Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây

Thiên thu dọn đồ để chuyển đến nơi khác sống, anh mang theo một số đồ của Diễm đi cùng.
Không gian vắng lặng ảm đạm. Anh thu dọn quần áo cho Diễm, bỗng nhiên, có gì đó rơi ra từ trong đống ngổn ngang ấy.
Một quyển sổ màu hồng, anh tò mò mở trang đầu tiên ra. Trong đó có cài một tấm hình của Diễm, anh đau đớn muốn gấp lại nhưng đôi tay anh bất giác mở tiếp những trang sau.
Đó là một quyển nhật kí. Anh không biết Diễm viết nhật kí từ khi nào nhưng quyển sổ đã kín gần hết…chỉ còn lại vài trang cuối.
Trang giấy trắng được phủ lên bằng những nét chữ đẹp đều đặn màu đen…
Nhật kí…ngày…tháng…năm
Cha mẹ à? Con nhớ cha mẹ lắm! Hôm nay là sinh nhật của con, con rất vui vì anh Thiên luôn ở bên cạnh con, nhưng nếu cha mẹ còn ở bên cạnh con thì con còn vui gấp bội. Con mong cha mẹ sớm quay về với con. Con có nhiều chuyện muốn cho hai người biết lắm.


Ngày…tháng…năm
Anh trai à? Em đã biết yêu rồi hay sao ấy, mỗi lần em gặp người đó là tim em như muốn chạy đến bên người đó, muốn hòa nhập vào người đó. Anh biết không…em không ngờ người đó lại là bạn thân anh, haizz, em thích anh Duy Anh thật rồi. Chả biết nói thế nào đây nhỉ? Em thật ngốc đúng không anh, em yêu mà em không dám nói, em sẽ mất anh ấy mãi mãi thôi.

Ngày…tháng…năm
12 năm trước, có một cô bé thân với một cô bé, họ bằng tuổi nhau, nhưng cái đêm định mệnh ấy để hai đứa phải rời xa nhau. Và hôm nay, bỗng cô bé ấy trở về nhưng không biết cô bé ấy có nhận ra người bạn thân năm ấy của cô không nhỉ? Tại sao cô bé ấy lạnh lùng quá, thờ ơ quá, nhưng mong sao cô bé ấy sẽ nhớ mãi cái tên Diễm Anh của mình…

Ngày…tháng…năm
Ngày hôm nay, tình cờ em nhận ra mình lạc lõng lắm, Băng trở về rồi và em nhận ra cô ấy đã chiếm lấy trái tim của một người mà em yêu thầm bấy lâu. Phạm Duy Anh…anh ấy yêu Băng thật rồi, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, em có thể nhận ra được, em buồn lắm, em buồn vì khoảng trống trong tim em ngày càng lớn vì em đem hết tim mình dành ột người rồi. Em biết mà, em không nói ra tình cảm của mình là em sẽ mất anh ấy thật mà. Em ngu ngốc quá, em nhát quá, nhưng trách sao được vì em là con gái, em không can đảm giống con trai.

Ngày…tháng…năm
Anh Lâm và Duy Anh sang Í một thời gian, trước khi đi em có nhận được điện thoại của Duy Anh, em vui lắm vì rất ít khi anh ấy chủ động gọi cho em như vậy. Em đã bắt máy, nhưng anh ấy không hỏi gì đến em mà anh ấy nói : Anh đi một thời gian, em hãy chăm sóc Băng thật tốt nhé, đừng cho Thiên bắt nạt cô ấy.
Lúc đó em buồn lắm, em tưởng mình đang cười nhưng thực ra em đang khóc, không ai thấy…Em nhận ra, chưa bao giờ mình có hạnh phúc, em nhận ra em chỉ là em gái của anh ấy. Hay là em từ bỏ, em buông tay nhỉ, em không thể nói ra tình cảm của mình vì anh ấy đã yêu bạn của em. Thôi, em buông tay vậy!
Ngày…tháng…năm
Đã bao lần em tự hỏi, em đã làm được gì cho anh trai chưa. Anh ấy đang bị bệnh nhưng em chẳng giúp được gì, ngày hôm nay bác sĩ gọi điện cho em, nói rất nhiều về bệnh tình của anh ấy, anh ấy nguy kịch rồi, em biết anh sẽ không sống được nếu không được thay tim, cuộc đời lênh đênh quá, em phải làm sao đây, em phải sống thế nào đây, anh trai!
….
Diễm đã từng nghĩ đến việc thay Thiên đến gặp tử thần nhưng cô không nghĩ ngày đó lại gần như vậy nên những trang nhật kí cô viết còn chưa kịp đốt đi, cô không thể biết những dòng nhật kí ấy lại rơi vào tay Thiên.
Thiên mở một trang trắng ra, lấy một cái bút và khẽ viết vào đấy một dòng chữ…kèm theo một giọt nước mắt.
Em gái! Anh yêu em! Anh nhớ em…
Anh gấp cuốn nhật kí lại, đặt vào vali của mình. Anh đứng lên lau chút nước mắt trên mi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui