Trà Lê tức giận lắm rồi đây, vốn dĩ anh còn có thiện cảm đối với họa sĩ truyện tranh Chiêm Tinh, giờ thì thấy rằng họa sĩ truyện tranh là một kẻ gian xảo quỷ kế đa đoan, nghĩ đi nghĩ về lại nghĩ đến học sinh cấp ba thế mà cái gì cũng không biết thì càng tức giận hơn.
– Thảo nào em lúc nào cũng không ưa nổi thằng em em. – Trà Lê nói, – Có nhân viên nào mà yêu quý ông chủ đâu chứ!
– … – Úc Bách không chọc thủng kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo của anh.
Anh vẫn luôn nói mình không ưa học sinh cấp ba, nhưng trên thực tế lại rất tốt với cậu. Anh trai trong truyện cũng phân thành nhiều loại, Úc Tùng từ lời nói đến việc làm đều thể hiện là một người cuồng em trai, Trà Lê chính là kiểu người anh miệng thì chê nhưng cơ thể lại thành thật.
Trên cơ sở nhận thức này, Úc Bách tiếp tục đưa ra kết luận:
– Sau khi du hành vào thế giới truyện tranh, anh có thể tiến vào và sử dụng cơ thể của Úc Bách vì Úc Bách vốn dĩ là người trong sách được đắp nặn ra từ anh. Trở lại thế giới thực rồi, anh vẫn có thể quay trở lại cơ thể của mình. Trước đó viện nghiên cứu sinh vật đặc biệt bị thất bại thử nghiệm du hành thời không, những tình nguyện viên kia không thể thuận lợi truyền tống tới thế giới ba chiều có lẽ là bởi vì trong thế giới ba chiều không có linh hồn thể xác nào có thể tiếp nhận họ…Nhưng mà em đi vào thế giới thực, vì sao lại tiến vào và sử dụng được cơ thể Chiêm Tinh?
Trà Lê lại nói như điều rất đương nhiên:
– Cái này rất dễ giải thích thôi, bản thân Chiêm Tinh chẳng muốn đi làm gì cả mà chỉ muốn sống một cuộc sống vui vẻ ở thành phố Noah, để em giúp cậu ấy duy trì sự ổn định của thế giới thì đương nhiên phải chuyển giao quyền lực ý thức của mình với tư cách là người xây dựng thành phố Noah cho em rồi, bằng không em giúp cậu ấy duy trì ổn định kiểu gì đây? Quyền lợi và nghĩa vụ là ngang nhau, cậu ấy muốn em thực hiện nghĩa vụ bảo vệ thành phố Noah này, nên đã mở ra quyền hạn ý thức cho em, mà tương tự, thể xác cậu ấy để lại ở thế giới thực cũng phải mở ra quyền hạn cho em thôi.
Chiêm Tinh lựa chọn quên đi toàn bộ, chuyển ảnh hưởng của mình đối với ý thức của Thành phố Noah sang Trà Lê, như vậy Trà Lê thông qua cánh cửa không gian mà đi vào thế giới thực, thông qua biển ý thức được kết nối, dĩ nhên là anh có thể sử dụng cơ thể của Chiêm Tinh rồi.
Úc Bách bị suy đoán này thuyết phục, gật gật đầu, đồng thời cũng bị kinh ngạc trước kết quả nghiên cứu của viện nghiên cứu, ban đầu anh còn rất nghi ngờ viện nghiên cứu này có phải là cơ sở vô nghĩa khác đang trêu chọc người khác hay không. Hiện tại xem ra không phải rồi.
– Viện nghiên cứu này cũng được lắm. – Úc Bách nói, – Trong toàn bộ Thành phố Noah, em có lẽ là người duy nhất có thể thành công vượt qua cánh cổng không gian và đến thế giới thực. Họ giám thị em nhiều năm như vậy, khiến em nhận ra trước rằng mình đang ở trong truyện tranh, và cuối cùng thuyết phục được em trở thành tình nguyện viên du hành thời gian, họ rất có bản lĩnh đấy.
Trà Lê nói:
– Nhưng mà họ cho rằng em xuyên qua rồi thì sẽ bẹp một cái trở thành hình thức người trong sách phằng lì đấy.
Bây giờ đã xác định được điều gì sẽ xảy ra trong phó bản của Thành phố Noah, kịch bản của Úc Bác cơ bản đã viết xong, cũng làm rõ ràng thiết lập của họa sĩ truyện tranh Chiêm Tinh đối với thành phố Noah và liên hệ giữa cậu ấy với thành phố Noah. Trà Lê với tư cách là tình nguyện viên sau khi trở về có thể đưa ra lời giải thích đầy đủ cho viện nghiên cứu.
Vậy thì vấn đề hiện tại cũng chỉ còn lại một, đó là Trà Lê đi rồi, Úc Bách phải làm sao đây?
Nếu ở lại, anh cũng chỉ có thể sống bằng thân phận của Chiêm Tinh, điều này là rất khó làm, cho dù không tính đến những vấn đề thực tế trong công việc và cuộc sống, quan trọng nhất là điểm mấu chốt đạo đức của anh và Úc Bách là không thể chấp nhận được việc cả hai phải dùng cơ thể Chiêm Tinh.
Chuyện này khó khăn đến mức Úc Bách không biết phải làm thế nào để giải quyết, chờ Úc Bách 996 mấy năm sau kiếm được tiền xuyên vào truyện tranh, hắn lại đến thành phố Noah tìm Trà Lê hay sao?
Vấn đề thời gian đồng bộ còn có biện pháp giải quyết, việc vận hành câu chuyện “Con tàu từ bên ngoài” hiện tại vẫn nằm trong tay Úc Bách.
Vấn đề mấu chốt là với tình hình kinh tế suy thoái hiện nay, việc kiếm tiền khó khăn hơn nhiều so với những năm trước, Úc Bách khá là bi quan đối với việc phải tích cóp đủ tiền này. Thành công hay thất bại của cá nhân không phải do ý chí cá nhân quyết định, nguyên nhân căn bản vẫn nằm ở thời đại.
Úc Bách hỏi Trà Lê:
– Nếu như em quay về thì sẽ dùng biện pháp gì?
Trà Lê nói:
– Cánh cửa không gian sẽ mở ra vào thời gian cố định trong ngày, khi mà cánh cửa không gian mở ra em chỉ cần tiến vào trạng thái ngủ sâu là có thể nhìn thấy được cánh cửa không gian hữu hình, thông qua nó mà trở về là được. Nghiên cứu viên nói vậy đó…Hay là em thử một lần xem nhé?
– Không được. – Úc Bách hoảng sợ, – Nhỡ xảy ra sai sót gì hoặc nếu như em cứ thế mà đi không trở về được, vậy anh phải làm sao đây? Không bằng em giết anh luôn đi cho xong.
Trà Lê đương nhiên là nói đùa, có điều không nghĩ tới phản ứng của Úc Bách lại mãnh liệt như thế, anh lí nhí nói:
– Em chỉ trêu anh thôi.
Úc Bách nghiêm túc:
– Cái này không thể trêu đùa được đâu.
Trà Lê đành phải trịnh trọng bày tỏ:
– Em xin hứa, trước khi chưa quyết định đi thì sẽ không bao giờ đi thử. Anh đừng giận nữa, sắc anh đáng sợ quá đi, có phải anh sắp khóc rồi không?
– … – Úc Bách nói, – Anh không giận, cũng không sắp khóc, anh chỉ không biết chúng ta nên làm gì bây giờ, thật sự là quá khó đi.
Trà Lê vuốt ve mặt hắn, nói:
– Nếu anh dùng biện pháp quay về thế giới thực để trở lại thành phố Noah liệu có được không?
Úc Bách lại yên lặng.
Trà Lê hỏi:
– Lúc ấy anh làm mình ngạt thở như thế nào? Em xem qua cơ thể của anh rồi, không có ngoại thương gì cả.
Úc Bách nói:
– Lúc đó anh cho rằng anh đi rồi thì 1.0 sẽ trở về, ít nhất người nhà anh còn có một Úc Bách, cho nên anh đã cố gắng hết sức để không làm tổn thương khối cơ thể kia. Anh đã dùng túi plastic
Hắn làm động tác dùng túi chùm vào đầu.
– … – Trà Lê hít hà một hơi, lắp bắp, – Rất…rất đau đớn đúng không.
