Chiếc xe lăn bánh khỏi cánh cổng to lớn, bánh xe quệt vào những hạt mưa vướng víu, một vòng lăn bánh của xe rất chậm như thể Lâm không muốn đem người con gái anh yêu đi mất khỏi cuộc đời của anh. Nhưng dù sao anh cũng nên tôn trọng quyết định của Băng, đó là điều cô muốn, anh đã từng nghĩ chỉ cần cô vui thì mọi chuyện anh cũng có thể làm. Đôi tay đặt trên vô-lăng, bàn tay bất lực xoay đều, cần gạt nước mưa di chuyển trái phải liên tục, cảm giác đau đớn cứ xâm chiếm mỗi khi những hạt mưa chạm đất.
Anh không muốn mất nhiều thời gian nên anh đã chỉnh lại vận tốc rồi phóng nhanh như vũ bão qua màn mưa xé lòng.
Hai con người, hai trái tim, hai nhịp đập…liệu có thể hòa chung khi trái tim Lâm đập vì Băng nhưng trái tim Băng lại đập vì người con trai khác.
Cùng một cơn mưa nhưng Băng cảm thấy rất nôn nao.
Còn Lâm thì sao? Anh cô độc và đau lắm.
Tại sao ai cũng chọn vào những đêm mưa để làm đau anh vậy? Cô gái kia của anh cũng ra đi trong đêm tình nhân mưa phùn nhẹ, mẹ anh cũng biến mất trong đêm mưa to, còn bây giờ trời cũng đang mưa và Băng cũng sẽ rời khỏi anh. Những đêm mưa là những đêm đầy máu nhưng anh không ghét mưa, ngược lại anh còn rất thích nó, anh thích lặng lẽ đi dưới mưa khi bị đánh mất thứ gì đó, anh có thể hét lên cho cơn mưa mang nỗi đau của anh đi, thậm chí nếu anh khóc cũng không ai có thể nhận ra trên gương mặt lạnh lùng của anh là giọt mưa hay giọt nước mắt. Anh đau thì đau lắm nhưng tuyệt đối anh chưa bao giờ phải khóc vì một người con gái cả.
Đã quá nửa đêm, căn biệt thự tráng lệ của Thiên cũng đã chìm trong giấc ngủ, chỉ còn ánh đèn lung linh ngoài sân.
Lâm dừng xe lại trước cổng nhà Thiên, khẽ liếc nhìn người con gái ngồi sau mình qua kính chiếu hậu rồi anh rút điện thoại ra gọi cho Thiên.
Ở trong phòng, Thiên đang ngồi tìm hiểu những thứ liên quan đến căn bệnh của anh trên web rồi đong đếm từng giây phút quý giá còn lại của mình. Thấy tiếng chuông điện thoại reo, anh tạm giác mọi chuyện lại để nghe máy.
Anh vừa nghe điện thoại vừa từ từ di chuyển ra phía cửa sổ của phòng, anh nhìn xuống cổng thấy ánh đèn chói chang một khoảng của Lâm thì mới chạy xuống.
Đem theo chiếc ô màu xanh đậm ra ngoài, không hoài nghĩ đã nửa đêm rồi Lâm còn có chuyện gì quan trọng muốn nói với anh.
Lâm mở cửa xe ra, Băng đi xuống, thấy thế Thiên liền hướng cả ô của mình về phía Băng để che cho cô. Lâm lên tiếng
-Cô gái này cần cậu, cậu hãy chăm sóc và yêu thương cô ấy!
-Ban đầu tôi lại cứ tưởng cậu với em ấy đang quen nhau, thì ra chỉ là bạn bè bình thường thôi à? – Thiên nghĩ vậy liền nói, trên môi là nụ cười khó đoán
-Ừ, là bạn bè! – Lâm cay đắng nói, từng câu từng chữ khiến anh thấy chán ghét bản thân.
-Vậy Băng sẽ ở lại nhà tôi sao? – Thiên nhìn Băng rồi nhìn Lâm hỏi
-Được không? – Lâm hỏi ngược lại, trong màu đen của màn đêm và những hạt mưa bay ngang qua mặt Lâm, không ai có thể nhận ra nỗi đau vừa thoắt hiện trên gương mặt lạnh lùng kia.
-Được – Thiên trả lời ngắn gọn, nhìn Lâm bị cơn mưa làm ướt hết mà anh không có ý định lên xe, Thiên liền nói kèm theo lời nhắc nhở - Muộn rồi, cậu về đi, tẹo nữa mưa to hơn đấy! Cậu giao Băng cho tôi là tốt nhất rồi đấy!
Lâm rất yên tâm khi để Băng ở lại đây vì hơn hết Diễm cũng bằng tuổi Băng và rất thân thiện, anh nghĩ chắc Diễm sẽ tạo ra nhiều thứ cảm xúc mới mẻ cho Băng hơn là để cô im lặng đến vô cảm thế này. Còn Thiên, anh hơi lo lắng vì anh không chắc Thiên sẽ không có tình cảm với Băng nếu Băng ở cạnh Thiên như vậy.
Lâm mở cửa xe, lấy ra chiếc vali nhỏ của Băng, Thiên hiểu và đỡ lấy chiếc vali, anh cười nhìn Lâm lên xe và vẫy tay chào tạm biệt. Còn Băng vẫn đứng đó, nhìn trân trân vào người con trai vừa lái xe đi, một cảm giác lạ làm tim cô bỗng trùng xuống, ngay sau đó Thiên lên tiếng làm cô trở lại bình thường
-Lâm đi sao em không chào một tiếng?
-Không quen – Băng trả lời, cô không quen kiểu đến thì “hi” đi thì “bye” như mọi người thường làm với nhau. Cô quay mặt nhìn Thiên, đối diện với anh cô có cảm giác lâng lâng nhưng đau đầu đến khó tả, cô không biết lý do là vì đâu, vì anh là cậu bé 6 tuổi mặc áo màu xanh đáng yêu đó hay vì anh không nhận ra cô là đứa bé luôn đi theo ba mẹ sang nhà anh chơi hồi còn nhỏ.
-Lâm nói em cần anh? Vì gì? – Thiên nhíu mày hỏi, vừa bước vào trong vừa nói. Băng lắc đầu, cô không muốn trả lời câu hỏi của anh, cô muốn xem giữa mình và anh có đúng là thanh mai trúc mã không hay là do cô tự ngộ nhận, nếu đúng thì anh sẽ nhận ra cô trong thời gian ngắn nhất không cần cô phải nói.
-Nhà anh còn có một cô em gái, anh không chắc là em không bị cho ra rìa đâu, nếu em muốn thay đổi quyết định thì tí nữa anh sẽ đưa em về đó. – Thiên nhìn Băng đầy thú vị. Anh thử xem phản ứng của Băng như thế nào. Tại sao cô lại muốn ở cạnh anh. Nếu nói cô vì tiền, hoặc vì sắc thì chắc không phải bởi vì…so với Lâm anh vẫn còn thua kém về cả hai mặt đó.
Một ánh đèn được bật lên, trong phòng, Diễm rời mình khỏi giường và đi xuống dưới. Cô không biết tại sao cô lại có cảm giác như có người lạ đang ở trong nhà mình
-Anh Thiên!
Diễm gọi Thiên, lúc đó Băng chưa trả lời Thiên, anh cũng không quan tâm nữa mà nở nụ cười với Diễm
-Ai đó? – Diễm hỏi, đã nửa đêm rồi Thiên đứng cạnh một cô gái lạ mà Diễm chưa nhìn thấy bao giờ , cô đem lòng nghi ngờ, chẳng lẽ lại một con chuột nữa sập bẫy tình của Thiên sao.
Diễm từ từ đi xuống, gần Băng hơn, những đường nét đẹp hoàn hảo trên gương mặt Băng hiện lên rõ rệt hơn trước mắt Diễm làm cô hơi đứng lại vì thấy có gì đó thật quen thuộc.
-Bạn anh, tên Băng, còn đây là em gái anh tên Diễm– Thiên cười nhẹ chỉ vào Diễm.
Nghe Thiên nói, Diễm nhìn vào Băng một hồi nữa, trong đầu liên tục vang lên cái tên : Băng, lạnh giá…
Có phải cô đã gặp Băng ở đâu rồi không? Tại sao Băng lại quen thuộc như thể đã từng là bạn thân với cô rồi vậy. Tạm thời gác chuyện này sang một bên, Diễm tính về phòng rồi nghĩ rồi lên tiếng:
-Nửa đêm rồi anh còn để bạn anh đứng đó, giúp cô ấy mang đồ về phòng đi. – Diễm nhận ra Băng không phải tầm thường đối với Thiên khi nhìn thấy Thiên đang giữ vali của Băng, nhưng sự phỏng đoán tình hình của cô lần này không biết là đúng hay sai.
Thiên cười – Các phòng còn lại anh chưa cho người thay chăn gối
Biết ý của Thiên, Diễm nghĩ Thiên sẽ đưa Băng về phòng anh nên liền chọc phá
-Nếu vậy thì hãy để Băng ngủ tạm phòng em, mai em sẽ cho người đến dọn phòng cho cô ấy
-Tất nhiên Băng sẽ ngủ phòng em rồi
Chỉ trong phút giây ngắn ngủi đứng giữa hai anh em nhà này, Băng cảm thấy hai người rất yêu thương và gắn bó với nhau, còn cô y như người tàng hình vậy. Nếu không phải vì Thiên là cậu bé đó thì chưa chắc Băng muốn gặp lại anh lần hai.
Cô từ từ bước lên phòng cùng Diễm, trong phòng Diễm có một cây tuyết giả treo phía cửa sổ, những bông tuyết trắng nhỏ li ti nghiêng về phía gió. Băng chợt nhớ đến căn biệt thự đầy tuyết của mình. Hình như cô đang nhớ…
Cô đang muốn trở về đó, một nơi yên tĩnh và cô độc, nơi đó mới chính là nơi dành cho cô. Cô không nên ở những nơi ồn ào như thế này.
-Băng à? Tại sao cậu lại đến đây? – Diễm ngồi trên giường hỏi, Băng chỉ chú tâm vào ngắm cây hoa tuyết mà không lên tiếng trả lời
-Cậu thích nó sao? – Diễm nhìn vào cây hoa tuyết và hỏi
-Tại sao cậu không trả lời câu hỏi của mình – Diễm tự lắc đầu cười, vẫn không có câu trả lời. Cô đứng dậy tiến về phía Băng
-Cậu không thể nói chuyện ư? – Diễm nghiêng đầu nhìn Băng, cô nghĩ tại sao người hoàn hảo như Băng thế kia lại có khuyết điểm là không biết nói.
-Ngủ thôi!! – Băng rời mắt khỏi cây hoa tuyết, leo lên giường của Diễm, chiếc giường công chúa khá rộng đủ để Băng cảm thấy thoải mái.
Còn về phía Diễm, cô cứ há hốc mồm khi nghe giọng nói của Băng, thì ra Băng không bị câm như cô vừa nghĩ, nhìn gương mặt lạnh lùng đến vô cảm, như một cái xác không hồn của Băng khiến Diễm hơi khó chịu.
Tại sao Diễm cảm thấy khó chịu khi Băng lạnh nhạt với cô?
Rốt cuộc Băng là ai trong kí ức của Diễm.
-Bây giờ có một cô gái lạnh lùng như cậu quả thật là rất hiếm đấy. – Diễm nhìn Băng
-Tại sao cậu không thích nói chuyện, luôn lạnh lùng như vậy, cậu đến đây để làm gì? – Diễm vẫn nói , cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng nhưng cô vẫn nở nụ cười thân thiện
-Được rồi, cậu không thích nói thì thôi, ngủ đi!
Diễm tắt đèn, chỉ còn lại ánh đèn ngủ bao trùm cả căn phòng.
Băng đã chìm vào giấc ngủ, tiếng cô nhóc bốn tuổi vang lên trong tâm trí cô
-Diễm Anh, sau này cậu nhớ phải gả anh Thiên cho tớ đấy!!
-Yên tâm, có tớ ở đây không ai dám cướp anh Thiên của cậu đâu…
Những hình ảnh mờ nhạt hiện về làm cho Băng thêm rối bời. Bên cạnh cô là Diễm, Diễm vẫn chưa thể ngủ được, cô bỏ điện thoại ra lên mạng xã hội đọc tin tức.
Sáng sớm hôm sau.
Lâm trở về biệt thự với gương mặt trắng bệch, anh rầm mưa cả đêm hôm qua mà không ai biết.
Mệt mỏi lê thân mình vào trong, đi qua phòng của Băng, lòng anh chạnh lại, anh không biết bàn tay mình đã vô thức mở cánh cửa phòng Băng ra, anh vào trong đó, mùi hương của tuyết lẫn hương vị cafe đắng lan tỏa khắp phòng.
