ta ăn phải chút đồ hỏng cho nên đau bụng khó chịu.” Sau đó nói với Tô lão phu nhân “Nương, con cáo lui trước.”
Tô lão phu nhân xua xua tay: “Đi nhanh đi.” Thấy Ngụy thị vội vàng phải đi còn dặn thêm một câu, “Nếu không ổn thì tìm đại phu xem một chút.”
“Vâng, đa tạ nương.” Ngụy thị cười cười ứng, có chút vặn vẹo nhìn Tô Ngọc Uyển một cái, đỡ tay nha hoàn ra ngoài.
“Tổ mẫu nghỉ ngơi đi, cháu gái cũng xin cáo lui.” Tô Ngọc Uyển cũng không muốn ở ngây ngốc ở đây thêm nữa, đứng lên cáo từ.
Tô lão phu nhân và đại phòng xưa nay vẫn luôn không nhìn nhau vừa mắt, cho nên trước giờ cũng không giữ các nàng lại ăn cơm sáng, bây giờ cũng không ngoại lệ, chỉ nói với Tô Ngọc Uyển: “Đi đi, thân thể của nương ngươi không khỏe, ngươi chú ý một chút.”
Sáng hôm nay Ân thị vẫn giả bệnh như cũ, chỉ có một mình Tô Ngọc Uyển tới thỉnh an.
“Vâng.” Tô Ngọc Uyển lui ra ngoài.
“Nương, ta cũng về đây.” Tần thị cũng nhân cơ hội này đứng lên.
Đối lập với Ngụy thị, Tô lão phu nhân lại không thích Tần thị, cho nên vẫy vẫy tay, lạnh lùng nói: “Đi đi, đều đi đi.” Lại thở dài, “Ai, người già rồi, chính là chọc người ghét.”
Tô lão phu nhân trước nay đều như vậy, trước kia nếu tức giận đại phòng lại không dám tìm đại phòng gây phiền toái thì sẽ giận chó đánh mèo lên người khác. Nhà mẹ đẻ của Ngụy thị lợi hại, miệng bà ta lại ngọt, cho nên Tô lão phu nhân cũng không đành lòng trút giận lên bà ta, thường thường đều sẽ trút hết lên người Tần thị. Ai bảo nhà mẹ đẻ Tần thị địa vị thấp, lại còn sinh được hai nữ nhi, ngay cả một nhi tử cũng không có chứ.
Tần thị cũng không để bụng, ra cửa xong thì đi nhanh vài bước, đuổi kịp Tô Ngọc Uyển bên ngoài cửa viện.
“Uyển tỷ nhi, đợi một chút.”
Tô Ngọc Uyển nghi hoặc quay đầu, dừng bước lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...