Úc Bách nói:
– Cũng ổn, khi đó anh cho rằng sẽ không còn được gặp lại em nữa, so với nỗi đau khổ phải vĩnh biệt với em thì cảm giác ngạt thở này thực ra rất ngắn ngủi.
Trà Lê vô cùng lo lắng, trong nháy mắt hiểu được cảm xúc kích động vừa rồi của Úc Bách, anh nắm lấy tay hắn, hai người đan ngón tay vào nhau.
Buổi chiều đầu thu ở Hàng Châu ấm áp và trong sáng, giống như mọi ngày ở Thành phố Noah. Bên ngoài khu vực văn phòng có người đang nói chuyện, giờ nghỉ trưa đã kết thúc, tất cả đồng nghiệp đang làm việc đều đã trở lại làm việc.
Có người chú ý tới văn phòng của Úc Bách bèn đi tới gõ cửa, gọi:
– Sếp ơi anh có bên trong không? Em có việc muốn nói với anh một chút.
Văn phòng của Úc Bách không có vách ngăn, Trà Lê không muốn đồng nghiệp nhầm mình với họa sĩ truyện tranh Chiêm Tinh trở lại, sau khi quan sát xong, anh trượt khỏi ghế máy tính và trốn dưới gầm bàn, nơi duy nhất trong phòng mà anh có thể có thể ẩn náu.
Úc Bách đi qua mở cửa cho đồng nghiệp, hắn cùng đồng nghiệp ngồi ở trên sô pha đối diện bàn làm việc trò chuyện một chút về công việc, về quá trình phát triển spin-off của một dự án truyện tranh gần đây.
Trà Lê chỉ ngồi dưới gầm bàn, nhàm chán lắng nghe một lúc, cảm thấy không hiểu gì cả.
Úc Bách của anh là học bá ở thế giới thực, là người tài giỏi ở nơi làm việc, trở lại thành phố Noah làm cảnh sát thực tập thì cả ngày bị anh uốn nắn, bị anh ức hiếp. Có phải nếu Úc Bách ở lại thế giới thực sẽ càng tốt hơn không?
Nói chuyện xong, đồng nghiệp rời đi, Úc Bách đóng cửa lại.
Trà Lê chui ra khỏi gầm bàn, cái đầu lộ ra bên cạnh bàn, nhìn Úc Bách, nói:
– Anh này, ở thế giới thực có phải anh là người rất tài giỏi không?
Úc Bách tự giễu nói:
– Đương nhiên không phải rồi, anh là quỷ nghèo nhà chỉ có bốn bức tường, buổi tối chỉ có thể ngủ nệm thôi.
– Em không ghét ngủ nệm. – Trà Lê đặt hai tay lên cạnh bàn, duy trì tư thế lộ đầu ra bên cạnh, nói, – Em cũng không ăn nhiều lắm, em còn có thể đi làm việc, tuy rằng không kiếm được nhiều tiền như họa sĩ truyện tranh, nhưng có lẽ không đến mức chết đói.
Úc Bách: –?
Trà Lê nói:
– Nếu chúng ta không tìm được cách để trở về, thế thì ở lại nơi này làm một đôi như bình thường.
Úc Bách sửng sốt.
Trà Lê lạc quan nói:
– Vừa lúc nơi này các anh còn kỳ thị đồng tính, chúng ta cũng sẽ không cần làm đôi đồng tính yêu nhau, mà coi như là người nhà với nhau. Không cần hôn môi, không cần là.m tình, chỉ sống bên nhau cả đời, em cảm thấy như vậy em cũng chấp nhận được.
Úc Bách căn bản không có phản ứng, đây chẳng khác nào một lời tỏ tình, Trà Lê quyết định từ bỏ tất cả để sống cùng hắn cả đời.
Trà Lê đương nhiên không từ bỏ được thành phố Noah, anh sẽ nhớ người thân, bạn bè cũng như sự nghiệp cảnh sát yêu quý của mình. Nếu ở lại đây, không thể tiếp xúc thân mật với bạn trai cũng là điều rất khó khăn…Nhưng mà, đây hình như là biện pháp tốt nhất
– Anh cũng có thể chứ? – Trà Lê hỏi, – Anh không thể để em rời xa anh, cũng như anh không thể để em đi vậy.