-Anh Lâm – Khải lên tiếng gọi – Băng đâu rồi?
-Nhà Thiên – Lâm trả lời , anh không muốn Khải nhìn thấy bộ mặt thê lương của mình liền đi ra ngoài. Khải không hỏi gì nữa, gọi điện cho Thiên để biết rõ hơn.
Lâm về phòng, đóng chặt cửa và ngả người xuống giường nhìn lên trần nhà, đầu óc anh như quay cuồng, hình ảnh Băng và người con gái quá khứ hiện lên rồi hòa nhập vào nhau cùng biến mất. Lẽ nào anh không bao giờ được hạnh phúc. Tại sao người mà anh thương luôn muốn bước ra khỏi cuộc đời của anh.
Anh lặng mình chìm vào giấc ngủ. Nơi con tim sẽ cảm thấy bình yên.
Sau khi nghe điện thoại của Thiên xong, Khải trở về phòng, nhắm mắt lại không ngừng suy nghĩ tại sao Băng lại về đó sống với Thiên.
Cái bắt tay, câu trả lời hôm đó của Băng hiện lên như một đoạn phim tua chậm cào xé tim Khải, thì ra Băng thích Thiên ngay từ hôm đó.
Ngoài Lâm ra anh lại phải cạnh tranh với một đối thủ nữa. Anh không chắc mình có thể chiến thắng.
Anh chợt cười chua xót.
Băng là người con gái cầu kì, lạnh lùng, vô cảm khiến người khác khó chịu, khó nắm bắt nhưng tại sao rất nhiều trái tim lại nguyện mình lao vào đó để rồi cay đắng.
Trời đẹp và trong xanh không một ánh nắng. Thiên dẫn Băng đi mua đồ cá nhân.
Đến siêu thị, Thiên không cần hỏi mà nắm tay Băng vào trong, anh nở nụ cười ấm áp như thể hai người đã là một cặp. Băng không nói gì, lặng im để anh nắm tay.
Đến gian hàng bày sữa rửa mặt, Thiên và Băng gặp Duy Anh đang đi cùng một cô gái. Bốn người nhìn nhau với bốn ánh mắt khác nhau
Ánh mắt Băng lạnh lùng vô cảm
Ánh mắt Thiên thích thú khó hiểu
Ánh mắt Duy Anh buồn bã đến xé lòng
Ánh mắt cô gái kia giả tạo khó đoán
-Duy Anh, cậu rảnh đến nỗi đi shopping với người mình không thích ư? – Thiên cười, Duy Anh cũng cười, đôi mắt khẽ liếc xuống phía dưới nơi bàn tay Thiên đan chặt vào bàn tay Băng. Tim anh bỗng sững lại như vừa mới ngừng đập và chưa thể lấy lại được nhịp tim ổn định.
-Anh Thiên! – Cô gái kia quát lên đầy bực bội khi nghe Thiên nói vậy.
-Ơi anh đây! – Thiên vẫn cười khiến cô gái kia dường như phát hỏa. Điệu cười mang tính chất chêu chọc của anh trông rất xấu xa.
-Anh có gì để chứng minh anh Duy không thích em chứ? – Cô gái kia cắn môi nói, chỉ sợ không kiềm chế nổi mà buông câu chửi thề.
-Anh không có gì chứng minh ngoài việc anh hiểu rõ thằng bạn thân của anh như thế nào – Thiên nhún mình một cái, khẽ vỗ vào vai Duy Anh và buông câu chọc ngoáy
-Thôi nào, sao cậu lại đi với Băng? – Duy Anh gạt tay Thiên xuống và chuyển chủ đề
-Tôi đưa Băng đi mua đồ giống cậu đưa Lan Nhi đi mua đồ này – Thiên cười đểu
Anh không biết các trường học bình thường như nào nhưng trong trường học của quý tộc thì luôn có sự cạnh tranh từ lực học đến nhan sắc. Và đặc biệt Diễm và Lan Nhi luôn nằm trong top những ứng cử viên sáng giá nhất về nhan sắc trong trường thế nên Lan Nhi luôn muốn chiếm vị trí đầu tiên mà hết lần này đến lần khác làm khó Diễm, Diễm tuy ôn nhu tao nhã nhưng bị hại nhiều lần cô cũng không muốn để im để mình bị bắt nạt.Từ đó Lan Nhi với Diễm nổi tiếng là kẻ thù của nhau. Và dần dần Thiên cũng rất ác cảm với Lan Nhi.