– Chúng ta vẫn nên suy nghĩ thêm nữa…- Úc Bách buồn bã thành thật nói, – Em càng như vậy, anh càng muốn là.m tình với em. Nếu như bây giờ em chính là em, hành động tiếp theo của anh chính là ấn em trên bàn làm việc của anh, từ phía sau mà xxx em.
Ánh mặt trời sau buổi trưa rất lóa mắt, ban ngày ban mặt nghe được những lời như vậy, làm Trà Lê rất xấu hổ, nhưng anh lại bị lời nói này kích thích có cảm giác, bèn rụt rụt vào trong gầm bàn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nói:
– Con người anh ở thế giới thực là như này à?
Úc Bách ở thế giới thực không dễ đỏ mặt như thế giới giả tưởng, có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không biểu hiện rõ ràng, nói:
– Thực ra anh vẫn luôn thế này…Ở thành phố Noah anh chỉ sợ bị em đánh thôi.
Bầu không khí vô cùng nóng bỏng, nhưng với tình hình hiện tại, hai người chỉ có thể kiềm chế.
Lúc này, một đồng nghiệp khác gõ cửa, Trà Lê lại trốn dưới gầm bàn, sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, không khỏi nhớ lại trải nghiệm đầu tiên ở thành phố Noah đêm đó.
Úc Bách đi mở cửa, chính là đồng nghiệp lúc trước, anh ta bưng hai ly trà sữa mang đi, mỉm cười với hắn.
Úc Bách không gọi đồ ăn mang về nên đoán có thể là đồng nghiệp nào đó chiêu đãi mình, chuyện này ở studio là chuyện bình thường, nhưng sao lại mời hắn hai ly?
Đồng nghiệp liếc ánh mắt mờ ám về phía bàn làm việc, nói:
– Có bạn tới chơi mà.
Úc Bách cũng nhìn sang bên đó, phát hiện từ ngoài cửa có thể nhìn thấy dưới gầm bàn có người, tức thì vô cùng xấu hổ.
Đồng nghiệp đưa trà sữa cho hắn, không nói gì nữa mà đi ngay.
Úc Bách đặt trà sữa lên bàn, Trà Lê thò đầu ra hỏi:
– Tức là sao? Nhìn thấy em rồi à?
– … – Úc Bách không biết nên giải thích như thế nào mới để anh hiểu được, dưới gầm bàn làm việc thường là nơi giao lưu tình cảm.
Úc Bách không công khai mình là người đồng tính trong phòng làm việc, nhưng cũng không cố tình che đậy, các đồng nghiệp trong phòng làm việc chắc chắn đã đạt được sự nhất trí trong lòng: Sếp mình không thẳng.
– Em uống trà sữa đi, chơi một lát nữa. – Úc Bách cố gắng hết sức điều chỉnh vẻ mặt của mình thành chính trực, mặc dù điều hắn đang nghĩ đến không chính trực chút nào, nói, – Lát anh còn phải đi họp, có chút công việc cần phải thảo luận một chút.
Trà Lê nói:
– Vâng.
Úc Bách lấy một chiếc máy tính bảng cho Trà Lê chơi, mình thì đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Trà Lê nhấp mấy ngụm trong hai ly trà sữa với các hương vị khác nhau, đọc truyện tranh trên máy tính bảng một lúc, lại mở trang mạng xã hội ra nhìn trộm một góc muôn màu muôn vẻ của thế giới này, bình luận của cư dân mạng cũng giống như mạng lưới internet ở thành phố Noah, có rất nhiều cư dân mạng thích troll, nhưng cũng có không ít bình luận khó hiểu khiến người ta gãi đầu.
Chơi chưa đầy nửa tiếng, Trà Lê nhàm chán ngáp dài, buồn ngủ không mở mắt được, cuộn tròn trên ghế sofa rồi ngủ thiếp đi.
Chờ Úc Bách họp xong đi vào, nhìn thấy Trà Lê đang ngủ, cũng không đánh thức mà nhẹ nhàng lấy đi chiếc máy tính bảng mà Trà Lê đang ôm trong lòng.
Trên máy tính bảng, Úc Bách nhìn thấy Trà Lê đang sử dụng tài khoản weibo của hắn trò chuyện phiếm với để tương tác với cư dân mạng trong siêu thoại ——
Latte nước tương là gì, có ngon không?
Tôi không uống rượu và cũng chưa bao giờ hút thuốc, bạn trai tôi hút thuốc nhưng có mùi thơm, là một anh chàng đẹp trai, thích sạch sẽ.
Tôi đã từng đến Hồ Tây, nó rất rộng và đẹp, tôi là khách du lịch ở ngoài thành phố nhưng đang cân nhắc việc ở lại đây.
Đúng vậy, chúng tôi ở Hàng Châu không có nhà, cũng không có tiền, tôi cũng chưa có việc làm, nên tôi dự định đi ăn cơm mềm trước, hehe.
Tất nhiên anh ấy sẽ không ghét tôi, anh ấy rất yêu tôi!
Tôi chắc chắn sẽ tìm được việc làm.
Thật không? Giao cơm hộp kiếm được tiền à? Vậy tôi sẽ thử, cảm ơn bạn.
Tôi ngủ trưa đây, tạm biệt các bạn Hàng Châu.
Úc Bách: – …
Úc Bách lấy áo khoác khoác lên bụng Trà Lê, mình đi làm một vài việc, lúc làm việc muốn gọi điện thoại cũng ra ngoài gọi.
Bận rộn đến gần năm giờ chiều, nhóm họa sĩ truyện tranh lần lượt đến bên ngoài văn phòng, nhóm người này làm việc và nghỉ ngơi như cú đêm, thường vẽ vào đêm khuya mới về nhà, thậm chí có người ở đây cả đêm cho đến sáng mai.
Úc Bách nhìn đồng hồ, thấy Trà Lê đã ngủ quá lâu, đi tới gọi Trà Lê dậy:
– Em có đói không? Dậy đi ăn cơm thôi.
Đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không ổn, Trà Lê thở đều đều nhưng lại không thể tỉnh lại.
Trong nháy mắt hắn thấy chân tay mình lạnh ngắt, nhớ tới câu nói hôm qua của Trà Lê, chỉ cần làm mình tiến vào trạng thái ngủ sâu là có thể xuyên qua cánh cửa không gian đã mở và quay về thành phố Noah.
Cơ thể họa sĩ truyện tranh Chiêm Tinh rất gầy và nhẹ, Úc Bách bế ngang Trà Lê mà không hề thấy khó khăn một chút nào.
Hắn ôm Trà Lê đi ra ngoài cửa, một vài họa sĩ truyện tranh bên ngoài tò mò nhìn qua, hỏi:
– Có chuyện gì vậy anh?
Úc Bách không trả lời, ôm người ra ngoài rồi đi vào thang máy, trên đường xuống tầng dưới hắn vẫn luôn do dự có nên đi bệnh viện kiểm tra hay là mang thẳng Trà Lê đến cơ sở xuyên truyện tranh.
Trà Lê đã rời đi thật sao?
Rõ ràng anh đã đáp ứng với hắn sẽ không đi thử. Cảnh sát, sao em lại lừa gạt anh?
Vừa ra khỏi cửa thang máy, đã có hai người đàn ông đang đợi ở cửa, một người khoảng ba mươi tuổi, đeo kính, người còn lại là một thanh niên trạc tuổi Úc Bách.
Úc Bách dừng lại, nhận ra người lớn tuổi trong đó, là nhân viên công tác của cơ sở xuyên truyện tranh lúc trước đã từng liên lạc với hắn.
Cả hai đều đi về phía hắn, dáng vẻ như muốn giúp hắn, người trẻ tuổi hơn đưa thẳng tay ra muốn nhận Trà Lê đang được hắn ôm trong ngực.
Trong nháy mắt Úc Bách đã hiểu ra, khoảnh khắc nhớ tới hai cốc trà sữa không biết là ai đã “đãi” kia, hắn lùi lại hai bước, đề phòng hỏi:
– Các người muốn làm gì?
Hai người kia trao đổi ánh mắt cho nhau, người đàn ông đeo kính nói:
– Úc tiên sinh, chúng tôi muốn xác định người trong truyện trở về thế giới người trong truyện, xin đừng làm chúng tôi khó xử.
Hết chương 69
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...