Nhắc đến cái tên nghe chừng rất hiền lành nhưng thực chất lòng dạ rất xấu xa.
-Tôi chỉ tình cờ gặp thôi – Duy Anh lắc đầu cười.
-Thế à? – Thiên hơi gật đầu rồi quay sang nói với Lan Nhi – Nhi à? Nghe nói thành tích yêu đương của em còn đẳng cấp hơn cả thành tích của anh với Khải cộng lại đấy!
Không cần nghe hết câu nói của Thiên và không cần nghĩ sâu xa thì ai cũng nhận ra Thiên đang có ý mỉa mai.
-Đó chỉ là anh nghe nói chứ anh chưa chứng kiến – Lan Nhi ấm ức, tay siết chặt lọ sữa rửa mặt đang cầm. Như có ngọn lửa tạt thẳng vào mặt nhỏ khiến mặt nhỏ đỏ bừng như sắp phát hỏa. Đôi guốc ở chân như nặng ngàn cân dồn nén mọi sự tức giận xuống nền đất để kiềm chế bản thân không lớn tiếng.
-Anh không cần chứng kiến, nếu em muốn lấy được trái tim Duy Anh thì em phải như người con gái này của anh…chưa-yêu-ai-bao-giờ - Thiên cười và nhấn mạnh năm từ cuối. Thiên hiểu rõ Duy Anh là người rất kĩ tính khi yêu. Anh sẽ không bao giờ để ý những cô gái có thành tích yêu đương vượt trội vì anh nghĩ những cô gái như thế rất lăng nhăng, ai tán cũng yêu. Cùng lúc đó anh hơi sững lại để xem mình vừa nói gì…tại sao anh lại nỡ nói Băng là người con gái của anh trong khi anh vẫn chưa có tình cảm gì với Băng.
Giây phút đó, anh quay sang nhìn Băng, nhịp tim anh bỗng loạn nhịp. Có lẽ nào tình yêu đến nhanh như thế.
-Ô vậy hả? Em sẽ đứng đây xem cô gái này của anh có thật là như vậy không? Xinh đẹp như vậy chắc qua tay chục người là ít nhỉ? – Lan Nhi mỉa mai, nhỏ cảm thấy mãn nguyện khi thấy gương mặt Thiên bỗng chốc tối sầm lại.
-Đi thôi!! – Băng lên tiếng, kéo tay Thiên đi, cô không thích mình bị lôi ra là chủ đề bàn tán. Tảng băng di động như cô cũng không thể nào chịu được cái nóng phát ra từ miệng mấy người ở đây.
Trong tích tắc đó, Băng có liếc khẽ Lan Nhi, đáy mắt lạnh đến thấu xương nhìn Lan Nhi khiến nhỏ rùng mình và mất bình tĩnh. Trong đầu nhỏ bỗng lóe lên suy nghĩ không đơn giản…lẽ nào nói xấu thiên thần sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Băng là thiên thần…hay ác quỷ?
Thiên và Băng rời khỏi. Lan Nhi mới lấy lại vẻ bình tĩnh, không để mồ hôi trộm tuôn ra. Duy Anh đứng chôn chân tại chỗ, bàn chân anh không nhúc nhích nổi, như có băng keo gắn chặt chân anh lại. Trong đầu anh chỉ toàn là lời nói của Thiên vẳng lại. Những câu như
Người con gái này của anh
Chưa yêu ai bao giờ …
Từ bao giờ Băng đã là người con gái của Thiên vậy?
Anh đang nuôi hy vọng một ngày nào đó được đứng bên cạnh Băng và tuyên bố ọi người cùng biết đây là người con gái anh yêu thương nhất. Xin ai đó đừng dập tắt hy vọng của anh.
-Anh Duy, chúng ta đi thôi – Lan Nhi cười với Duy Anh
-Cô đi trước đi, để tôi yên!! – Bỗng anh không kiềm chế được bản thân mà quát lên, xung quanh nhìn anh với Lan Nhi bằng ánh mắt tò mò, họ nghĩ anh và Lan Nhi là cặp tình nhân đang cãi nhau cho nên anh mới giận dữ đến như vậy. Đầu anh rất đau nhưng tim anh còn đau hơn. Biết làm sao khi anh đã nhận ra tình cảm của mình đối với Băng không hề đơn giản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...